Khói lửa cháy tình

Nghe thấy thế, Tống Như Thanh đang định ngủ một giấc để trốn bỗng mở bừng mắt, vô thức nín thở, dỏng tai nghe.
 
Cô cảm thấy lúc này mình đang ngủ trên một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa biển rộng, còn trái tim cô ấy à, cũng đang xao xuyến theo từng nhịp sóng vỗ.
 
Mấy giây chờ đợi câu trả lời dài như cả thế kỷ, dường như ngay cả bầu không khí cũng đóng băng. Trái tim đang đập rộn trong lồng ngực cô chậm rãi trở nên bồn chồn theo thời gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô muốn biết câu trả lời, nhưng lại không dám biết câu trả lời.
 
Nhưng giữa tiếng tim đập thình thịch dữ dội, cô vẫn nghe rõ tiếng cười khẽ trầm ấm.
 
Cô không biết tại sao anh lại cười, anh thích hay ghét cô? Hay anh vốn không quan tâm tới vấn đề này, vì vấn đề mà đồng chí Tiểu Chu nhắc đến chỉ được hỏi từ miệng trẻ con chưa chín chắn như họ mà thôi.
 
Đàn ông ở tuổi anh không thể không nhận ra suy nghĩ của mình, cho dù thích hay không, anh cũng không còn ở tuổi phải giấu giếm nữa.
 
Quả nhiên, sau tiếng cười khẽ, cô nghe thấy Hạ Trì nói: “Một cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện như thế, ai cũng thích sẽ thôi.”
 
Tống Như Thanh lặng lẽ kéo góc áo, cố gắng che giấu nỗi buồn đang trào dâng trong lòng. Quả nhiên anh chưa bao giờ coi cô ngang hàng với anh.
 
Sự đồng cảm và tinh thần trách nhiệm khi tình cờ cứu được một người đã khiến anh chăm sóc cô chu đáo.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh xuất hiện trong thế giới của cô chỉ để dạy cô cách thắp sáng một ngọn đèn trong thế giới tăm tối, chứ không phải để thắp đèn soi sáng cho cô.
 
Anh đã nói với cô từ lâu rồi còn gì, đừng sống vì điều gì hay vì một ai.
 
Trong lúc cô nghĩ tới đây, chị y tá vừa bưng khay đi tới bỗng vén rèm ở bên còn lại lên, nhìn chai truyền nước của cô: “Đổi chai truyền nước nhé, Tống Như Thanh đúng không?”
 
Cái tên này vừa được gọi lên, Tống Như Thanh đã thấy dường như bầu không khí cũng trở nên lặng ngắt, cô giả vờ như vừa mới thức dậy, một lúc sau mới gật đầu với vẻ ngái ngủ.
 
Đến khi chị y tá rời đi, cô lại kéo rèm bên kia xuống, định giả vờ ngủ tiếp, nhưng rồi một bàn tay bỗng xốc một góc rèm lên, sau đó một người quen thuộc ngó vào.

 
Tống Như Thanh nằm trên giường chạm mắt với anh, biết kiểu gì cũng không thoát được nên bèn bình tĩnh ngáp một cái, ngạc nhiên hỏi: “Anh Trì, sao anh lại ở đây ạ?”
 
Nhớ tới hành vi lấy thuốc rồi rụt tay về ngay của người nào đó mấy hôm nay, Hạ Trì nghiến răng: “Ốm bao lâu rồi?”
 
Cô biết ngay mà, nếu để anh thấy là sẽ bị mắng.
 
Cô ngồi dậy, chột dạ xoa mũi: “Bốn... bốn ngày ạ.”
 
Chu Thời Tập thấy giọng điệu của Hạ Trì hơi lạ, không cần đoán cũng biết đây là điềm báo đội trưởng Hạ chuẩn bị mắng người ta rồi. Cậu ấy quay đầu nhìn, quả nhiên trông thấy Hạ Trì đang đứng trước giường bệnh nhíu mày rồi giơ tay lên.
 
Nhưng bàn tay hùng hổ kia cũng chỉ sờ nhẹ trán Tống Như Thanh, lúc rụt lại còn vỗ nhẹ trán cô như trách phạt, anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Hai cái đứa nhóc này, không giấu bệnh thì chết hả?”
 
Chỉ một câu nói đã răn dạy cả cô lẫn đồng chí Tiểu Chu.
 
Chỗ trán được anh vỗ nhẹ hơi âm ấm, Tống Như Thanh không sợ anh mắng, ỷ mình được chiều, cô nói: “Em cũng đâu biết thì ra giấu bệnh lại không tốt.”
 
Hạ Trì híp mắt, cô nhóc này ngày càng to gan với anh rồi đấy, nói lý do hùng hồn thật.
 
Anh nhìn đồng hồ, vì anh chỉ tạm thời ra ngoài để mang bữa sáng cho Chu Thời Tập nên nếu ở thêm thì sẽ trễ việc, anh không có thời gian để dông dài với cô, chỉ hỏi: “Sáng mai em cũng đến truyền nước vào giờ này à?”
 
“Mai em có bài kiểm tra, chắc là tối ạ.”
 
Cô định về trường vào chiều nay, nhưng cô chưa kịp giải thích chuyện này thì Hạ Trì đã đáp ừ rồi vội vã rời đi, anh nói tám giờ năm mươi phút tối mai gặp.
 
Chu Thời Tập vẫn im re nãy giờ nghển cổ lên, chờ Hạ Trì đi rồi mới rời mắt, cười khẽ.
 
Không ngờ một câu của cô có thể khiến đội trưởng thẳng nam thô kệch thường ngày không nổi giận được: “Ha ha ha, cô giỏi thật đấy Tống Như Thanh.”
 
Cậu ấy chưa bao giờ thấy đội trưởng Hạ chịu bó tay, nhưng giờ anh lại chỉ có thể nghiến răng trước cô nhóc này.
 

Tống Như Thanh thấy hơi khó hiểu trước lời trêu ghẹo của đồng chí Tiểu Chu, không hiểu sao cậu ấy cứ cười không ngừng. Nhưng để giữ phép xã giao lịch sự, cô cũng mỉm cười đáp lại.
 
Chu Thời Tập thấy cô cười với mình là lại lập tức nhớ tới cuốn sổ vẽ mà mình nhặt được lần trước.
 
Nghe câu trả lời hồi nãy, rõ ràng Hạ Trì đã xếp cả Tống Như Thanh lẫn cậu ấy vào đám trẻ con. Nghĩ tới việc trước đó Hạ Trì còn định mai mối cho họ, cậu thiếu niên không giấu được suy nghĩ giờ lại lộ vẻ ngượng ngùng.
 
Cậu ấy lúng túng ho khẽ, chuẩn bị đổi chủ đề để từ chối tình cảm của một thiếu nữ đang yêu.
 
“Tống Như Thanh, tôi hỏi cô chuyện này được không.”
 
Chủ đề chuyển sang cô, Tống Như Thanh ngồi thẳng dậy một cách tự nhiên, rất chân thành với câu hỏi của anh bạn nhỏ: “Cậu nói đi.”
 
Chu Thời Tập đắn đo suy nghĩ, cảm thấy cô là một cô gái nhạy cảm, không thể khiến cô tổn thương: “Tôi còn trẻ, mục tiêu của tôi bây giờ là trở thành một người lính cứu hỏa được mọi người tôn trọng, bảo vệ nhân dân, khiến ba mẹ tự hào.”
 
Cậu ấy vừa dứt lời, Tống Như Thanh lập tức vỗ tay.
 
Động tác này có tác dụng tương tự như lúc động viên ước mơ của trẻ con vậy.
 
Chu Thời Tập lại ho khẽ, ưỡn ngực đầy tự hào: “Do đó tôi sẽ không yêu đương đâu, tôi phải phục vụ nhân dân!”
 
Tống Như Thanh dứt khoát cổ vũ cậu ấy: “Tuyệt vời, tốt lắm.”
 
Cậu ấy muốn giao Tống Như Thanh cho đội trưởng Hạ độc thân quanh năm: “Cô thấy đội trưởng Hạ của chúng tôi thế nào?”
 
Bàn tay nhỏ nhắn đang huơ của Tống Như Thanh ngừng lại, cô xoa chóp mũi ửng đỏ. Khi nhắc đến người này, rất nhiều từ miêu tả anh sẽ ồ ạt xuất hiện trong đầu cô. Nhưng do tính cách của cô, sau cùng cô chỉ thốt ra một câu dè dặt và thẹn thùng: “Anh Trì tốt lắm.”
 
Không ngờ Tống Như Thanh lại nghĩ thoáng về chuyện tình cảm như thế, Chu Thời Tập cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Có vẻ cậu ấy cũng không cần nhiều lời để từ chối một cô gái thích mình.
 
Chu Thời Tập ung dung nằm xuống giường, lên kế hoạch phải làm thế nào để mai mối cho hai người kia.

 
...
 
Tối hôm sau, khi Tống Như Thanh đến phòng khám đúng giờ, Hạ Trì đã ngồi đợi bên trong được một lát, thấy cô mặc đồ dày cộp, cũng biết đội mũ và đeo khẩu trang, anh gật nhẹ đầu, xem như hài lòng:
 
“Cuối cùng cũng biết mặc thêm đồ rồi à.”
 
Tống Như Thanh cảm thấy hơi oan ức, tại cô quen anh vào mùa hè, có rất nhiều dịp mặc váy đấy chứ, cô nói khẽ: “Em chỉ hướng nội chứ không ngốc, cũng biết mặc thêm áo khi trời lạnh hay không được ăn đồ rơi xuống đất.”
 
Cô muốn dùng hành động để chứng minh thật ra mình là một người lớn rất biết chăm sóc bản thân, cô muốn thay đổi hình tượng trẻ con trong ấn tượng của anh trước đó.
 
Tống Như Thanh nằm trên giường bệnh, sờ chiếc hộp nhỏ trong túi áo bông, đang định lên tiếng thì người kia lại hỏi:
 
“Gần đây em còn vẽ chân dung không?”
 
Tống Như Thanh khẽ gật đầu, tuy bận học nhưng cô cũng không từ bỏ đam mê vẽ. Nhưng hiếm khi Hạ Trì hỏi cô về chủ đề hội họa, hồi trước cô không muốn nói nhiều là vì tâm lý trốn tránh quá khứ, nhưng bây giờ cô sắp thay tên, làm lại từ đầu, chuẩn bị quên bẵng chuyện đó rồi.
 
“Em có, em vẽ mấy bức về đội Phòng cháy chữa cháy.”
 
Hạ Trì thấy môi cô khô nứt thì bèn ra cây nước, rót một cốc nước ấm cho cô: “Có cần người mẫu không.”
 
Tống Như Thanh nhớ tới việc mình đã phải phiền các anh lính cứu hỏa thay phiên nhau đưa đón vì bị theo dõi. Cô vừa uống nước vừa lắc đầu, chưa kịp nói gì, cô đã nghe thấy Hạ Trì nói:
 
“Em vẽ đồng chí Tiểu Chu suốt ngày mà không thấy chán à?”
 
Cô suýt sặc vì câu nói này, một lát sau cô mới ngẩng đầu nhìn Hạ Trì đang đứng ở đầu giường, vì anh cao, bả vai rộng của anh gần như che hết ánh đèn phía sau nên cô cũng không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng lại cảm thấy hình như lúc này anh đang hơi phải kiềm chế.
 
Cô nghĩ tới tác phẩm truyện tranh mà mình chuẩn bị đăng, vì vẫn chưa nghĩ kỹ xem có nên nói với anh hay không, Tống Như Thanh chìm vào sự xoắn xuýt ngắn ngủi.
 
Cô chỉ lấy Chu Thời Tập làm nguyên mẫu để thiết kế một nhân vật thôi, cô giải thích: “Em không vẽ cậu ấy suốt ngày.”
 
Tức là cô không phủ nhận mình đã vẽ cậu ấy.
 
Cô nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Thỉnh thoảng mới vẽ ạ.”
 
Cô vừa dứt lời, Hạ Trì đang đứng cạnh giường đã cúi đầu nhìn xung quanh, cuối cùng anh thấy một chiếc ghế trong góc, thế là bèn dứt khoát kéo nó lại gần, ngồi cạnh đầu giường cô, đặt tay lên tủ. Có lẽ vì không quen với ghế trong phòng khám, hình như anh hơi bồn chồn, cứ một lát lại đổi tư thế.

 
Chân anh dài nên không để chân dưới gầm giường được, bèn tách chân ra, đặt tay lên đầu gối.
 
Tống Như Thanh vô thức cảm thấy tư thế ngồi của anh bây giờ rất giống người thẩm vấn sắp tiến hành ép cung. Cô nghĩ đến việc đội của họ vẫn luôn được quản lý kiểu quân đội, chẳng lẽ có bí mật gì không thể để lộ à? Cô liếm môi, dè dặt giơ tay lên:
 
“Anh Trì, trong đội anh có người bí mật nào không được vẽ ạ?”
 
Truyện tranh của cô được vẽ theo cuộc sống hàng ngày gần đây, buổi tuyên truyền phòng cháy chữa cháy kia cũng được đưa vào, may mà cô chưa đăng lên, nếu không chắc chắn cô sẽ bị mời đi uống trà mất.
 
“Vẽ đồng chí Tiểu Chu...” Người kia chống cằm suy tư trong chốc lát, vẫn luôn nhìn thẳng vào đôi mắt chột dạ của cô: “Nếu em vẽ đồng chí Tiểu Chu với ý tốt thì không sao.”
 
“Em có ý tốt ạ!” Âm cuối kéo dài có chủ đích của anh khiến Tống Như Thanh giật mình, cuối cùng cô cũng thở phào, giải thích: “Em vẽ ký họa các anh lính cứu hỏa trong sân là do ý tốt thôi.”
 
“Thế thì không sao.” Anh đặt tay lên thành giường cô, duỗi thẳng chân, ngồi theo tư thế thoải mái.
 
Ưu điểm của người cao là khi anh đổi tư thế, đôi chân dài không có chỗ để của anh cũng trở nên nổi bật khác thường. Tống Như Thanh ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào chân anh rồi lại rời mắt, cô thấy anh lấy một cái bật lửa ra, xoay tròn trên đầu ngón tay theo thói quen, không biết anh đang nghĩ gì.
 
Cô sờ hộp quà vuông trong túi áo, thật ra cô đang chờ anh hỏi xem tại sao cô chỉ không tặng cờ khen thưởng cho anh, kết quả mãi vẫn không thấy anh nói gì.
 
Thế nên cô cũng không tìm được cơ hội để tặng món quà này.
 
Tống Như Thanh bình tĩnh lại, uống một ngụm nước rồi đặt cốc lên tủ đầu giường, nói với anh:
 
“Anh Trì, anh cho em mượn bật lửa của anh được không ạ?”
 
“Trẻ con nghịch lửa làm gì.”
 
Tống Như Thanh: “...”
 
Cô vò chiếc mũ len với vẻ mặt hơi tiếc nuối, khi cô đặt tay lại xuống chăn thì thấy anh đứng dậy khỏi ghế, hơi nghiêng người, đặt chiếc bật lửa vào tay cô, sau đó anh mím chặt môi, hỏi:
 
“Trong đội nhiều lính cứu hỏa thế, sao em chỉ không vẽ mỗi anh?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui