Đúng là cô không vẽ ký họa anh, vì cô nhắm mắt cũng vẽ được mặt anh, bóng lưng anh, thậm chí cả trình tự anh nghịch bật lửa nữa.
Cô vẽ ký họa các anh lính cứu hỏa trong đội để ghi lại đặc điểm của từng người, dùng làm nguyên mẫu khi vẽ truyện tranh.
Cô đã vẽ vô số chân dung của anh, nhưng chưa bao giờ khoe ra một cách thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em có vẽ mà.” Thấy ánh mắt dò xét của anh, cô đỏ mặt trả lời: “Em có vẽ anh.”
Đôi môi đang mím chặt của Hạ Trì hơi thả lỏng, anh lại ngồi xuống ghế, chuyển sang chống cằm bằng đôi tay đang đặt trên đầu gối, lẩm bẩm: “Xem như em không thiên vị trong chuyện này.”
Thật ra cô rất thiên vị, thiên vị đến mức muốn tặng anh thứ khác với mọi người.
Nhưng thế thì sao chứ? Anh chỉ coi cô là trẻ con thôi.
Tống Như Thanh nằm lại xuống giường, nghịch bật lửa của anh, cô bỗng cảm thấy trần nhà màu trắng trên đầu như màn sương trắng không nhìn thấy ranh giới, dường như tình cảm thầm mến không biết khi nào mới dám thổ lộ với anh cũng xa vời và mơ hồ như vậy.
Sau khi chìm vào suy nghĩ vẩn vơ, Tống Như Thanh nhanh chóng thiếp đi, cô nằm trên giường, mơ màng ngủ một giấc, đến khi cô mở mắt ra thì đã không thấy bóng dáng Hạ Trì ở đầu giường nữa, kim tiêm trên tay cô cũng bị rút ra từ lúc nào.
Sau khi xuống giường đi giày, cô tình cờ nghe thấy Hạ Trì đang nói chuyện với bác sĩ bên ngoài, hình như người ở khu vực này đều quen biết anh, bác sĩ đang cho anh số điện thoại:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Wechat cũng dùng số này, dù sao dì tôi cũng không tốt tính lắm, phải xem đồng nghiệp của anh có nói chuyện được với dì ấy không.”
Giọng Hạ Trì nghe rất thoải mái: “Tôi giới thiệu thôi, còn được hay không là do duyên số rồi.”
Trong lúc nói chuyện, anh liếc thấy Tống Như Thanh đang đi tới, bèn hất cằm, hỏi cô: “Về được chưa?”
Tống Như Thanh đã ngủ thêm nửa tiếng, khiến bác sĩ phải tan tầm muộn hơn. Đương nhiên cô vội vã gật đầu, theo Hạ Trì ra ngoài.
Phòng khám nhỏ này nằm ở tòa nhà cuối cùng trên con đường giữa hai khu nhà dân, đi đến cuối rồi rẽ phải là tới cửa chính của đội Phòng cháy chữa cháy.
Cô cố tình bước chậm lại, không muốn tạm biệt anh quá nhanh:
“Anh Trì, anh định giới thiệu cho ai thế?”
“Ngô Ngụy Hâm.” Hạ Trì cũng không giấu cô, mỉm cười khi nhắc tới chuyện này: “Nhà người ta giục ghê quá, anh tìm giúp cậu ấy.”
Nếu không biết tuổi của anh, với tính cách chỉ ở nhà vào ngày nghỉ, không lên mạng, không uống rượu, không tụ tập của anh, rất khó nghĩ anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi.
Bảo sao đồng chí Tiểu Chu lại nói anh già sớm, việc anh mai mối cho đồng nghiệp lại hợp lý một cách khác thường.
Tống Như Thanh đánh bạo hỏi: “Anh Trì, sao anh không làm mối cho mình thế?”
“Anh á?” Hạ Trì nhìn cô, chỉ vào mình, không biết đang nghĩ gì, anh bỗng nở nụ cười lưu manh: “Giờ anh Trì của em vẫn đang muốn độc thân.”
Câu trả lời của anh khiến cô tò mò, cô hỏi tiếp: “Anh Trì, anh từng yêu ai chưa? Yêu không tốt à, sao anh lại muốn độc thân thế?”
Cô đã tưởng tượng xong câu chuyện anh bị cô gái nào đó tổn thương nên không dám yêu đương rồi.
“Em lấy đâu ra lắm câu hỏi thế?” Cô hỏi cả một tràng khiến anh phải gõ vào trán cô cho cô tỉnh táo, anh đứng lại, nghiêng người nhìn vào mắt cô.
Bỗng dưng bị anh nhìn chằm chằm như thế, Tống Như Thanh không biết nhìn đi đâu. Để ngăn suy nghĩ của mình bị anh nhìn thấu, cô mỉm cười: “Em tò mò nên hỏi thôi.”
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Anh từng yêu hai lần, lần đầu kéo dài một tuần, lần thứ hai kéo dài một tháng, đều bị người ta bỏ rơi.”
Tống Như Thanh: “...”
Không cần nói chi tiết thế đâu.
Nếu một người luôn bị bỏ rơi trong các mối quan hệ thì đúng là chỉ muốn độc thân cho rồi.
Cô động viên anh: “Chắc chắn mối tình tiếp theo sẽ viên mãn thôi.”
“Chà, mạnh miệng thật đấy.” Hạ Trì huýt sáo, mỉm cười, giơ tay xoa nhẹ cục lông trên mũ cô: “Vậy mong được như lời chúc của em nhé, Tiểu Thanh Nhi.”
Cô thấy đầu mình nặng hơn, anh lại xoa đầu cô theo thói quen nữa rồi. Tống Như Thanh thấy hơi tiếc vì đang đội mũ, bằng không, chắc chắn lòng bàn tay anh cũng sẽ ấm áp như khi anh gọi cô là Tiểu Thanh Nhi.
...
Sau mấy câu, hai người đã tới cửa nhà khách. Dọc đường, Hạ Trì cứ cảm thấy tay trống trống, mãi đến khi thấy người đi đường đang hút thuốc lá, anh mới gọi cô lại:
“Khoan đã, có phải em để quên bật lửa của anh ở phòng khám không?”
Cuối cùng!
Cuối cùng cô cũng chờ được câu nói này!
Tống Như Thanh mở hé cửa, quay người ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô giả vờ lục trong túi, lo lắng nói: “Hình như mất thật rồi, em đền anh cái khác được không ạ?”
Giọng nói mềm mại của cô là điểm cộng, nhất là khi cô hỏi ý kiến anh kiểu này giữa màn đêm yên tĩnh.
Hạ Trì giơ tay gãi lỗ tai hơi ngứa, chống một tay lên vách tường cạnh cửa chính, anh đã nhận ra kỹ năng diễn xuất kém cỏi của cô, thế là bèn chìa tay ra trước mặt cô.
Không ngờ anh đã nhìn thấu trò nghịch ngợm của cô rồi, Tống Như Thanh đứng trên bậc thang đá ở cửa, nhìn động tác chống một tay lên tường rồi chìa tay kia ra trước mặt mình của anh, trong đôi mắt hơi híp kia như ẩn chứa ý cười, trước ánh mắt cô, anh cười khẽ, hỏi cô bằng giọng khàn khàn:
“Sao thế, vẫn còn định trêu anh à, hửm?”
Phía sau anh là bảng hiệu của cửa tiệm đối diện đang chớp tắt, đèn nê-ông nhấp nháy sáng như sao. Nhìn đôi mắt đang rất gần kia, Tống Như Thanh vô thức nuốt nước bọt, rút hai tay đang nhét trong túi ra, cô cầm dây ruy băng của chiếc hộp nhung, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay anh.
Sau khi nhìn thấy hộp quà trong tay, ánh mắt Hạ Trì thoáng ngừng lại rồi quay sang nhìn cô, thấy cô nhóc đang bắt chéo tay: “Anh Trì, cảm ơn anh đã quan tâm em từ trước tới giờ, em thấy có lẽ cờ khen thưởng không đủ để bày tỏ lòng biết ơn của em.”
Để tặng anh món quà này, Tống Như Thanh đã lục tung các trình duyệt và APP lớn, tặng cốc nước là cả đời, quan hệ giữa họ vẫn chưa thân mật tới mức đó, tặng khăn quàng thì hình như lại quá mập mờ.
Sau đó cô nhớ đến cách anh nghịch bật lửa vào mỗi tối anh tới đón cô.
Anh không hay hút thuốc nhưng bật lửa luôn nằm trên tay anh, hình như là để tiện lấy ra ngắm bất cứ lúc nào.
Vào ngày cô đặt chiếc bật lửa này, chủ tiệm đã hỏi cô có muốn khắc chữ lên không, vì rất nhiều cô gái cũng tặng bật lửa cho người trong lòng.
Cô nghĩ ngợi một lúc lâu rồi lắc đầu.
Với quan hệ giữa họ bây giờ, khắc chữ gì cũng có vẻ thừa thãi. Giờ cô chỉ muốn làm cách nào đó để anh nghĩ về cô khi nghịch bật lửa, chứ không dám hy vọng xa vời.
Cô nhìn chằm chằm vào động tác mở hộp quà của Hạ Trì, mỗi khi gỡ một sợi dây, người kia lại liếc cô, cười khẽ, ánh mắt dò xét của anh khiến Tống Như Thanh hơi căng thẳng, cô lắp bắp: “Hình như… đóng… đóng gói hơi rườm rà nhỉ.”
Hạ Trì đã gỡ hết dây lụa, đang mở nốt hộp chê bai: “Ừ, lòe loẹt quá.”
Rõ ràng anh đang nói bằng giọng chê bai, nhưng khóe môi anh vẫn nhếch lên, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng khi mở hộp.
Tống Như Thanh để tay trước ngực với vẻ mong chờ, mãi đến khi hộp được mở ra, một chiếc bật lửa màu bạc đã nằm trong lòng bàn tay phải của anh, cô mới quay đầu nhìn vào mắt anh, chỉ thấy anh đang cầm bật lửa, quan sát dưới ánh trăng, như đang quan sát báu vật hiếm có:
“Tiểu Thanh Nhi, gu thẩm mỹ tốt đấy nhỉ.” Trừ đắt tiền ra thì không có vấn đề gì hết.
Thấy anh rất thích, tim Tống Như Thanh đập thình thịch: “Anh Trì, anh thích không?”
“Anh thích.” Anh xoay bật lửa trước mặt cô, những nơi mà ngón tay thon dài kia lướt qua như để lại dấu ấn của anh trên bật lửa.
Có lẽ do thấy rất thuận tay, anh còn lấy một điếu thuốc ra cho vào miệng, mở nắp định châm thuốc nhưng phát hiện không châm được.
“Là... là thế này, chủ tiệm nói chưa thêm dầu.” Tống Như Thanh vừa giải thích vừa mở chiếc bật lửa kia ra: “Ừm, là để anh tự thêm ạ.”
Ồ? Tặng người khác bật lửa chưa có dầu là định tặng thông điệp cố lên* à?
(*: 加油 là thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đen là thêm xăng thêm dầu, nghĩa bóng là cố lên.)
Anh nhìn cô bé đang đỏ mặt giải thích, bất đắc dĩ nhíu mày: “Giờ tặng quà cũng lằng nhằng thế hả?”
Tống Như Thanh gật đầu, lấy bật lửa của anh ra, nghiêng người về phía anh, kiễng chân định châm thuốc cho anh. Nhưng cô đã giơ tay lên rồi, ấn mấy lần mà vẫn không châm được.
Cô dựa gần hơn một chút, Hạ Trì ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong trẻo và dễ chịu trên người cô. Anh liếc ngón tay vẫn đang cố châm lửa của cô, mỉm cười:
“Sao thế, căng thẳng khi châm thuốc cho anh à?”
Hai người cách nhau rất gần, anh hơi hạ giọng, như cố tình trêu cô, tai Tống Như Thanh lập tức đỏ lên: “Còn lâu, do gió to quá đấy.”
Cô cố gắng kiễng chân, thường ngày cô thấy anh ấn vào chốt là châm được luôn, nếu không do gió đêm, sao cô lại bị anh trêu được chứ.
Đúng lúc cô sắp sụp đổ vì chiếc bật lửa, anh đã nghiêng người về phía cô, đặt tay lên bàn tay đang ấn bật lửa của cô: “Nhìn kỹ này, để anh dạy em cách dùng.”
Anh đặt ngón tay cái của mình lên ngón tay cái của cô, đẩy lên trên, ngọn lửa vàng ấm áp lập tức đốt cháy đầu thuốc.
Vì động tác này, Tống Như Thanh cũng tựa vào ngực trái của anh, khi làn khói bay qua chóp mũi, cô ngửi thấy mùi hỗn hợp giữa hormone và hương thuốc lá nhàn nhạt, giống như mùa hè khi họ gặp nhau lần đầu, mùi cháy khét hòa vào cơn gió lướt qua, khiến cô bỗng cảm nhận được mùi của sự an toàn và sự sống.
Khi ngón tay cái của anh rời đi, cô cũng nhìn vào mặt anh, anh đang kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay thon dài, búng nhẹ chóp mũi cô.
Tay anh như dính tia lửa, lập tức khiến lòng người bùng cháy. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Phải đẩy lên chứ, ngốc ghê.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...