Chưa từng có người nào nói cô giống như một công chúa cả.
Cô có thể là Sadako hướng nội yên tĩnh trong miệng các bạn cùng lớp, cũng có thể là chị gái vô dụng, cái gì cũng không bằng em gái mà ba mẹ nhắc tới mỗi ngày, cô còn có thể là nữ sinh trung học ngoan ngoãn hướng nội trong mắt bà cụ hàng xóm.
Nhưng cô không thể là một công chúa được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng dưng được khen làm cô hơi hoảng hốt bất an, hơn nữa, vì không biết nên làm thế nào để đáp lại lời khen ngợi của người khác nên cô chỉ nhút nhát lùi lại một bước nhỏ: "Có lẽ tôi không thể làm một công chúa được đâu.”
Hạ Trì chú ý tới ánh mắt thoáng chút bất an và nhút nhát khi cô lui về phía sau, sau đó anh dời mắt xuống phía dưới một chút, phát hiện động tác nhỏ đang không ngừng lấy ngón trỏ nắm chặt vạt áo của cô.
Ánh mắt của anh chợt khựng lại, trở nên nhu hòa.
Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, động tác trên tay thì lại thành thật lắm kia kìa.
Tuy rằng nói như thế, Tống Như Thanh vẫn do dự một hồi, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi trong lòng xuống. Cô ngước mắt lên, muốn tìm kiếm ánh mắt của anh để nhìn vào, cô nhớ tới lời bác sĩ nói.
… Khi giao tiếp với mọi người thì hãy nhìn vào mắt của đối phương, đó là sự tôn trọng đối với họ.
"Cho em cám ơn anh Chu kia..." Trong giọng nói cảm ơn nhỏ như thì thầm mang theo chút sợ hãi, tới khi cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh thì chợt ngưng bặt, cô cảm giác lời nói của mình như bị đôi mắt thâm trầm kia nuốt chửng rồi vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt kia bỗng nhiên trở nên rất đẹp, rất nhu tình, hệt như trong đầm sâu mùa hè bị gió thổi gợn lên từng đợt sóng nhỏ.
Cô như thể bị điện giật, ánh mắt lập tức chuyển đến vị trí vai trái của anh, không dám nhìn chằm chằm vào ánh mắt của một người quá lâu, cô nói: "Cảm ơn anh đồng chí Chu kia đã khen ngợi.”
"Anh sẽ truyền lại lời này cho cậu ấy."
Chờ đến lúc cô lấy hết dũng khí nhìn ra ngoài cửa sổ thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông vừa mạnh mẽ lại vừa thẳng tắp nện bước đi về phía khu ký túc xá.
Cô sững người mất một lúc lâu, sau đó như thể nhớ tới gì đó, cô chợt hào hứng mở điện thoại lên ấn vào nút tìm kiếm, nhập "công chúa tóc dài".
...
Đêm đó, cô xem một lượt tất cả các bộ phim liên quan đến công chúa tóc dài, đến sáng hôm sau cô không thức dậy đúng giờ, ngủ đến trưa mới được bà chủ nhà khách hiếu khách Doãn Thu Nguyệt đánh thức. Trông bà có vẻ rất lo lắng cho cô, bởi vì tiếng gõ cửa của bà không thân thiện như thường ngày.
"Cháu gái, cháu có nghe thấy lời dì không, cháu không sao chứ?”
"Có phải khóa cửa bị hỏng không, hay là để dì tìm người đến phá cửa nhé?"
Thái độ chăm sóc nhiệt tình của bà chủ này khiến cô hơi sợ hãi. Hầu như ngày nào bà cũng phải vào dọn dẹp một lần, nhưng cô lại không quen với sự quấy rầy nhiệt tình như vậy. Thậm chí, thỉnh thoảng cô sẽ làm bộ như đang nghỉ trưa, nằm trên giường đắp chăn, mượn cơ hội này trốn tránh ánh mắt của bà.
Nghĩ đến cảnh bà chủ gọi người tới đập cửa thì cô sẽ càng nhìn thấy nhiều người xa lạ, Tống Như Thanh đành phải đứng dậy khỏi giường, mở ra một khe hở, thò đầu ra:
"Cháu xin lỗi, cháu đang ngủ ạ."
Khe cửa để lộ một đôi mắt quen thuộc. Người nọ dùng chân "lễ phép" đặt trên cửa của cô, lơ đãng nhìn vào bên trong căn phòng phía sau cô.
Xác định cô thực sự đang ngủ chứ không phải vì suy nghĩ bế tắc mà thắt cổ linh tinh gì đó.
Nhưng cô đã bị mẹ anh lớn giọng gọi dậy rồi thì không thể dễ dàng được thả về giường ngủ tiếp được. Anh lắc lắc cái muôi xúc cơm: "Năm phút nữa đến phòng khách nhà anh ăn cơm.”
Những lời này không hề có ý hỏi ý kiến của cô, nghe như thể nói chuyện bình thường với chiến hữu của anh thôi vậy.
Anh tự ý kéo gần quan hệ giữa bọn họ giống như những người bạn cũ quen biết nhiều năm.
Thiếu đi quy trình tôi hỏi anh đáp để nhận lại câu đồng ý như thông thường, Tống Như Thanh chỉ có thể chán nản đứng ở cửa, nhìn theo anh và Doãn Thu Nguyệt một trước một sau rời đi.
Cô không đồng ý đi ăn cơm với anh, mà anh cũng không hỏi cô có muốn ăn cơm hay không.
Rốt cuộc cô có nên đi hay không đây?
Tống Như Thanh đóng cửa phòng lại, tóc tai bù xù ngồi trên ghế suy ngẫm một hồi, cho đến khi ánh mắt của cô rơi xuống gương mặt tái nhợt mệt mỏi phản chiếu trong gương trang điểm của mình, lúc này cô mới giơ tay lên vỗ mặt mình hai cái, sau đó lập tức đứng lên rửa mặt, chải đầu, trang điểm.
Cô nhớ lại cảnh anh nói cô giống nàng công chúa tóc dài đêm qua.
Mà công chúa tóc dài thật sự thì sẽ không uể oải, ỉu xìu, hai mắt vô thần như cô.
Cô cần phải thay một chiếc váy sạch sẽ, chải lại mái tóc rối bù, rồi còn phải nở một nụ cười hiền lành thân thiện trên mặt nữa. Cô bước từng bước nhỏ trong phòng, trông hệt chú chim đang nhón mũi chân tìm thức ăn trên quảng trường.
Năm phút hoàn toàn không đủ, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức không vượt quá thời gian anh cho, trong khoảng thời gian từ hành lang đến phòng ăn, cô còn thuận tay thắt mái tóc dài đến eo của mình thành bím đuôi sam.
Cô chưa bao giờ ăn cơm trong khu vực ăn uống của nhà khách, ngày nào cũng gọi cơm hộp vào một thời điểm cố định. Thậm chí chuyển tới đây nhiều ngày vậy rồi mà cô còn chưa từng rời khỏi phòng của mình.
Tuy nhiên, bên phải cửa vào nhà khách là một khu vực nghỉ ngơi và ăn uống rất rộng rãi, cũng không khó tìm. Lúc cô đi qua thì đúng lúc nghe được tiếng Hạ Trì và Doãn Thu Nguyệt nói chuyện:
"Lát nữa con bé mà còn chưa ra ngoài thì con đi kéo con bé ra đây.”
Doãn Thu Nguyệt là sát thủ phòng bếp, ngày nghỉ Hạ Trì về nhà sẽ nấu một bữa đại bổ cho Doãn Thu Nguyệt. Buổi sáng con trai trở về, Doãn Thu Nguyệt lập tức báo cáo lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi mà mình quan sát mấy ngày nay lại cho anh. Sau đó khi thấy anh nấu cơm thì Doãn Thu Nguyệt mới nhắc tới có thể thử lấy danh nghĩa mời ăn cơm để cho cô gái kia ra ngoài hít thở không khí hay không.
Doãn Thu Nguyệt cảm thấy cô nguyện ý đối mặt với Hạ Trì nên đã bảo anh đi mời.
Cho nên mới có cảnh Hạ Trì cho người ta năm phút để đến ăn cơm như kia.
Lúc này đã hơn năm phút rồi, hiển nhiên, giọng điệu mệnh lệnh của đội trưởng Hạ cũng không có tác dụng với cô.
Hạ Trì bưng món ăn cuối cùng đặt lên bàn, phản kháng: "Dù thế nào mẹ cũng là trợ lý bác sĩ đã về hưu, giờ mẹ bảo con đi kéo cô ấy qua đây, người tốt người xấu gì cũng đều là con làm hết, mẹ coi con thành công cụ hình người như thế, lương tâm mẹ còn không vậy?”
Trước khi về hưu Doãn Thu Nguyệt làm trợ lý bác sĩ tại một phòng khám tâm lý, cũng được xem như một nửa chuyên gia tư vấn tâm lý. Ngày đó con trai dẫn Tống Như Thanh tới đây, ngay lần đầu tiên bà đã nhìn ra ánh mắt cô gái kia có khuynh hướng trốn tránh, biểu hiện trầm cảm rất rõ ràng, nhưng cô gái ấy sống ở đây mấy ngày như vậy mà đến cả cửa cũng chưa từng mở ra lần nào, từ chối giao tiếp với thế giới này.
Cho dù được đứa con trai nhờ vả thì bà cũng không biết phải xử lý thế nào.
Doãn Thu Nguyệt nói dồn dập như bắn pháo: "Trông con hung dữ thế này, nói chuyện lại tàn nhẫn, cũng có kinh nghiệm đi lôi người ta, mẹ không tìm con thì tìm ai?”
Hạ Trì không phân biệt được rốt cuộc Doãn Thu Nguyệt đang khen hay là đang mắng anh nữa. Anh bỏ cái muôi xúc cơm xuống, xắn tay áo chuẩn bị đi lôi người, nhưng rồi vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy phía sau cây cột trắng của nhà ăn mọc ra một bím tóc đuôi sam. Tống Như Thanh mặc váy trắng trốn ở phía sau cột, thân hình cô gái nhỏ vừa gầy vừa thẳng tuột, yên lặng đứng ở đó hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, làm cho anh không hiểu sao lại nhớ tới nhân vật trong truyện tranh.
Trông… rất dễ thương!
Thấy ánh mắt anh lướt qua, cô hơi ló người ra một chút, lẳng lặng giơ tay lên, nhỏ giọng nói một câu: "Xin lỗi, em đến trễ.”
Máy hút mùi trong phòng bếp bật lên vẫn chưa tắt, Hạ Trì không thể nào nghe thấy cô đang nói cái gì, nhưng từ khẩu hình của cô thì nhìn ra ý của cô là nói mình đến trễ.
Anh tắt máy hút mùi đang kêu ầm ầm đi, dùng ánh mắt ý bảo Doãn Thu Nguyệt nhìn phía sau.
Doãn Thu Nguyệt nhìn thấy cô trốn sau cây trụ thì lập tức đi tới gọi cô: "Ôi, dì còn tưởng cháu không tới nữa chứ. Suýt chút nữa là dì bảo con trai dì đến kéo cháu tới luôn.”
Tay Tống Như Thanh đột nhiên bị Doãn Thu Nguyệt kéo đi, cô sợ tới mức lui về phía sau, giùng giằng một chút rồi rút ra.
Thật ra động tác không lớn, nhưng dù bàn tay cô gái chỉ cựa quậy rất nhỏ trong tay bà thôi thì cũng có thể nhìn ra cô không chỉ trầm cảm mà còn hơi có khuynh hướng ám ảnh sợ xã hội.
Doãn Thu Nguyệt tự nhận mình là người có EQ cao, bà xếp chỗ ngồi của cô ở đối diện mình, ý định của bà là thông qua một vài động tác hoặc hành vi ăn cơm của cô để tìm bước đột phá để trao đổi với cô. Nhưng tất cả đều vượt ra khỏi kế hoạch của bà sau khi cô gái nhỏ ăn được món ăn do Hạ Trì nấu.
Sau khi nếm thử miếng cà tím hầm mật ong đầu tiên, trong ánh mắt cô không còn sự thẹn thùng và sợ hãi nữa, cô nhìn về phía Hạ Trì gật đầu lia lịa mấy lần, sau đó còn ăn tận hai bát cơm.
Phản ứng của cô không phải kiểu ăn uống quá độ, mà là sự vui mừng sâu sắc từ tận nội tâm khi nhìn thấy đồ ăn ngon tới mức không thể rời mắt.
Bà nhớ tới lần đầu tiên ăn được đồ ăn do con trai nấu, lúc đó bà cảm thán không ngờ con trai lại nấu ăn ngon như vậy, sau đó không nói thêm câu nào nữa hết, quét sạch luôn cả bàn thức ăn.
Mà phản ứng của Tống Như Thanh giống hệt phản ứng của bà năm đó.
Nếu cô gái này không phải là một cô nhóc tham ăn ngầm thì bà sẽ viết ngược tên mình lại.
…
Tống Như Thanh luôn kiên định với cơm hộp. Sau khi sống một mình, tất cả mọi thứ cô ăn đều là từ cơm hộp, nếu như không phải yêu cầu công việc thì cô sẽ không đến nhà hàng náo nhiệt, càng không đi dạo phố mua quần áo.
Ưu thế của internet phát triển giúp cô không cần ra khỏi nhà cũng có thể mua được đủ loại đồ đạc, tuy rằng đôi khi cũng mua nhầm quần áo cỡ to, nhưng nhìn chung cũng không bị bịp lần nào.
Cho nên ngoại trừ người trong nhà ra thì đây là lần đầu tiên cô được ăn món ăn do người khác tự tay xuống bếp làm.
Cà tím hầm mật ong, gà hầm tê cay, cánh gà hầm coca, rau cải xào, rồi còn thêm cả một đĩa đậu phộng bọc đường chiên giòn. Tay nghề của Hạ Trì khiến những món ăn mà bất cứ gia đình nào cũng có thể làm biến thành những món ngon xa xỉ, ngay khi tiếp xúc với đầu lưỡi liền trở thành một loại hưởng thụ nơi vị giác và cả tâm hồn.
Khi đó, cô cảm thấy mình đã buông bỏ hết mọi cảm giác bất an và sợ hãi, chỉ cần vùi đầu ăn cơm thôi, không cần nhìn bên cửa sổ có ai đi qua, có ai nhìn chằm chằm cô mà quan sát hay không.
Cô chỉ là một người bình thường được ăn thức ăn ngon.
Ba người bọn họ cùng hoàn thành chiến dịch “vét sạch bát đĩa”, mọi đồ ăn bữa trưa nay đều thấy đáy, cơm trong nồi cơm điện cũng chẳng còn. Cô muốn dùng việc rửa bát để cảm ơn bọn họ đã chiêu đãi, nhưng còn chưa nghĩ ra cách mở lời thì Doãn Thu Nguyệt đã nhờ cô một chuyện:
"Vốn dĩ hôm nay hai mẹ con dì hẹn nhau đi sắm gạo mua rau, nhưng lát nữa dì còn phải tiếp khách, cháu đi chợ cùng nó một chuyến, giúp nó xách mấy món đồ ăn gì đó được không?"
Tống Như Thanh thấy hơi hối hận vì ăn bữa cơm này của người ta.
Rửa bát thì được chứ đi chợ mua đồ thì không được đâu.
Nhưng cô đã ăn cơm của nhà bọn họ rồi, tận hai bát cơm đầy.
…
Cô không biết làm thế nào từ chối lời nhờ vả của Doãn Thu Nguyệt, thế là đành ngầm chấp nhận. Cô trở về phòng thay một đôi giày trắng dễ vận động, sau đó lại lấy một chiếc mũ ngư dân màu vàng nhăn nhúm từ trong vali rồi đội lên.
Chỉ cần đè vành mũ xuống là có thể không cần nhìn thẳng vào ánh mắt của người đi đường bên ngoài nữa.
Cô đã tra trên điện thoại di động, khu chợ gần nhất cách nơi này mười lăm phút đi bộ, đi đi về về có lẽ mất tầm một giờ. Không tính là quá lâu, chỉ là ngoài trời nắng gắt quá, cô vừa mới bước ra khỏi nhà khách thôi đã phải hạ thấp vành mũ xuống vài phần.
Nhưng càng đi về hướng đèn đỏ thì cô lại càng cảm thấy những người rộn ràng, nhốn nháo bên đường đều đang đánh giá cô.
Ánh mắt của bọn họ có lẽ là hiền lành, có lẽ là hoài nghi, cũng có lẽ là lên án, tóm lại bất kể là ánh mắt như thế nào, bọn họ đều khiến cô cảm thấy không thở nổi, giống như trên lưng cô đang có một tảng đá rất lớn đè lên. Thế là cô càng đi lưng càng gù xuống, càng đi càng sợ hãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm lấy một gốc cột điện.
Cô dùng giọng điệu cầu khẩn nói với Hạ Trì: "Đội trưởng Hạ, em có thể trở về trước được không, em có thể mua thức ăn cho mẹ anh ở trên mạng, bọn họ sẽ giao đến cửa nhà.”
Người đi phía trước chú ý tới sự khác thường của cô, anh dừng lại, khom lưng nhìn thẳng vào tầm nhìn của cô, lấy tay vén vành mũ bị cô đè xuống quá thấp lên:
“Em nói gì cơ?”
Vành mũ bị anh lật lên, Tống Như Thanh nghiêng đầu né tránh một chút rồi lập tức bối rối đè nó về, dùng một tay ôm cột điện: "Về thôi, chúng ta đi về đi.”
Những người trên đường như thể đều đang cười nhạo cô, bọn họ dùng ánh mắt đánh giá liếc nhìn một kẻ lạc loài là cô. Cô bắt đầu cảm thấy khó thở, nước mắt rơi lã chã.
Cô cầu xin: "Xin anh đó, chúng ta về đi mà.”
Thế giới bên ngoài có ánh mặt trời chói chang, có tiếng ồn chui vào tai, có tiếng người đi đường châu đầu ghé tai bàn tán.
Cô không muốn đi đâu cả, cô chỉ muốn trở về phòng mình, khóa cửa, đóng cửa sổ vào.
Lúc cô òa khóc, bả vai cũng run rẩy theo, cuối cùng dứt khoát co lại, ôm chặt lấy cây cột điện: "Cầu xin anh đấy, em muốn trở về.”
Ngay khi cô cảm thấy ánh mặt trời và những ánh nhìn kia sắp nướng cô đến mức tan chảy thì một đôi tay chợt đặt trên mũ ngư dân của cô, đôi mắt bị vành mũ đè xuống che khuất, tầm nhìn trở nên tối tăm, dường như ngay cả tiếng ồn trong tai cô cũng đã biến mất.
Hạ Trì kéo từng ngón tay đang ôm cột điện của cô ra, nắm tay cô đặt lên vai anh, sốt sắng đến mức mắng người ta luôn: "Ngoan nào, em đừng khóc, nằm sấp trên lưng anh, để ông đây cõng em về được chưa?”
…
Lời tác giả:
Sau khi kết hôn:
Hạ Trì: Vợ yêu à, cầu xin anh đi.
Tống Như Thanh: Anh bảo sẽ giảm thọ cơ mà, em không làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...