Khói lửa cháy tình

Cô không sợ quan hệ giữa hai người bị hiểu lầm.
 
Nhưng đúng là đút anh ăn cơm ở quán ăn vặt ven đường trên con phố náo nhiệt này thì có hơi khiếm nhã thật.
 
Được Hạ Trì nhắc nhở, Tống Như Thanh da mặt vốn mỏng giờ mặt đỏ bừng, cô gõ đầu mình, áy náy nói: “Xin lỗi, em quên tay anh bị thương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quên mới tốt, cứ coi anh là người bệnh sẽ khiến anh cảm thấy lúc mình bị thương thật vô dụng.
 
Cuối cùng cô vẫn không mặt dày đến mức đút anh ăn ngoài đường, thế là hai người gọi mấy món đồ ăn ngon cô đề xuất để mang về, sau đó lên xe buýt về nhà.
 
Lúc này đang là giờ cao điểm tan học tan làm, trên xe buýt đông hơn rất nhiều so với bình thường, Tống Như Thanh đi trước mở đường cho anh, rất có kinh nghiệm dẫn anh chen về phía cửa sau:
 
“Anh Trì, đứng ở chỗ này tí nữa xuống xe cho dễ.”
 
Khu chung cư Khánh Giang là điểm dừng cuối cùng của chuyến xe buýt này, giờ chen xuống cuối vào lúc này, khi xuống xe không đến mức bị đè thành thịt vụn. Đáng tiếc vận may hôm nay khá là kém, mấy chỗ vịn ở phía sau đều có người cả rồi, Tống Như Thanh thấp bé, cô phải cố gắng nhón chân lên mới có thể nắm được tay vịn.
 
Kiên trì đứng hai trạm xe buýt, Tống Như Thanh nhân lúc dừng xe trống trải vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi, vừa định nhấc chân vịn tiếp thì Hạ Trì đã lại gần cô, trêu cô:
 
“Xin phỏng vấn bạn nhỏ này một chút, em cảm thấy thế nào khi làm động tác rướn người trên xe buýt?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Như Thanh quay đầu trừng anh, nhưng khi nhìn thấy khóe môi anh cong lên, híp mắt trêu chọc cô, tim cô lại không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Dáng người anh cao ráo, vì tay bị thương nên không vịn được, đành phải dùng cổ tay đặt lên tay vịn, lúc này cô bị đám đông đẩy vào lòng anh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt anh gần trong gang tấc.
 
Sao lại có người có ngũ quan chính trực kiên nghị như vậy chứ, cho dù anh nở nụ cười xấu xa trêu chọc cô, cũng không thể khiến cô giận nổi. Cô cong ngón tay cái gãi gãi sống mũi, còn chưa kịp nói gì, chiếc xe buýt đã đột ngột khởi động, cô vô thức túm đai lưng áo khoác của anh, chạm trán vào ngực trái của anh.
 
Một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi, còn có cả mùi hormone rất nồng nữa.
 
Sau khi xe ổn định, cô lại lần nữa nhón chân túm tay vịn, trả lời anh: “Cảm giác rất tốn sức.”
 
Người thiết kế tay vịn có suy nghĩ tới sự thuận tiện của người lùn, nhưng chắc anh ta chưa tính đến việc ở các thành phố phía Nam, người lùn lại chiếm đa số. Tống Như Thanh cảm thấy nếu cô đứng đây cả một ngày thì tay sẽ gãy mất.
 

Nghĩ tới chuyện này, cô chun mũi, nói tiếp: “Nhưng ai bảo em lùn chứ.”
 
Hạ Trì chú ý tới động tác nhăn mũi của cô, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ngoài nụ cười trên mặt ra, thỉnh thoảng cô cũng vô thức lộ ra một số biểu cảm nhỏ, thậm chí cũng đã to gan, nói chuyện tùy ý với anh hơn.
 
Anh từng bước nhìn thấy cô dần dần trở nên cởi mở và nói nhiều hơn.
 
Đoạn video phỏng vấn của cô trước đây hiện lên trong đầu anh, ánh mắt Hạ Trì dịu dàng hơn, anh nói: “Còn bảy trạm nữa, túm áo anh hoặc ôm eo anh, cho em chọn một.”
 
Tống Như Thanh đang “rướn người” nghe anh nói vậy liền ngẩng cằm lên nhìn anh, mặt cô có hơi nong nóng. Chắc chỉ có người thầm thích anh như cô mới cảm thấy hai lựa chọn này đều không thích hợp lắm.
 
Nhưng nếu Hạ Trì đã đối xử với cô như một đứa trẻ, dù anh có bảo cô ôm đùi anh đi thì hình như cũng chỉ là một sự giúp đỡ rất bình thường.
 
Cô xoắn xuýt một lúc, cuối cùng lựa chọn thả tay ra, dùng một tay nắm lấy đai lưng áo khoác măng tô màu đen của anh, đỏ mặt nói: "Cám ơn anh Trì."
 
“Dù sao cũng không thể ăn không bữa cơm tối do con gái mời được.”
 
