Một tuần sau đó, thành phố Khánh bước vào mùa mưa, mưa xối xả ngắt quãng cả tuần, đối với sinh viên ngoại trú như Tống Như Thanh, đây cũng không phải chuyện tốt.
Nhất là khi các anh lính cứu hỏa vẫn thay phiên nhau đón cô tan học.
Cô nhận thấy hình như người theo dõi mình đã biến mất một khoảng thời gian rồi. Hôm đó sau khi tan học, Chu Thời Tập đón Tống Như Thanh về nhà khách xong, vừa quay lại đội thì đã bị chỉ đạo viên gọi tới văn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Như Thanh tặng mỗi người lính cứu hỏa đã đưa đón cô trong khoảng thời gian này một lá cờ khen thưởng, cũng nói người theo dõi cô đã biến mất một thời gian dài, sau này cô sẽ không làm phiền họ nữa.
“Cô ấy đưa xong thì đi luôn à?” Không thấy bóng dáng Tống Như Thanh trong phòng, Chu Thời Tập rất ngạc nhiên, mọi người đã được xem như bạn bè thân quen nhưng cô vẫn rụt rè như thế.
“Cô nhóc ấy nói vẫn còn ấp úng, sao có thể chờ cậu quay lại được.” Chỉ đạo viên Nhạc Kiến đưa cờ khen thưởng cho cậu ấy, lẩm bẩm: “Sao các cậu đều có mà Hạ Trì lại không có nhỉ.”
“Đội trưởng Hạ dữ thế, tặng anh ấy mới lạ.” Chu Thời Tập đi theo Hạ Trì từ khi mới vào đội, vì các tiêu chí thể lực của cậu ấy chỉ vừa đủ tiêu chuẩn đầu vào của lính cứu hỏa nên thường ngày cậu ấy bị đội trưởng Hạ khiển trách và gây áp lực không ít.
Cậu ấy mở cờ khen thưởng ra xem, đắc ý lắc đầu: “Lá cờ khen thưởng đầu tiên trong sự nghiệp của em, he he he, em phải khoe với các anh em trong đội rồi đóng khung mới được!”
Chu Thời Tập rất giống con khỉ con vừa xuống núi, cậu ấy cầm cờ đi khoe một vòng thật, cuối cùng bị các đồng đội cũng thay phiên đón Tống Như Thanh khinh thường:
“Nếu không phải do chưa đến lượt tôi thay phiên, tôi mà đi đón cô ấy là cũng có cờ khen thưởng rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cờ khen thưởng thôi mà, anh đây có tận hai lá, còn là do dũng cảm làm việc nghĩa. Lá của cậu chỉ xem như niềm vui khi giúp người là cùng.”
“Em thấy anh đang ghen tỵ thì có, vì em mới về đây chưa được nửa năm đã nhận được cờ khen thưởng rồi.”
Chu Thời Tập có tính cách trẻ con cũng không quan tâm đến việc các anh nói gì, dù sao nhận được cờ khen thưởng cũng đồng nghĩa với việc cậu ấy đã nhận được sự tôn trọng và công nhận của quần chúng nhân dân, cảm giác vinh dự về nghề nghiệp dâng trào, cậu ấy làm kiểu gì cũng không kìm nén tính thích khoe khoang của mình được.
Khi Hạ Trì làm nhiệm vụ về, Chu Thời Tập còn cố tình cầm cờ khen thưởng đi một vòng trong nhà ăn: “Đội trưởng Hạ, anh xem, đây là cờ khen thưởng mà Tống Như Thanh tặng em đấy.”
Nếu không phải vì cái tên đó, Hạ Trì đang bận ăn cơm cũng không buồn ngẩng đầu lên, anh nhìn thoáng qua chữ phía trên, đáp ừ rồi cúi đầu ăn cơm tiếp.
Đương nhiên Chu Thời Tập hy vọng đàn anh sẽ cổ vũ mình, không ngờ đối phương lại không hề kinh ngạc. Cậu ấy ngồi xuống phía đối diện anh với vẻ mặt mất mát, ngượng ngùng hỏi: “Đội trưởng Hạ, người mới đến nửa năm đã nhận được cờ khen thưởng như em thuộc trình độ gì thế?”
“Trình độ bình thường.”
Hạ Trì chọc đũa vào quả trứng gà, đưa đũa cho cậu ấy như dỗ trẻ con: “Cậu ăn nhiều lên, tháng sau cố gắng vượt điểm thể lực tiêu chuẩn trong bài kiểm tra thể lực hai điểm nhé.”
Thấy Hạ Trì ăn cơm xong rồi đi luôn, ước mơ được đàn anh khen ngợi của Chu Thời Tập cũng tắt ngúm.
Đối với người luôn loanh quanh ở ngưỡng điểm chuẩn như Chu Thời Tập, có thể nói hai điểm này như lời cảnh tỉnh cậu ấy. Các anh vừa phải nghe cậu ấy khoe khoang đều cười rú lên:
“Nhóc con, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đi khoe khoang gì với anh Trì thế, không thấy anh Trì có bao nhiêu huy chương hả?”
“Người lên chức đội trưởng từ năm hai mươi sáu tuổi như anh Trì của chúng ta, sao có thể quan tâm đến một lá cờ khen thưởng nhỏ nhoi chứ?”
Chu Thời Tập là người mới trong đội, cũng không biết việc Hạ Trì bất ngờ chuyển đến đội cứu hỏa của họ hồi trước đã gây ra bao nhiêu sóng gió. Mọi người cũng giống Chu Thời Tập, thấy anh còn trẻ mà đã nhảy sang đây làm đội trưởng nên không chịu nghe lời anh, đối đầu với anh trong mọi chuyện, mãi đến một tháng sau, anh đã dùng thực lực để khiến họ ngoan ngoãn im lặng.
Cậu nhóc Chu Thời Tập có tính cách ngang bướng, thường ngày cũng làm việc qua loa, việc cậu ấy được đội trưởng Hạ quan tâm đặc biệt cũng nằm trong dự đoán của họ:
“Cậu như cây non cong queo, cần anh Trì uốn nắn, cắt tỉa.” Ngô Ngụy Hâm cũng không nuông chiều cậu ấy như các anh khác, anh ấy vỗ vai cậu ấy trước khi đi:
“Sau này cậu sẽ hiểu, cờ khen thưởng và cảm giác vinh dự không phải điều quan trọng nhất trong nghề lính cứu hỏa này.”
Nói chung, giờ thì Chu Thời Tập đã hiểu rõ rồi, nếu muốn nhận được lời khen ngợi và công nhận từ tận đáy lòng của đội trưởng Hạ thì còn khó hơn lên trời. Lính mới không thể tránh khỏi số phận được đàn anh uốn nắn đâu.
Chu Thời Tập bị câu nói của Hạ Trì đả kích mạnh mẽ, tức giận rời đi rồi chạy tới phòng tập thể hình, điên cuồng tập luyện, thề rằng điểm thể lực tháng sau phải tăng hai điểm, ít nhất phải nhận được lời khẳng định chân thành từ đội trưởng Hạ.
Chu Thời Tập đang hờn dỗi đâu ngờ lần vận động này lại khiến cậu ấy bị cảm lạnh. Cậu ấy tưởng mình cũng có thể tắm nước lạnh suốt bốn mùa như Hạ Trì, kết quả vì gần đây thời tiết thay đổi, việc tắm ngay sau khi vận động mạnh suýt làm cậu ấy đi đời.
Tối đến, khi nằm run cầm cập trong chăn, Chu Thời Tập không dám nói mình bị cảm lạnh vì tắm, cố chịu đến lúc Hạ Trì về ngủ mà vẫn không gây ra tiếng động gì.
Mãi đến năm giờ sáng hôm sau, Hạ Trì bị tiếng trở mình ở bên cạnh đánh thức, anh xuống giường xem thử, nhiệt độ trên trán cậu nhóc kia đã cao đến mức có thể nướng chín trứng, anh vỗ đầu cậu ấy, nghiến răng:
“Sốt cao thế này, cậu muốn chết hay sao hả?”
Chu Thời Tập mê man vì sốt, lại bị đàn anh mắng, cảm giác ấm ức trào dâng, cắn răng nín nhịn không nói câu nào. Mãi đến khi được Hạ Trì cõng đến phòng khám nhỏ gần đó, lúc truyền nước, cậu ấy mới ấp úng nói:
“Nếu em nói em tắm nước lạnh thì sẽ bị anh mắng tơi tả luôn.”
Hạ Trì không nhịn được mà đấm vào vai cậu ấy một phát: “Nằm im đi, nói nữa là ông đây xử cậu đấy.”
Chu Thời Tập ấm ức gần chết, cậu ấy cũng không biết tại sao mình lại khiến đội trưởng Hạ mất vui.
...
Tống Như Thanh gội đầu nên cũng bị cảm cùng thời gian đó. Cô định đè bệnh xuống bằng thuốc như lần trước, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy đỡ hơn, sáng nay thấy nhiệt độ cơ thể không giảm mà còn tăng, cô sợ tối đến Hạ Trì sẽ nhận ra vấn đề khi đến đưa thuốc cho cô, thế là đành cố gắng tới phòng khám nhỏ gần nhà để khám bệnh.
Nghe nói phải truyền nước, Tống Như Thanh không thể không xin nghỉ ốm bên trường. Khi đi theo chị y tá, lúc chuẩn bị truyền nước, cô nhìn thoáng qua giường bệnh trong cùng, hỏi:
“Em nằm giường trong cùng được không ạ.”
Bên trong yên tĩnh nhất, không phải đối mặt với bệnh nhân xa lạ, là vị trí mà người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội thích nhất.
“Gần đây nhiều người cảm sốt lắm, chỉ còn giường này thôi.” Chị y tá chỉ vào chiếc giường ngoài cùng: “Anh bên cạnh em rất im lặng, không ầm ĩ đâu.”
Có lẽ do nhận ra tính cách trầm lặng và hướng nội của Tống Như Thanh, chị y tá đã kéo rèm lại khi cô nằm xuống.
Giờ vẫn còn sớm, khu truyền nước rất yên ắng, hầu hết những người tới đây từ sáng sớm đều là dân đi làm, có cơ hội ngủ để hồi sức, mọi người cũng ngầm giữ im lặng với nhau.
Tống Như Thanh không buồn ngủ, may mà cô mang sổ vẽ theo, thế là cô bèn tựa vào giường để vẽ thiết kế nhân vật.
Truyện tranh lấy Hạ Trì làm nguyên mẫu đã được sáng tác đến giai đoạn nữ chính đi học, nhưng cô đang nghĩ xem có nên đăng nó lên nền tảng app truyện tranh không.
Tuy cô rất không nỡ khi bỏ tài khoản Hiến Nguyệt kia, nhưng đây cũng là quyết định mà cô đưa ra sau khi suy nghĩ kỹ.
Không thể từ bỏ ước mơ được, nhưng cô đã thử rất nhiều lần mà vẫn không thể thoải mái đối mặt với những chuyện có liên quan tới tài khoản đó.
Nếu đã vậy, chi bằng cô từ bỏ việc hòa giải với quá khứ, chọn một cái tên mới, làm lại từ đầu.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ về nhân vật mà cô đang thiết kế cũng ngày càng rõ ràng hơn, hình như cứ không nghĩ tới quá khứ nặng nề kia thì cảm hứng trong đầu cô lại dâng trào.
Kết quả của việc càng vẽ càng thuận tay là, cô phát hiện mình muốn thể hiện nhiều thứ hơn, thế là cô dứt khoát mở sang trang mới, vẽ về chủ đề nai mà trước kia cô thích nhất. Chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, bức tranh về chú nai đã hiện lên sống động trên giấy, phác thảo sơ bộ đường cong và hình dáng chú nai.
Không khéo là lúc này, tiếng bước chân hết sức quen thuộc bỗng xuất hiện ở hành lang, sau đó rèm ở giường bên cạnh được vén lên, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Này nhóc con, dậy đi, ăn hết bánh bao với sữa đậu rồi ngủ tiếp.”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, Tống Như Thanh bỗng ngừng bút, cô gập sổ vẽ lại, vén rèm lên rồi lén nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô ở đầu giường bên cạnh.
Tuy không thấy mặt, nhưng cô nhắm mắt cũng vẽ được người đàn ông này là ai.
Nhớ đến việc mấy ngày nay, khi anh đến đưa thuốc, để giấu việc mình đang tự chữa bệnh bằng thuốc, Tống Như Thanh gần như toàn lấy thuốc rồi đóng cửa sổ luôn, nếu lần này bị anh Trì phát hiện, chắc chắn anh sẽ giận mất.
Cô mau chóng nhét rèm xuống dưới đệm, rón rén quay người, dỏng tai nghe cuộc trò chuyện bên kia.
“Đội trưởng Hạ, em thực sự không ăn nổi nữa.”
Chu Thời Tập sốt cao đến mức ngay cả giọng cũng thay đổi, tinh thần uể oải, ăn cũng mất ngon, cậu ấy ăn một cái bánh bao rồi lại nằm xuống.
“Ăn thêm cái nữa đi, ăn nhiều cho mau khỏe.”
Có lẽ vì Chu Thời Tập ốm, Tống Như Thanh phát hiện giọng anh ôn hòa hơn bình thường một chút.
Cô nhớ tới sự chăm sóc của Hạ Trì dành cho mình trong khoảng thời gian này, thì ra anh đối xử với những người nhỏ tuổi hơn mình đều như nhau cả. Trừ khác biệt về giới tính ra, trong mắt anh, cô và đồng chí Tiểu Chu đều là những đứa trẻ cần được chăm sóc.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cô vô thức thở dài, rốt cuộc phải làm thế nào để khiến anh chú ý tới cô, chứ không nghĩ cô là đứa trẻ cần được chăm sóc nữa nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây, Tống Như Thanh chợt nghe thấy Chu Thời Tập nói: “Đúng rồi, sau này không cần sắp xếp các anh thay phiên nhau đi đón Tống Như Thanh nữa. Hôm qua cô ấy tặng cờ khen thưởng cho chúng ta, nói người kia không đi theo cô ấy nữa rồi.”
“Tôi nghe lão Nhạc nói rồi.”
Giọng Hạ Trì vẫn thản nhiên, hình như không cảm thấy gì.
Nhưng Chu Thời Tập thì lại hào hứng hẳn lên: “Chỉ đạo viên có nói với anh rằng cô ấy chỉ không tặng cờ khen thưởng cho mỗi anh không thế?”
Thằng nhóc này thích ăn đòn đúng không, Hạ Trì ngước mắt nhìn cậu ấy, nhét cái bánh bao mà cậu ấy không ăn nổi nữa vào miệng cậu ấy.
Chu Thời Tập vừa ăn vừa ú ớ nói, vì bị ốm nên càng thêm to gan, cậu ấy phân tích cực kỳ rành mạch: “Em không hiểu sao luôn nhé, gần đây em cứ nhắc đến Tống Như Thanh là anh lại giận. Nhưng hồi nãy em vừa nghĩ ra rồi, triệu chứng của anh, chỉ có khi thích một người thì mới thế được thôi.”
“Đội trưởng Hạ, có phải anh thích cô ấy không thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...