Tống Như Thanh có chứng mất ngủ mãn tính, vậy mà đêm nay cô lại ngủ một giấc không mộng mị đến tận hừng đông.
Lúc 6 giờ sáng, cô bị tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ đánh thức. Hậu quả của việc tối qua đi ngủ không đóng cửa sổ là cô có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh trong sân dưới lầu.
Cô bò dậy, mái tóc ngủ qua đêm rối tung rối mù, vươn tay định đóng cửa sổ lại, nhưng sau khi cô ngó đầu ra thì chợt sững người. Nhà khách nằm sát ngay khu vực hoạt động của đội Phòng cháy chữa cháy, lúc này đang đúng vào khoảng thời gian luyện tập buổi sáng của bọn họ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người lính cứu hỏa mặc áo ngắn tay màu xanh lam đang hít đất ở sân thể dục, người dẫn đầu chính là đội trưởng Hạ tối hôm qua đã tìm cho cô một chỗ ở tiện nghi. Rõ ràng anh cũng mặc áo ngắn tay màu lam giống như mọi người, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên nhìn qua đó, cô vẫn chú ý tới anh đầu tiên:
“Thằng nhóc này, mới được năm mươi cái mà cậu thở dốc cái gì!”
Trong đội ngũ, một cậu lính cứu hỏa trẻ tuổi đang ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, thở ngắn than dài xin tha: "Đội trưởng Hạ, em chỉ nghỉ một lát thôi, ai ui, em thật sự không chịu nổi nữa đâu. Đêm qua vừa mới có một đám cháy xong, yêu cầu của anh khắc nghiệt quá đấy.”
“Ai bảo cậu yếu thế làm gì!” Giọng điệu khi nói chuyện của anh luôn mang theo một cảm giác áp bách không thể phản kháng, có dáng vẻ ngông nghênh của bậc đàn anh ở trong đó.
Trong lúc nói mấy câu, anh đã đi tới bên cạnh người thiếu niên kia, khoanh hai tay ngồi xuống lưng cậu ấy: "Tiếp tục!”
Sao Chu Thời Tập dám chống lại đội trưởng Hạ, cậu ấy đành phải vừa làm vừa cau mày đếm: "Năm mươi mốt, năm mươi hai..."
Trong lòng cậu ấy thầm nghĩ số mình đã định sẵn là ngày nào cũng bị đội trưởng Hạ bắt nạt rồi, ánh mắt lơ đãng ngó quanh, sau đó chợt nhìn thấy bên cửa sổ tầng một của nhà khách bên cạnh có một cái đầu tóc đen rối bù xù. Cậu ấy sợ tới mức mềm nhũn cả chân, cả người đổ sụp xuống mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tại sao mái tóc của con gái lại có thể xù lên đến mức như vậy được thế. Cô gái kia vươn đầu từ trong cửa sổ ra, dáng vẻ tóc xõa đầy mặt trông chẳng khác gì Sadako trong phim kinh dị cả.
Sự khác thường của cậu ấy khiến cô gái kia ngẩng đầu lên. Lúc này, Chu Thời Tập mới nhìn thấy rõ ràng. Đây không phải cô gái tối hôm qua được đội trưởng Hạ cứu trên sân thượng sao?
Tối hôm qua Chu Thời Tập vừa mới đưa một nhóm cư dân vào thang máy thì Hạ Trì đã dẫn cô đi tới trước mặt cậu ấy, cố ý dặn dò: "Cậu đi thang máy xuống cùng với cô ấy đi.”
Lúc đó ngọn lửa đã được dập tắt, các đồng đội trong hành lang còn đang tiến hành điều tra tai họa ngầm, trên sân thượng chỉ còn lại vài cư dân trẻ tuổi. Đáng lý ra cô gái này có thể đi thang máy cùng với bọn họ, nhưng lời này của Hạ Trì lại khiến Chu Thời Tập chú ý tới cô.
Cô gái đó vừa gầy vừa nhỏ, nhất là chiếc váy trắng rộng thùng thình mà cô mặc trên người, trông không khác nào một trang giấy. Có lẽ là bị trận hỏa hoạn dọa sợ, trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ kia vương đầy nước mắt. Nhưng khi Chu Thời Tập nhìn vào trong mắt cô gái, cậu ấy lập tức sửng sốt.
Ánh mắt cô gái tan rã, khóe miệng xệ xuống, trên gương mặt là vẻ tái nhợt và sự chán chường mà chỉ những người trầm cảm lâu ngày mới có.
Trước khi được điều tới nơi này, Chu Thời Tập đã từng đi theo một vị tiền bối chấp hành cứu viện trên nóc nhà một lần. Người phụ nữ nhảy lầu tự sát kia cũng có ánh mắt giống cô, không có thần thái, tan rã mà ngây dại.
Đồng đội của cậu ấy nói cho cậu ấy biết, trong tất cả các nhiệm vụ cứu viện tự sát, những người nào mà kêu la kể lể vận mệnh gian khổ của mình thì xác suất lớn là có thể được cứu được, nhưng nếu gặp loại ánh mắt tan rã không nói năng gì thế này thì 98% đều không cứu được về.
Vậy nên nhiệm vụ cứu viện lần đó thất bại, người phụ nữ tự sát cố ý tránh vị trí đệm bơm hơi, không nói một lời mà từ biệt với thế giới này.
Kiểu người như bọn họ từ chối giao tiếp với thế giới.
Chuyện này đã tạo thành bóng ma không nhỏ cho Chu Thời Tập, nhất là loại ánh mắt không giống người bình thường này, trông lại càng chấn động hơn.
Cậu ấy cũng không biết đội trưởng Hạ đưa cô gái này từ khu nhà công nhân viên chức đến nhà khách nhà anh để nghỉ chân từ khi nào.
"Chỉ có chút thể lực này thôi sao. Sau này vào đám cháy thì biết cứu người kiểu gì!”
Chu Thời Tập thất thần bị đội trưởng Hạ một câu mắng tỉnh, cậu ấy lập tức dời tầm mắt về, thấy đội trưởng Hạ không chú ý đến cô gái quỷ dị kia nên cậu ấy cũng coi như mình không nhìn thấy cô, tiếp tục hít đất.
...
Khoảng thời gian sau đó, bởi vì không có báo động nên Chu Thời Tập thỉnh thoảng lại mò đến sân thể dục nhìn về phía cửa sổ kia. Cô gái kia vẫn cứ duy trì động tác đó, nhìn chằm chằm vào sân thể dục huấn luyện của bọn họ suốt một ngày.
Nếu không phải vì cậu ấy biết cô còn hô hấp thì cậu ấy thật sự sẽ bị “cái đầu mọc ra từ cửa kính” này dọa cho tắc thở luôn.
Hai ngày sau, vào giờ ăn trưa, Chu Thời Tập ôm khay cơm của mình ngồi xuống đối diện Hạ Trì khiến người ta khiếp vía.
Cậu ấy không hề muốn kéo gần quan hệ với đội trưởng Hạ luôn trưng ra bộ mặt nghiêm túc, lại còn luôn trừng phạt người mới là cậu đây một chút nào, nhưng cậu ấy thật sự cảm thấy cô gái kia hơi đáng sợ.
Cậu ấy gắp trứng muối trong bát sang cho Hạ Trì, sau khi thấy ánh mắt của đối phương liếc qua thì lập tức cười rộ lên để lộ tám cái răng trắng bóc: “Đội trưởng Hạ à…”
“Đổi lại, gọi anh Trì đi!” Hạ Trì không thích mọi người trong chi đội gọi anh như vậy, đã nói bảy tám lần rồi mà thằng nhóc ma mới Chu Thời Tập kiểu gì cũng chẳng thay đổi được.
"Anh...” Chu Thời Tập thật sự không dám “phạm thượng”, thế là dứt khoát không gọi xưng hô nữa luôn: “Thì là, cô nữ sinh mà anh sắp xếp cho đến ở nhà khách của dì kia…”
Chu Thời Tập ngượng ngùng nói dáng vẻ cô nghiêng đầu, mái tóc xõa tung không nhúc nhích nhìn người khác trông cứ như Sadako: "Anh có chú ý thấy trên cửa kính ở chỗ sân thể dục của chúng ta mọc thêm một cái đầu của phụ nữ không.”
Đang ban ngày ban mặt lại đi kể mấy chuyện ma quỷ này?
Thấy Hạ Trì cau mày, Chu Thời Tập lập tức giơ tay lên: "Không phải, ý của em là cô em trông hơi âm khí kia kìa, cô ấy cứ ngồi ở bên cửa sổ nhìn sân thể dục của chúng ta suốt ba ngày trời luôn.”
Hạ Trì biết cô em âm khí mà cậu ấy nói là Tống Như Thanh, trong đầu thầm hồi tưởng lại gương mặt của cô một chút. Đầu tiên, anh phủ nhận tính từ âm khí của Chu Thời Tập: "Cô nhóc này hình như có chút vấn đề về tâm lý, vừa hay mẹ tôi về hưu không có việc gì làm, tiện thể cho mẹ tôi theo dõi thử xem thế nào.”
Đêm đó Hạ Trì cố ý sắp xếp phòng của cô ở tầng một bình thường vốn không cho khách ở, ngay đối diện với phòng ngủ của mẹ anh. Trước khi đi, anh kể lại chuyện mình nhìn thấy cô treo cổ trong đám cháy, hy vọng bà có thể giúp đỡ theo dõi một chút.
Mấy buổi tối nay lúc được nghỉ ngơi, anh đều nhận được tin nhắn của mẹ. Khi cô đói bụng thì sẽ ăn cơm, cũng thay quần áo, dọn hành lý từ nơi ở cũ qua, làm những chuyện mà người bình thường đều làm.
Còn về chuyện cô ngồi bên cửa sổ nhìn chằm chằm ba ngày nay thì thật sự Hạ Trì không chú ý tới.
Bận bù đầu suốt hai tuần liền, Hạ Trì không có tâm trạng nhàn rỗi như Chu Thời Tập, cũng chỉ có buổi sáng lúc tập thể dục là thấy cô xuất hiện ở bên cửa sổ.
Nhưng dù vậy, Hạ Trì với danh hiệu thẳng nam sắt thép lại chú ý tới một chi tiết khác, anh nhếch khóe môi cười: "Cậu muốn tôi giúp cậu mai mối chứ gì? Được thôi, ngày mai được nghỉ, tôi sẽ nộp đơn của cậu cho chỉ đạo viên rồi đưa cậu về nhà khách của mẹ tôi chơi.”
Ý tứ của Chu Thời Tập ở trong đầu đội trưởng Hạ bị bẻ cong một trăm tám mươi độ, cậu ấy sợ tới mức lắc đầu lia lịa.
"Không phải là em để mắt đến cô ấy, mà là cô ấy để mắt đến em. Đội trưởng Hạ giúp em với, anh bảo cô ấy đừng nhìn chằm chằm em thế nữa.” Chu Thời Tập nóng vội đến mức buột miệng nói cả giọng địa phương luôn: “Lần nào em nhìn cô ấy cũng đều phát hiện cô ấy đang nhìn mình.”
Chu Thời Tập đột nhiên đứng bật dậy: "Đội trưởng Hạ, mắc cái gì thì mắc chứ em không thể mắc vào lưới tình được!”
Vừa dứt lời, mấy chục đôi mắt của chiến hữu trong căn tin đồng loạt lia tới.
Chu Thời Tập: "..."
…
Tống Như Thanh dùng hình thức tự khép kín sống một mình hơn hai năm, hiện giờ tuy cô đã tốt nghiệp nhưng bởi vì tính chất công việc mà hình thức sinh hoạt chưa bao giờ thay đổi.
Lần đầu tiên chuyển đến một môi trường ồn ào như vậy, cô tưởng rằng mình sẽ không quen, nhưng sự thật là khi cửa ra vào và cửa sổ trong phòng đóng lại, thế giới của cô có thể yên tĩnh ngay lập tức.
Những thứ này không liên quan gì đến kính cách âm được thiết kế bởi nhà khách.
Là thói quen tự lừa mình dối người được tạo thành từ cuộc sống sinh hoạt một mình trong nhiều năm qua của cô.
Trước đây bác sĩ của cô cũng từng nói với cô rằng, có rất nhiều cách để một người giao tiếp với thế giới, cô có thể thử mở cửa sổ hoặc mở cửa, chứ không nhất thiết phải đến trước đám đông rồi nhìn thẳng vào mắt họ.
Ngày đó là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào một người, mày kiếm lực lưỡng cương trực, đôi mắt đen như bóng đêm, thêm cả sống mũi cao thẳng mang theo mồ hôi, những nét ngũ quan này kết hợp lại trở thành bức phác họa trên bản vẽ của cô.
Anh tên là Hạ Trì, là đại đội trưởng thuộc đội Phòng cháy chữa cháy số 8.
Ngoài ra, cô hoàn toàn không biết gì nữa hết.
Cô muốn đề chữ ở góc dưới bên phải của bức phác họa, nhưng còn chưa hạ bút xuống thì tay cô đã bắt đầu run rẩy, bàn tay cô vừa căng vừa run, sau đó dựng đứng cây cọ lên, phá nát bức phác họa kia. Sau đó, khi ánh mắt cô quét đến bảng phân cảnh truyện tranh trên mặt bàn, cô lập tức cầm lên xé nát.
Xả giận không có mục đích, không có điềm báo một hồi như vậy xong, cuối cùng cô cũng thở dốc một hơi, vừa gõ vào đầu vì không thể khống chế được bản thân, vừa vội vàng đi tới đi lui trong phòng.
Cứ như vậy hơn mười phút, cô mới thấy cảm giác hít thở khó khăn không rõ nguyên nhân trong lòng kia dần dần bình ổn, cuối cùng cô lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ngồi trên ghế với dáng vẻ không còn cảm nhận được niềm vui cuộc sống nữa, chiếu tầm mắt xuống cửa sổ kia.
Cô đã quan sát thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ, mỗi đêm từ 8 giờ đến 11 giờ rưỡi là thời gian tự do hoạt động của bọn họ, trừ phi chuông báo động vang lên, nếu không trạng thái yên tĩnh này sẽ kéo dài đến buổi tập thể dục buổi sáng sáu giờ sáng mai.
Cốp...
Một tiếng vang nhỏ truyền tới từ cửa sổ thủy tinh phòng cô, cô cho rằng đó là ảo giác, cho đến khi viên đá thứ hai chính xác rơi xuống, lại vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Cô đứng lên mở cửa sổ, đầu vừa thò ra đã nhìn thấy Hạ Trì đứng dưới góc tường. Anh mặc một chiếc áo ngắn tay đã giặt đến phai màu, tóc cũng giống như vừa mới gội, dính đầy giọt nước. Nhìn thấy cô vươn đầu ra, anh lấy tay xoa xoa mấy giọt nước còn sót lại trên đầu, nâng cằm lên với cô: "Nói chuyện chút không?”
Nói cái gì? Nói như thế nào? Sao lại muốn nói chuyện?
Nghe được những lời này, trong lòng Tống Như Thanh trở nên hoảng sợ, đầu cô hơi rụt về phía sau, lấy tay đóng cửa sổ thủy tinh lại, nhưng vì mãi mà không đóng được, cô vươn tay ra mới phát hiện có một đôi tay thô ráp đang đè lên cánh cửa sổ thủy tinh của cô. Nhìn thấy dáng vẻ cô dùng hết sức lực nhưng không kéo được cửa sổ, người nọ nhướng mày, buông tay ra.
Nếu anh đã muốn làm như vậy thì cô cũng không sợ tán gẫu cùng anh một chút.
Thấy cô không đóng cửa sổ nữa, anh cũng dựa vào góc tường, không biết lấy từ đâu ra một điếu thuốc châm lửa, bình thản nói một câu: "Đồng chí Chu Thời Tập nhờ anh truyền cho em một câu.”
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt cô, anh giải thích: "Cái người mà em nhìn suốt ba ngày ấy.”
Tên Chu Thời Tập này có tật xấu, người bình thường được con gái nhìn chằm chằm như thế thì chỉ ước gì nhanh chóng bắt đầu yêu đương với người ta thôi, nhưng cậu ấy lại không thế. Sau khi bị xấu mặt ở căn tin xong, thằng nhóc này liền cúi đầu khom lưng nhờ anh nói giúp với cô gái này đừng nhìn chằm chằm cậu ấy nữa.
Nhưng chuyện là nếu nói lời này với con gái sẽ làm tổn thương lòng tự trọng, mà cô lại còn là một người có chút vấn đề về tâm lý.
Nghĩ đến những điều này, anh theo thói quen xoa xoa ngón trỏ và ngón cái của mình vào nhau, còn đang suy nghĩ nên truyền đạt ý tứ của thằng nhóc kia thế nào cho uyển chuyển. Mãi cho đến khi nhận ra trên trán có một hạt mưa nhỏ xuống, anh vừa ngẩng đầu lên thì đã bị cô gái nằm sấp bên cạnh cửa sổ vừa khóc vừa xin lỗi làm cho hoảng sợ:
"Em xin lỗi, cho em xin lỗi."
Giọng nói của cô nhỏ vô cùng, lúc khóc nói chuyện hơi khàn, Hạ Trì cũng không ngờ thần kinh của cô lại mẫn cảm đến vậy.
Anh còn chưa mở miệng nói gì mà cô đã nghĩ đến trường hợp tồi tệ và thất bại nhất rồi.
... Đội trưởng Hạ tới tìm cô là bởi vì cô quấy rầy đồng đội anh dẫn dắt, sau đó anh sẽ nói với cô, nói cô gái như cô sẽ không được thế giới này chấp nhận, hơn nữa anh sẽ ra lệnh cho cô ra khỏi nhà khách nhà anh ngay sáng mai. Cô phải rời đi ngay lập tức, rời khỏi cái nơi dù mở cửa sổ hay đóng cửa sổ đều rất yên tĩnh này.
Cô muốn giải thích là bởi vì cô nhận thấy Chu Thời Tập đang nhìn cô, cho nên cô mới lễ phép nhìn lại thôi.
Bởi vì cửa sổ này mở về hướng thế giới của cậu ấy.
Tống Như Thanh khóc lóc đóng cửa sổ lại, bắt đầu thu dọn bản vẽ của mình, chuẩn bị sáng sớm ngày mai rời khỏi nhà khách này. Trên cửa sổ phía sau cô thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng đá nhỏ đập lên cửa sổ, mà cô lại vì âm thanh "thúc giục" nóng nảy đó mà lo âu, tay run lẩy bẩy lau nước mắt hết lần này đến lần khác.
"Nghe anh nói đã nào, anh có ám chỉ em tệ hại hay gì đâu!”
Chợt có tiếng cửa sổ bị đẩy ra, Tống Như Thanh đang cúi đầu thu dọn bàn làm việc thì bị một đôi tay túm lấy cổ áo, chủ nhân của đôi tay kia nhẹ nhàng kéo một cái, kéo thẳng cô trở lại cửa sổ.
Một gương mặt được phóng đại vô số lần xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Có lẽ anh đang đứng lên tảng đá nào đó, vậy nên anh mới có thể đưa tay vào để nắm lấy cổ áo của cô rồi "kéo" cô qua.
Phương thức giữ lại đơn giản mà thô bạo này khiến Tống Như Thanh sợ tới mức không biết khóc như thế nào.
Có lẽ do sực nhận ra hành vi túm cổ áo của mình rất bạo lực, anh chợt buông tay ra rồi túm lấy quả cầu len trên váy ngủ của cô, vuốt ve quả cầu lông kia như vuốt lông mèo vậy.
Cứ coi như đang thực hiện nhiệm vụ cứu viện tự sát vậy, anh nhất định phải nghĩ cách ổn định tâm tình của cô gái này lại.
Anh dứt khoát thò toàn bộ nửa người trên vào, đến gần cô hơn một chút, trấn an cảm xúc của cô trước: "Không phải anh đến để truyền những lời tồi tệ gì đâu.”
Trong đầu Tống Như Thanh ong ong, trong tầm mắt cô chỉ có người đàn ông suýt chút nữa là bò vào phòng cô, đôi mắt màu đen kia giống như mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng, như có một loại ám chỉ khiến người ta dịu xuống.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào khoang mũi, quấn lấy sự xao động bất an của đêm hè. Cô nghe anh nói: "Đồng chí Chu nói, dáng vẻ em đứng bên cửa sổ trông rất giống công chúa tóc dài.”
…
Lời tác giả:
Chu Thời Tập: Em nói thế bao giờ! Em không đời nào nói mấy lời như vậy với cô ấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...