Vì tay bị thương nên thanh toán bằng vân tay không thành công, thậm chí giao diện điện thoại còn phải đánh thức bằng giọng nói nên anh vốn không có cơ hội trả tiền, bữa cơm này là cô giành trả tiền:
 
“Vậy cũng không cần trả bằng cách này.” Cô đã ăn mấy bữa cơm anh làm rồi.
 
Cô hơi chạnh lòng, vì nếu một người khách sáo với một người khác, nghĩa là quan hệ rất trong sáng.
 
Giữa họ, người luôn có lòng riêng chỉ có mỗi cô mà thôi.
 
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, chiếc xe buýt dừng lại ở trạm tiếp theo, Hạ Trì hơi cúi người, nhìn cô chằm chằm: “Ý em là phải ôm eo mới trả hết được?”
 
Suy nghĩ bị câu nói của anh cắt ngang, Tống Như Thanh biết anh đã hoàn toàn hiểu lầm ý của cô:
 
Ở nơi công cộng mà ôm eo, thế… thế thì càng đồi phong bại tục quá!
 
Vừa nghĩ tới đây, xe buýt lại lần nữa khởi hành, lần này cô nắm thật chặt đai lưng anh, vì đứng không vững nên cô đã không cẩn thận dứt nút cài trên đai lưng của anh xuống.
 

Hạ Trì nghe rất rõ tiếng thứ gì đó bị rách ở sau lưng, một lúc sau, cô gái nhỏ mới giơ đồ vật trong tay cho anh nhìn, ngượng ngùng cười nói: “Em thề là em có thể khâu lại được.”
 
Không thể trách cô ra tay nặng được, là do nút cài có vấn đề, hơn nữa lần này tài xế khởi động xe cũng chẳng nhắc nhở gì cả.
 
Không còn đai lưng để giữ ổn định nữa, Tống Như Thanh giơ tay vịn tay vịn, lúc này mới nhận ra họ sắp bị ép đến dính vào nhau rồi, trên tay vịn toàn tay với tay.
 
Cô nhìn cánh tay trái thả xuống của anh, đang nghĩ xem có nên ôm nó hay không thì cánh tay đó bỗng giơ lên, đặt trên vai cô.
 
Giống như dáng vẻ anh em thân thiết khoác vai nhau, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã được anh bảo vệ dưới cánh tay, bờ vai rộng rãi vững chãi của người đó giống như thành lũy vô cùng an toàn, Tống Như Thanh đang lắc lư vì xe buýt lúc này đã đứng vững được.
 
Cô cảm thấy gò má mình càng ngày càng đỏ hơn, thế là đành cúi đầu dùng tay cọ đầu mũi đang đỏ lên của mình, sau đó nghe thấy anh nói:
 
“Cố gắng chút nữa, còn bốn trạm thôi.”
 

 
Cô có lý do để nghi ngờ rằng Hạ Trì không chỉ coi cô như em gái mà còn coi cô như anh em tốt. Vì trong thời gian bốn trạm đó, cánh tay của anh luôn để lên vai cô.
 
Cho tới khi xuống khỏi xe buýt chật chội, Tống Như Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra bờ vai bị anh đặt lên có hơi nhức mỏi.
 
Đây là lần đầu tiên trong đời cô bị một người đàn ông khoác vai đến mức đau nhức.
 
Hai người trở lại nhà khách, đúng lúc Doãn Thu Nguyệt chuẩn bị đi nhảy quảng trường, bà đóng cửa tiệm lại, trước khi đi còn bảo họ để cửa cho bà, nói tối nay hẹn người ta đánh mạt chược, sẽ về muộn một chút.
 
Hai người hâm nóng đồ ăn đã mua lên, Tống Như Thanh còn bày ra đĩa, tuy không tiện mời anh ăn bên ngoài, nhưng cũng nên có cảm giác nghi thức mời anh ăn tối.
 
Hạ Trì cởi áo khoác ra, đang nhìn cô chụp ảnh mấy món ăn đã bày ra đĩa.
 
Rõ ràng cô không chơi WeChat nhưng lại rất thích dùng ảnh chụp để ghi lại cuộc sống hàng ngày.

 
Thấy cô ngồi cùng bên với anh, chuẩn bị đút cơm cho anh, Hạ Trì cười nói: “Anh dùng thìa ăn là được, em không cần đút anh đâu.”
 
Tay anh quấn băng nên không thể dùng đũa, nhưng vẫn cầm thìa được, anh chỉ cần cô đặt đồ ăn lên thìa giúp anh thôi.
 
“Vậy cũng được.”
 
Tống Như Thanh nói xong liền chạy đi lấy một chiếc thìa cán dài, tự mình thử trước, sau khi phát hiện ăn và uống canh không vấn đề thì mới đưa cho anh, đầu tiên cô cho một viên cá viên vào thìa của anh:
 
“Anh nếm thử xem, cá viên nặn tay là món ăn nổi tiếng nhất của nhà này đấy, ngon lắm.”
 
Hạ Trì cầm thìa không quen lắm, vừa đưa thìa lên miệng, viên cá viên đàn hồi như con mắt kia đã rơi khỏi miệng anh, lọt vào trong áo sơ mi đang mở ra hai cúc áo.
 
