Khói lửa cháy tình

Cùng lúc đó, Trịnh Vãn Ngọc cũng đang ở một rạp chiếu phim. Hai mươi phút trước cô ấy đã bước vào một rạp chiếu phim kinh dị vừa ế ẩm vừa không có hơi người.
 
Biết tính tình của Tống Như Thanh dễ xấu hổ, không thể hạ mình làm cái việc như mời con trai đi xem phim nên cô ấy vẫn cố chấp muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ. Cô ấy mua hai tấm vé xem phim theo kế hoạch ban đầu, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Tống Như Thanh.
 
Nhưng không biết cô nàng này đang làm cái trò gì mà sau đó WeChat cứ như bị mất kết nối, có chọt thế nào cũng không trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chắc vẫn còn ở bệnh viện tái khám rồi. Trông thấy chỉ còn nửa tiếng nữa là phim chiếu, cô ấy dứt khoát đứng dậy khỏi giường ký túc xá, chuẩn bị đến rạp chiếu phim.
 
Dù sao cũng là vé xem phim mua bằng tiền thật bạc thật, không thể trả lại được, không xem thì uổng.
 
Còn một tấm vé còn lại, Trịnh Vãn Ngọc quyết đoán đăng lên vòng bạn bè:
 
… [Bạn tôi có chuyện gấp, dư một tấm vé xem phim, còn nửa tiếng nữa là chiếu rồi, ai muốn xem thì đến khu tự lấy vé ở lầu sáu rạp chiếu phim XX chờ tôi, tặng miễn phí.]
 
Bạn bè của cô ấy phần lớn đều là bạn học cùng trường, hôm nay lại là cuối tuần, cứ ngỡ chẳng mấy chốc sẽ có người nhận lấy tấm vé dư ra kia, ai ngờ khi cô ấy vội vàng chạy đến cổng rạp chiếu phim thì mới phát hiện trên vòng bạn bè của cô ấy chỉ có thêm mấy cái like.
 
Vòng bạn bè của cô ấy đều là phú bà hay sao, đến cả vé xem phim cũng có thể lờ đi được?
 
Cô ấy nghĩ một lát, dù sao chỉ còn năm phút nữa là phim chiếu rồi, thế là bèn nghĩ cứ đứng trước cửa tìm đại một chị gái độc thân tặng người ta cho rồi. Âm thanh lấy vé của máy bán vé tự động vang lên, hai chiếc vé lần lượt chạy ra, sau đó chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau cô ấy, người kia hỏi:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu còn tặng tấm vé này nữa không?”
 
Giọng nói này thật sự rất quen tai, cô ấy nhíu mày quay lại, lúc nhìn thấy người con trai đang đứng phía sau mình, bàn tay theo bản năng run lên một cái, suýt nữa đã làm rớt vé xem phim.
 
Là Liêu Bách, hotboy của khoa Hàng không.
 
Tháng trước cô ấy còn mặt dày đưa thư tình cho người ta, nhưng mà không đúng dịp, hôm đó còn có hai cô gái khác đưa thư tình cho anh ta, anh ta đều từ chối bọn họ.
 

Nhưng anh ta không nằm trong danh sách bạn bè trên WeChat của cô, sao anh ta biết cô tặng vé xem phim?
 
“Cậu muốn xem à?” Bật thốt lên một câu nói nhảm khiến Trịnh Vãn Ngọc thấy hơi xấu hổ, nếu không xem thì người ta cũng không chạy đến đây hỏi cô ấy.
 
Thấy Liêu Bách rút một tấm vé trong tay cô ấy ra, nhìn thoáng qua sau đó đi thẳng về phía rạp chiếu phim, Trịnh Vãn Ngọc lập tức giương mắt chạy theo sau.
 
Thật ra hai người hoàn toàn không thân thiết, nhưng tính tình của cô ấy yêu thích rõ ràng, giống như đu idol vậy, ai mà chẳng thích những nhân vật nổi tiếng trong trường cơ chứ.
 
Trịnh Vãn Ngọc giương mắt nhìn bóng lưng anh ta đang soát vé ở đằng trước, kìm nén con tim đang không ngừng đập rộn trong lòng mình. Có chút nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ, bèn cong ngón tay lại bấm vào lòng bàn tay một cái.
 
Hôm trước vừa mới đi làm nail với Tống Như Thanh xong, cảm giác nhức nhối trong lòng bàn tay nhắc nhở cô ấy rằng hình ảnh trước mắt không phải là mơ.
 
Sau khi vào rạp phim, nhân lúc phim chưa chiếu, cô ấy liền gửi tin nhắn Wechat cho Tống Như Thanh.
 
...
 
Tống Như Thanh vừa vào rạp phim là đã chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, cho nên khi nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Vãn Ngọc, cô mới vừa ra khỏi rạp chiếu phim, một tiếng trước người kia vừa gửi cho cô một cái meme thét chói tai, nói với cô:
 
… [Chắc chắn cậu không ngờ được đâu, bây giờ tớ đang đi xem phim với Liêu Bách đó!]
 
Tống Như Thanh lướt xem vòng bạn bè của cô ấy, trong đầu đại khái cũng xâu chuỗi được một loạt sự việc đã xảy ra.
 
Cô gửi cho cô ấy một cái meme cố lên, còn định tám thêm vài câu, nhưng Hạ Trì lại bị nhân viên phục vụ của một quán ăn nào đó lôi kéo, anh cầm lấy tờ rơi quảng cáo của quán ăn đưa cho cô xem:
 
“Em xem thử đi, có muốn ăn tiệm này không?”
 
Lúc này đã đến giờ cơm, Tống Như Thanh đã sớm đói bụng rồi, lần trước cô và Trịnh Vãn Ngọc đến đây đi dạo thì có ghé ăn một quán đồ ăn Tứ Xuyên, vị cũng khá ngon, cô cảm thấy Hạ Trì chắc sẽ thích mùi vị đậm đà của quán ăn đó.
 
Cô dẫn Hạ Trì đi về phía trước, dựa theo trí nhớ tìm kiếm nhà hàng Tứ Xuyên kia, không ngờ lại đụng mặt Trịnh Vãn Ngọc đang dẫn Liêu Bách đi dạo phố. Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ như vậy cũng có thể gặp nhau được.

 
Cũng may tính tình của Trịnh Vãn Ngọc không câu nệ, cô ấy mở lời giới thiệu trước, sau đó khi chỉ về phía Hạ Trì, cô ấy nghĩ ngợi một chút rồi cố tình mở miệng nói: “Đây là bạn...”
 
Cô ấy kéo dài âm cuối, muốn thử xem nếu nói là “bạn trai của cô bạn thân của tôi” thì anh sẽ có phản ứng như thế nào, ai ngờ, Hạ Trì trực tiếp mở miệng ngắt lời: “Tôi là anh trai của Tống Như Thanh.”
 
Trong lúc tự giới thiệu, thậm chí Tống Như Thanh còn ảo tưởng rằng có khi nào Trịnh Vãn Ngọc sẽ nói ra từ “bạn trai” để kích thích anh hay không, nhưng không ngờ rằng, câu trả lời mà cô nhận được lại là lời phủ nhận vội vàng của anh.
 
Một cảm giác chua xót nhanh chóng lan tràn trong lòng cô, Tống Như Thanh túm lấy vạt áo của mình, chợt nhớ lại câu nói lúc trước của Hạ Nhuận Minh:
 
[Dù sao nếu tôi đã quyết định xem một cô gái là em gái rồi thì sẽ không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì với cô ấy, quan hệ cũng sẽ vĩnh viễn dừng lại tại đây.]
 
Ở chung với nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, Hạ Trì luôn dùng thân phận anh trai để quan tâm cô, săn sóc cô, mà người ảo tưởng quan hệ của bọn họ có thể trở thành bạn bè, vẫn luôn chỉ có một mình cô mà thôi.
 
Có lẽ trời sinh con gái đã tinh tế, Trịnh Vãn Ngọc đi tới bên cạnh Tống Như Thanh khoác tay cô, hỏi Liêu Bách: “Bạn học Liêu nè, hay là bốn người chúng ta ngồi chung bàn nhé?”
 
Cô ấy nói xong thì nhéo tay Tống Như Thanh một cái, lúc này cô ấy mới ngước mặt lên, hỏi Hạ Trì: “Được không anh Trì?”
 
Hạ Trì không phản đối gì, bây giờ là giờ cơm, chờ chỗ vốn đã tốn thời gian rồi, bốn người ngồi chung một bàn cũng có thể tiết kiệm chút thời gian. Trịnh Vãn Ngọc bị câu nói kia của Hạ Trì chọc tức không nhẹ, lúc chọn chỗ ngồi cứ khăng khăng phải ngồi bên cạnh Tống Như Thanh.
 
Đồ khốn!
 
Anh chướng mắt Như Thanh nhà chúng tôi á, tôi còn chê anh không xứng với cô ấy kìa!
 
Mọi người cũng không thân nhau mấy, bữa cơm này cũng khá bình bình im lặng, sau đó Hạ Trì ra ngoài nghe điện thoại, Trịnh Vãn Ngọc không nhịn được hỏi một câu: “Kết quả đó của cậu thế nào rồi?”
 
“Yên tâm đi.” Tống Như Thanh dùng một nụ cười nhẹ nhàng để chuyển chủ đề.
 
“Cậu ghê lắm nha, bây giờ chẳng phải đã rủ được anh ta đi xem phim rồi hay sao?” Cho dù không thích cái cách Hạ Trì đối xử với Tống Như Thanh cho lắm, nhưng trong lòng của Trịnh Vãn Ngọc vẫn tôn trọng quyết định của bạn thân. Tính cách như cô là cái kiểu không đụng vào tường Nam thì nhất quyết không quay đầu, dù có kết quả hay không thì cũng tốt hơn nhiều so với việc không cố gắng để rồi cảm thấy tiếc nuối.

 
Trong lúc nói mấy câu, Hạ Trì nghe điện thoại xong quay về thấy bọn họ ăn cũng gần xong rồi, giờ đang chuẩn bị đi về, bèn nói để mình thanh toán:
 
“Mọi người đều là bạn của cô nhóc này, một người lớn như tôi nào có chuyện để mọi người trả tiền chứ.”
 
Rõ ràng chỉ chênh lệch nhau sáu tuổi, nhưng dáng vẻ anh tự xưng là người lớn vẫn đâm thủng trái tim của Tống Như Thanh.
 
Giống như vẽ vòng tròn vậy, chẳng mấy chốc đã đẩy khoảng cách giữa bọn họ ra xa.
 
...
 
Mọi người chia tay nhau ở trạm xe buýt, trên đường ngồi trên xe về, Hạ Trì không nhịn được, nói: “Trịnh Vãn Ngọc mắt mũi thế nào vậy, chàng trai kia vừa nhìn đã biết là không thích cô ấy, còn nhỏ tuổi mà lại lãng phí vào chuyện tình cảm để làm gì?”
 
Anh là trai thẳng, không sai, nhưng vẫn có thể nhìn ra Trịnh Vãn Ngọc đang theo đuổi người ta, hơn nữa còn có thể thấy rõ người đó có thích cô ấy hay không. Có lẽ là vì bình thường mấy anh lính cứu hỏa trong đội của bọn họ hay làm mai làm mối nên khiến cho năng lực quan sát của anh cũng nhạy bén lên.
 
Tống Như Thanh nghĩ đi nghĩ lại về những hàm ý đằng sau câu nói này, cô lấy hết can đảm, ngước mặt lên nhìn anh: “Anh Trì, cho nên anh chỉ cần nhìn thôi là biết người ta có thích hay không hả? Anh nhìn ai cũng chuẩn vậy à?”
 
Vậy cô thì sao, anh có nhìn ra được tình cảm của cô hay không?
 
Xe buýt dừng lại ở ngã tư, vào mùa đông trời tối sớm, lúc này bên ngoài đã là cảnh đêm lấp lánh ánh đèn neon, gò má của Hạ Trì hướng về phía cửa sổ, giây phút khi anh quay lại nhìn cô, giống như cảnh đặc tả được phóng to trong phân cảnh truyện tranh vậy, trong đôi mắt màu đen hiện ra hình ảnh cô mở to mắt nhìn về phía anh đặt câu hỏi.
 
Thời gian chờ câu trả lời từ anh còn dài hơn cả một thế kỷ. Ngay khi xe buýt lăn bánh, Tống Như Thanh rõ ràng nghe được anh nói: “Chuẩn.”
 
Có những lời không cần phải nói thẳng ra, cô cũng không phải kiểu con gái chậm tiêu.
 
Anh đối xử với cô giống hệt như những gì Hạ Nhuận Minh đã nói, anh vẫn luôn đứng vững trên lập trường của một người anh trai để giúp đỡ cho cô, dẫn dắt cho cô. Nhưng nếu muốn bước thêm một bước, thì vĩnh viễn cũng không thể.
 
Có phải anh đang dùng một phương thức khéo léo để nói cho cô biết, cô không được tiếp tục bước tới nữa?
 
Cô cười cười, sau khi quay mặt đi, cô giả vờ lấy điện thoại ra chơi, cũng may điện thoại của cô còn pin, nếu không thì lúc này cô cũng không biết phải làm sao để giấu sự đau đớn không thể thốt thành lời của mình vào trong tim.
 
Trên đường về nhà, hai người cũng không tiếp tục nói về đề tài đó nữa, cô ngồi trên xe nói chuyện với Trịnh Vãn Ngọc một lát, sau khi nói rằng cô ấy đã quên lấy phương thức liên lạc với Liêu Bách, Trịnh Vãn Ngọc liên tục gửi tin nhắn qua hò hét:
 
[Tớ thấy Liêu Bách nói chuyện với anh ta cũng hợp đó, có khi nào cậu ấy đã cho anh ta phương thức liên lạc không, cậu hỏi giùm tớ tí nha?]

 
Đúng lúc xe đã đến trạm ở tiểu khu Khánh Giang, sau khi Tống Như Thanh xuống xe, cô đuổi theo anh, hỏi: “Anh Trì, vừa nãy lúc ăn cơm, anh có trao đổi phương thức liên lạc với đàn anh Liêu không?”
 
“Cậu ta là bạn học của em, anh lấy phương thức liên lạc của cậu ta làm gì?”
 
Trạm dừng ở tiểu khu Khánh Giang cách nhà khách khoảng một đoạn, phải băng qua một con đường. Hạ Trì đi chậm lại để mình và cô đi song song với nhau, vai kề vai sóng bước, Chú ý thấy gió đêm nay có hơi lạnh, anh nhìn sang, thấy cô không có mang khăn choàng thì bèn nhắc nhở cô:
 
“Lấy khăn choàng ra quấn lên đi.”
 
Tống Như Thanh nghe lời lấy khăn choàng trong túi ra quấn lên, bước đi cũng chậm lại. Cô cúi đầu chỉnh khăn choàng nên không để ý đằng trước, mãi đến khi trán đụng vào cánh tay Hạ Trì, lúc này cô mới phát hiện Hạ Trì đã dừng lại:
 
“Anh Trì...”
 
Vừa mới lên tiếng thì bất thình lình bị động tác nắm tay của anh xen ngang, Tống Như Thanh quên mất mình định hỏi anh cái gì, chỉ thấy sự ấm áp truyền đến chiếc găng tay kia đã truyền vào trong trái tim cô.
 
Trong gió lạnh, mặt cô từ từ đỏ ửng lên, đang định lên tiếng thì Hạ Trì đã kéo cô đi về phía đội Phòng cháy chữa cháy, rõ ràng cảm nhận được bước chân của anh trở nên vội vã hơn, Tống Như Thanh nhíu mày:
 
“Anh Trì?”
 
“Đừng quay qua chỗ khác, người theo dõi em lại xuất hiện nữa rồi.”
 
Lòng bàn tay của Tống Như Thanh chợt trở nên lạnh lẽo, gương mặt nhất thời sợ đến tái mét, cô đã không còn cảm nhận được có người theo dõi mình nữa, nhưng cô tin tưởng vào trực giác của Hạ Trì, cô cắn môi cố gắng kìm nén suy nghĩ sợ hãi trong đầu mình, đầu ngón tay của cô cũng nắm chặt lấy tay anh:
 
“Lát nữa đến cửa đội, em chạy vào lo bảo vệ mình thật kỹ, tìm cơ hội báo cảnh sát.” Hạ Trì mặt không biến sắc, trầm giọng nói cho cô biết một lát nữa phải làm như thế nào.
 
Tống Như Thanh nghe thấy anh hoàn toàn không nhắc đến bản thân, nghĩ đến chuyện kẻ này thi thoảng lại theo dõi cô trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy, có khi trên người còn mang theo vũ khí, cô sốt ruột: “Vậy anh thì sao, anh phải làm sao đây?”
 
“Anh?” Thấy chỉ còn một bước nữa là đến cổng đội Phòng cháy chữa cháy, anh giơ tay đẩy Tống Như Thanh về phía trước, giữa đôi chân mày kiêu ngạo lộ vẻ ương bướng, anh cười khẩy: “Anh Trì của em có từng ngán thằng nào chưa?”





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui