Sau khi tạm biệt Trịnh Vãn Ngọc, Tống Như Thanh còn chưa kịp cất sách vở đã chạy ra ngoài, chỉ lo để Hạ Trì chờ lâu.
Được người mình thầm thương đến đón tan trường, nghĩ thôi đã thấy vừa mừng vừa lo rồi. Đến khi ý thức được bản thân mình đang cười, cô không kiềm chế cảm xúc của mình như bao ngày, đã thế còn thay đổi từ chạy bước nhỏ sang nhảy chân sáo ra ngoài nữa.
Cô muốn mời anh uống trà sữa, xem như một lời cảm ơn cho việc anh đến đón cô hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa chạy đến cổng trường, nhìn thấy người đứng trước cổng trường là Chu Thời Tập, chú nai con đang chạy loạn trong lòng đột ngột chết đứng.
Nỗi thất vọng và bất ngờ trong lòng khiến nụ cười trên mặt cô cứng đờ. Không đợi cô cất lời, Chu Thời Tập đã chú ý tới cô từ lâu bước tới, nói với cô:
“Đội trưởng căn thời gian chuẩn thật đấy, không ngờ cô lại ra sớm thế này.”
Bởi vì chuyện bị theo dõi tối hôm qua, lúc ăn cơm trưa mọi người cũng nhắc tới chuyện đó, còn bàn nhau phải giúp đỡ “cô hàng xóm” này một chút. Vừa hay hôm nay là ngày nghỉ của Chu Thời Tập, Hạ Trì cho cậu ấy rời khỏi đội hình, nhờ cậu ấy đến đón Tống Như Thanh.
“Ngày nào các đồng đội trong đội bọn tôi cũng thay phiên nhau nghỉ ngơi. Đội trưởng Hạ có thời khoá biểu của cô nên bọn tôi đã thương lượng với nhau sắp tới sẽ thay nhau đưa đón cô một thời gian.”
Tống Như Thanh ngồi trên xe buýt cúi đầu nghịch ngón tay, nghe cậu ấy nói như thế, vành mắt chợt đỏ bừng lên
Không phải cô sợ có người theo dõi, chỉ là cô không ngờ mấy người hàng xóm trông như mấy tên con trai vừa ngay thẳng vừa thô lỗ kia lại có thể đưa đón cô tan học vô điều kiện như thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba tháng trước, rõ ràng cô vẫn là một cô gái sợ xã hội, đi ra ngoài nhất định phải có mũ và khẩu trang che chắn. Thậm chí cô còn không dám tiếp xúc với người lạ. Cô chưa từng nghĩ đến lại có một ngày mình được quan tâm và bảo vệ đến thế này.
Cô không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của bản thân như thế nào, cho nên sau khi Chu Thời Tập đưa cô về đến nhà khách, cô đi mua hẳn một thùng trà sữa rồi mang sang đội Phòng cháy chữa cháy.
Cô không quen đồng chí trực cổng hôm nay, cũng ngại báo danh công khai nên không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu khom lưng ôm đống trà sữa đến trước cửa phòng trực. Ai ngờ cô vừa mới ôm tới thì vị đồng chí ngồi bên trong đã bắt đầu bô bô cái mồm.
“Người đẹp à, đội trưởng Hạ của chúng tôi ra ngoài rồi, cô mau quay về đi.” Người nọ cúi đầu nhìn mới nhận ra cô gái rụt rè đang ôm thùng giấy không dám đi vào như một chú mèo con ngoài cửa chính là cô bạn hàng xóm Tống Như Thanh.
Mà Tống Như Thanh là ai cơ?
Là cô gái nhỏ mà đội trưởng Hạ bảo là nhân vật cần được nhận nhiều sự quan tâm của xã hội.
Cậu ta cười nói: “Ồ, hoá ra là cô đó hả?”
Từ khi video của bọn họ được tài khoản official đăng được lên xu hướng, có không ít học sinh nữ mò sang đây, nay đưa nước, mai gửi chút đồ ăn, thậm chí còn tặng cả hoa cho Hạ Trì nữa. Nói chung không cần đoán tâm tư mấy cô gái này cũng biết họ chỉ muốn dò la xem Hạ Trì có người yêu chưa mà thôi.
Sau khi video hạ nhiệt, lượng người tới cũng giảm dần, nhưng có mấy cô gái tâm cứng như sắt đá vậy, thường thường sẽ mang ít nước suối, đồ ăn vặt, trà sữa các thứ đến, thi thoảng còn cả thư từ nữa.
Không ngờ người tới hôm nay lại là Tống Như Thanh, Khánh Hổ, người trực hôm nay nhìn thấy mà giật mình. Cậu ta nhớ mới đây cô gái này còn mắc cỡ trốn trong nhà nhìn bọn họ tập thể dục sáng sớm cơ mà, giờ lại dám tới tận nơi tặng đồ thế này.
Không ngờ đội trưởng Hạ không những giỏi dập lửa mà anh còn có khả năng khai sáng cho những người mắc bệnh trầm cảm nữa.
Khánh Hổ trời sinh thô bạo, nhìn người ta từ trên xuống dưới sẽ tạo cảm giác bị áp lực, Tống Như Thanh thấy cậu ta có vẻ nghiêm túc, sợ cậu ta từ chối lời cảm ơn của mình rồi đẩy mình đi thế là cô phủ đầu trước luôn:
"Ừ, đây là trà sữa, mời mọi người uống."
…
Thùng trà sữa kia có được nhận vào hay không thì Tống Như Thanh cũng không biết, tầm tối, Hạ Trì tới đưa thuốc cho cô có nhắc tới chuyện này, anh nói:
"Đám anh em có nhờ anh truyền lời là cảm ơn trà sữa của em nhé. Nhưng lần sau không được phép như thế nữa đâu, nợ cái gì thì nợ chứ không thể nợ đồ của mấy cô gái được."
Tầm đầu tháng chín, gió thổi tới đã mang tới cái lạnh buốt xương, nhưng Hạ Trì vẫn mặc áo ngắn tay như thể chẳng biết lạnh lẽo là gì. Cô uống thuốc, nằm bên cửa sổ nhìn anh, muốn nói chuyện với anh lâu một chút, thế là cô bèn hỏi:
"Anh không thấy lạnh sao?"
Anh có thói quen tắm nước lạnh, cộng với rèn luyện lâu ngày nên tố chất thân thể cũng cao hơn trước nhiều. Nhưng nhận thấy Tống Như Thanh có ý muốn nói chuyện phiếm với mình nên anh cũng chỉ thuận miệng đáp lại: “Em không nói thì anh cũng không để ý gió đêm nay có hơi lạnh thật.”
Vừa dứt lời, Tống Như Thanh liền đẩy cửa rộng hơn một chút: "Anh có muốn vào trong không?"
Trèo cửa sổ vào phòng con gái nhà người ta nào phải chuyện đàn ông nên làm.
Tống Như Thanh chờ một hồi lâu mà không thấy anh trả lời, nhìn xuống dưới thì chỉ thấy người nọ đang chống cằm đánh giá cô, không biết nghĩ cái gì mà xuất thần, còn hơi híp mắt lại. Trong cặp mắt đen nhánh kia phản chiếu ngọn đèn bên cửa sổ phòng cô, lập lòe mờ ảo, nhìn không chân thực.
Nam nữ trong mối quan hệ nào sẽ khiến người con gái mở cửa sổ cho chàng trai?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Tống Như Thanh, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn ánh mắt người ta kìa, có vẻ như người ta đoán được hết ý của cô rồi.
Có khi nào anh đã nhìn thấy sự vui vẻ lóe lên trong mắt cô không?
Ngay khoảnh khắc cô động não nghĩ đến chuyện đó, sự thẹn thùng xao động nhảy vọt từ tim lên gò má cô, cô khẽ nhích người, giấu mặt mình phía sau rèm cửa sổ, muốn dùng sự chênh lệch khoảng cách để che giấu đi hành động lớn gan mà mình mới chợt làm.
Nhưng mà Hạ Trì đứng ngoài cửa sổ lại chỉ cười một tiếng, lấy ra một điếu thuốc lên rồi hút: "Cũng không lạnh đến nỗi thế đâu."
Ban đầu anh cũng không hút thuốc lá bên cửa sổ phòng cô như thế này. Chẳng qua có lần thấy anh cứ nghịch cái bật lửa, cô mới bảo nếu như anh muốn hút thuốc thì cứ hút, cô không sao đâu. Cho nên mới thi thoảng có tình trạng hút thuốc như hôm nay.
Cô cũng chẳng biết tại sao mình có thể bao dung với anh đến như thế, đến cả chuyện hút thuốc lá cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua được. Không cần biết là ngẩng mặt lên nhìn anh hay cúi đầu xuống nhìn anh, chỉ cần là khi cô đối mặt với người này, từ ánh mắt lông mày anh đều toát lên vẻ dịu dàng đằm thắm, khiến con người ta xúc động.
Cô nuốt khan một cái, ý thức được hành động nhìn chăm chú của mình hơi trắng trợn, sau khi nói mấy câu chuyện trò linh tinh xong thì lấy từ trong tủ quần áo ra một cái khăn quàng màu trắng.
Cô đưa khăn quàng đến gần bên cửa sổ: "Cho anh này."
Hạ Trì nhận chiếc khăn trắng kia, khoác đại lên cổ mình, do dự một lát rồi mới mở miệng hỏi cô: "Mấy cảm xúc lo âu với tâm trạng như bị đè nén kia của em có còn thường xuyên xuất hiện nữa không?"
Hóa ra anh muốn hỏi tới bệnh tình của cô, bảo sao trông anh lại có vẻ khó mở lời.
Tống Như Thanh nói thật cho anh biết những triệu chứng của mình, kể với anh cô đã làm bạn với Trịnh Vãn Ngọc, chuyện gì cũng có vẻ thuận lợi hơn tưởng tượng. Lúc nói tới chuyện vặt vãnh thường ngày, ánh mắt cô lại nhìn sang anh.
Tự mình giam bản thân lại suốt hai năm, thế giới của cô bị lấp đầy bởi đường cong bút chì cùng với khung cảnh bừa bộn, vì cô chẳng thể nào quên đi tổn thương, lời bàn tán của những người xa lạ trên mạng, ánh mắt của bạn học xung quanh.
Cơ chế tự bảo vệ lấy bản thân khiến cô tự giam mình trong ngôi nhà nhỏ, tối tăm không ánh mặt trời, một ngày mà như cả một năm.
Sự xuất hiện của anh khiến cô có dũng khí gạt bỏ thế giới mờ tối trong nội tâm mình.
Cô không thể nào bảo những thứ này chẳng liên quan gì tới Hạ Trì cả.
Nhưng anh đã từng nói, không nên sống vì một ai.
"Anh Trì." Cô lẩm bẩm gọi tên anh, như thể ngay bây giờ cô có thể bày tỏ tình cảm của mình với anh vậy.
Hạ Trì đã hút xong điếu thuốc, ngón trỏ đang làm hành động dập điếu, nghe thấy cô gọi "anh Trì", anh ngẩng đầu nhìn lại theo thói quen, nhìn cô nằm bên bệ cửa sổ, mắt không chớp nhìn vào giữa hai chân mày anh.
Đôi mắt nai con lúc trước còn đờ đẫn vô thần thì nay đã có thần thái, có ánh sáng chuyển động. Anh chợt nhớ tới đôi mắt mang sắc thái diễm lệ kia, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng có thể bị cặp mắt kia hấp dẫn.
Trong đôi mắt của cô thiếu nữ không nhiễm bụi trần, thuần khiết mà dịu dàng nhìn anh chăm chú, sau đó gọi anh là "anh Trì" với giọng nói mảnh khảnh non mềm.
Cổ họng Hạ Trì bỗng mắc nghẹn như hóc xương, giọng nam trầm thấp nghe có hơi khô khốc. Anh dập thuốc, cười với cô hỏi: "Mệt rồi à?"
Thật ra Tống Như Thanh có rất nhiều lời cảm ơn muốn nói, nhưng giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi, cô không dám làm anh bị trễ nãi thời gian, thế là gật đầu cho xong, vừa định lùi lại thì người đứng bên ngoài chân tường chợt nói:
"Chờ chút đã."
Bình thường thời gian này anh có thể nói một câu chúc ngủ ngon là có thể kết thúc cuộc hội thoại này rồi, nhưng thứ cô nhận được không phải câu chúc ngủ ngon mà là một đôi bàn tay ấm áp, anh choàng lại chiếc khăn đang quàng lên cổ cô rồi nói:
"Tự choàng đi nhé, mùa thu vẫn chưa cần dùng mấy đến khăn quàng đâu."
Anh nhón chân, cô thì cúi người, hai tầm mắt hiếm hoi lại chung một tầm nhìn ngang nhau. Thế là vừa mới ngước mắt thì thứ đầu tiên cô nhìn thấy là mi mắt gần trong gang tấc của người nọ, khóe mắt anh được bao phủ bởi bóng của hàng mi dài rủ xuống trong bóng tối, phẩy lên phẩy xuống như cái quạt nhỏ theo động tác chớp mắt của anh.
Tống Như Thanh như bị mê mẩn tâm trí, cho đến khi đầu bị người ta vỗ một cái, cô sực tỉnh lại, sau đó nghe thấy lời anh dặn dò: "Trời lạnh, mau cuốn gói đi vào trong ngủ đi.”
Giọng điệu như thế khiến cho cô cảm thấy bọn họ cứ như bạn bè nhiều năm lắm rồi vậy.
Tống Như Thanh đưa mắt nhìn bóng lưng anh vẫy tay rời đi, sau đó cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng kia, mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào mũi, cảm giác an toàn khó mà nói rõ được dâng lên, giống như thể Hạ Trì ở ngay bên cạnh cô vậy.
Cô nghĩ, đợi mấy hôm nữa lạnh hơn chút thì cô sẽ mang nó ra ngoài.
Cô nâng tay lên đóng cửa sổ, tầm mắt nhìn lên con đường mà Hạ Trì rời đi, ở phía đối diện cách đó không xa, người kia đang đứng lại nhìn về phía này.
Cảm giác lúng túng và xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu khiến mặt cô lập tức đỏ lựng lên, cô hốt hoảng đóng cửa sổ thủy tinh lại, kéo hết rèm cửa sổ, dựa đầu vào bệ cửa sổ rồi khẽ dập đầu vào đó.
Đau đớn trên trán nhắc nhở cô hành động biến thái như ngửi khăn quàng lúc nãy chắc chắn không tránh được thị lực vượt trội của Hạ Trì.
Mấy phút sau, cô nhận được tin nhắn từ Hạ Trì.
… [Có phải bị ám mùi thuốc lá rồi không? Cuối tuần này để anh giặt cho em.]
… [Không đâu.]
Tống Như Thanh nhanh tay lẹ mắt bấm gửi, đột nhiên thấy sầu não nằm trên giường lăn một vòng, từ chối như thế chỉ khiến người ta nghĩ theo chiều hướng khác thôi. Cô còn đang đấm đá lung tung trong không trung, tay không khác gì cái chân gà thì bên kia lại gửi tin nhắn tới.
… [Sao thế? Vui vì có mùi của anh à?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...