Một người luôn thích cạnh tranh, háo thắng như Hạ Trì không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị một viên cá viên nho nhỏ đánh bại. Anh bất lực đứng dậy, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần, viên cá nhỏ cứng đầu cuối cùng cũng rơi xuống đất. Tống Như Thanh nhặt nó lên trước anh, nói với anh:
 
“Để em đút anh cho.”
 
Hạ Trì cầm đũa chọc cá viên, cười: “Anh có cách trị nó rồi!”
 
Anh bắt buộc phải làm quen với việc dùng thìa ăn cơm: “Anh không thể ngày nào cũng bắt em đút cơm cho anh ăn được.”
 
Tính cách độc lập của Hạ Trì đã bắt anh phải tự mình ăn xong bữa cơm này. Tống Như Thanh cố ý ăn chậm lại cùng anh, họ ăn cơm mất một tiếng đồng hồ, anh đã rất nể mặt mà quét sạch những món ăn cô giới thiệu.
 
Sau khi thu dọn nhà bếp, Tống Như Thanh trở về phòng lấy máy chiếu ra, trong lúc ăn cơm, cô hỏi anh có việc gì cần làm không, lúc nghe thấy anh bảo không, cô liền nảy ra ý định rủ anh cùng xem phim.
 
Nhưng nếu một cô gái mời một người đàn ông đến phòng cô xem phim thì nghĩ sao cũng thấy không được dè dặt lắm.
 
Suy đi nghĩ lại, cô liền gửi tin nhắn WeChat cho Trịnh Vãn Ngọc, hỏi cô ấy có đề nghị gì không, quả nhiên Trịnh Vãn Ngọc đã phản đối:
 
… [Sao con gái có thể hẹn người ta vào phòng mình xem phim được, thế này có khác nào dẫn sói vào phòng đâu!]
 
Tống Như Thanh cảm thấy cô ấy nói rất đúng, lại nhắn một tin:
 
… [Hình như phòng của anh ấy cũng có tường trắng để chiếu phim, tớ vào phòng anh ấy được không?]
 
… [Thế thì được gọi là tự mình nhào vào lòng người ta đấy!]
 

Thế này không được, thế kia cũng không xong. Tống Như Thanh nhìn máy chiếu, cảm thấy khó xử:
 
… [Hay là tìm một phòng trống rồi xem?]
 
… [Lần đầu tiên xem phim đã thuê phòng! Là đại kỵ đó!]
 
Tống Như Thanh: “…”
 
Cô đột nhiên không muốn tiến hành hoạt động sau bữa cơm là xem phim đầy mờ ám này nữa. Nhưng bọn họ vốn đã ở chung một nhà, lúc này cũng đâu thể mời anh đi nhảy quảng trường được?
 
Đang miên man suy nghĩ thì bỗng có tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô vuốt tóc rồi mới mở cửa, thấy Hạ Trì vẫn mặc chiếc áo sơ mi dính vết bẩn lúc rơi cá viên vừa rồi.
 
Hạ Trì đứng dựa vào khung cửa, không đi vào, thấy cô không làm bài, liền hỏi: “Tiểu Thanh Nhi, có thể giúp anh chút việc không?”
 
Cô không thèm hỏi việc gì đã lập tức gật đầu.
 
“Sáng nay lão Đàm mặc quần áo giúp anh.” Anh vừa nói vừa dùng ngón tay ra hiệu, ngón tay quấn băng vải không thể cởi khuy áo được.
 
Tống Như Thanh hiểu ngay, chẳng trách anh về phòng lâu vậy mà vẫn không thay áo bẩn ra.
 
Cô nâng cằm nhìn khuy áo sơ mi của anh, dễ dàng cởi cúc áo đầu tiên, nói: “Anh Trì, nếu sáng mai anh cần em giúp anh mặc quần áo, anh có thể gọi cho em.”
 
“Ừ.”
 
Bởi vì khoảng cách quá gần, giọng đáp phát ra từ cổ họng Hạ Trì khàn khàn, Tống Như Thanh lúc đầu không phát hiện có gì không ổn, cho đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra yết hầu của anh đang lăn lên lăn xuống, còn Hạ Trì thì đang cúi đầu đánh giá cô.
 
Ngọn đèn nhỏ ở lối vào có màu vàng ấm áp, khi anh cụp mắt xuống, khuôn mặt anh được ánh sáng làm mờ đi trông vô cùng thâm tình. Nghĩ tới chuyện cô đang giúp anh cởi quần áo, khuôn mặt của Tống Như Thanh lập tức đỏ lựng lên, cô nhìn đi chỗ khác, muốn tìm một chủ đề để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng Hạ Trì lại hỏi:
 
“Anh còn có một yêu cầu hơi quá đáng một tí, muốn hỏi em có ngại hay không?”
 
Dù sao cô cũng đã giúp anh cởi quần áo rồi, còn chuyện gì mà quá đáng hơn được nữa chứ? Tống Như Thanh gật đầu, một lúc sau nghe anh nói:
 
“Em có thể, cởi cả thắt lưng giúp anh không?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui