Vốn dĩ đây chỉ là một vụ báo án thông thường, nhưng sau khi Tống Như Thanh nói như vậy, hai anh cảnh sát lập tức trở nên cảnh giác, anh chàng cảnh sát dân sự phụ trách giúp cô lập hồ sơ báo án lập tức mở lại tập hồ sơ ghi chép ra, lúc này anh ấy mới nghe thấy Tống Như Thanh:
“Chỗ các anh có thể tra lại được hồ sơ báo án lần trước của tôi không?”
Tống Như Thanh không chắc hồ sơ báo án ba năm trước có còn nữa hay không. Tuy lúc đó kẻ kia đã phải nhận hình phạt thích đáng rồi, nhưng không hiểu hắn ta dùng thủ đoạn gì mà lại theo dõi được hành trình của cô. Nếu vậy thì cũng rất có thể hắn đã tìm được tới tận trường của cô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ tới những điều này, cô lại bất giác cắn môi, chân tay lại bắt đầu run rẩy, cô nói:
“Thì là… tôi… tôi gặp phải…” Chuyện đó đối với cô như một vết nhơ không bao giờ có thể rửa sạch, trong lúc bất giác, cô đã bị những kẻ lực mạng tẩy não, khiến cô nghĩ rằng mình là kẻ “đáng đời” kia.
Phải nói ra quá khứ khó mà mở miệng ấy giống như rạch lại vết thương đã đóng vảy trong tim cô vậy. Nhưng nếu không làm thế, có lẽ sau này ngày nào cô cũng sẽ bị kẻ kia quấy rối.
Cô cúi gằm đầu xuống, như thể làm vậy là có thể tránh được mọi ánh mắt soi mói. Ngay khi cô cắn môi mình đến nỗi bệt cả đi, chuẩn bị nói ra đoạn quá khứ đó thì trên hệ thống đã tìm ra được hồ sơ báo án lần trước của cô, anh cảnh sát nói:
“Tìm thấy rồi, đúng là có một vụ án.” Anh cảnh sát rất tinh ý, không nói đến hai từ “xâm hại”: “Từ hồ sơ có thể điều tra ra được thông tin của hắn ta, chúng tôi sẽ cho người đến đó để nói chuyện.”
Khi nghe thấy câu nói này, ngoài việc xúc động trước sự an toàn và tiện lời mà hệ thống cảnh vụ của quốc gia, cô còn cảm thấy quyết định nói ra sự thật trong tối hôm nay đã được đáp lại, một cảm giác kỳ lạ dâng trào trong tim cô, cô cúi thấp người nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, cô đã làm rất đúng, chúng tôi cũng chỉ làm đúng theo quy định thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô cảm thấy mình đã đứng thẳng người hơn trước rồi, hình như đến cảm giác bước chân đặt lên mặt đất cũng thấy mềm mại hơn trước. Cô nhẹ nhõm đi được vài bước, lúc chợt ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Trì vẫn đang đứng đợi ngoài cổng.
Cơn gió đầu thu mang theo chút lạnh man mát như muốn thấm vào lòng người, người đó thì đang ngồi xổm trên bồn hoa, ngón tay thon dài của anh đang kẹp lấy đầu lọc thuốc lá. Anh hơi nghiêng mặt đi, không biết là đang nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt hơi nheo lại, mang tới cảm giác hơi lười nhác và ung dung thoải mái.
Rõ ràng là động tác mang vẻ côn đồ như thế, nhưng lại khiến cho người khác nhìn một cái là nhận ra ngay vẻ chính trực cũng như khí chất anh hùng trên gương mặt anh, tuổi trẻ đầy hoài bão cùng với vẻ ôn hòa.
Cô không thích đàn ông hút thuốc lá, nhưng mà vào lúc này, cô nghĩ, nếu như là người này thì hình như cái gì với cô cũng đều chấp nhận được cả.
Trong lúc cô bất giác dừng bước chân lại thì Hạ Trì cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt của anh và cô gặp nhau.
Ánh mắt hai người họ nhìn nhau trong vài giây, Tống Như Thanh đỏ bừng hai tai tiến về phía anh thêm vài bước, nhỏ giọng, nói: “Xin lỗi nhé, anh Trì.”
Hạ Trì cũng đoán ra được cô quay lại vào trong đó thêm lần nữa là để làm gì, anh không có ý định hỏi gì thêm. Nhưng mà cô gái này sau khi từ trong đồn cảnh sát đi ra thì lại rụt rè gọi tiếng anh Trì, nghe mà thấy cả người như rụng rời ra vậy, rõ ràng là cô có vẻ bất an.
Anh dập luôn điếu thuốc đi, đứng trên bồn hoa, khom người xuống nhìn cô, đôi mắt nheo lại tỏ vẻ uy hiếp: “Còn nói thêm câu xin lỗi nữa là anh đánh em đấy nhé.”
Tống Như Thanh vốn đã thấp, lại thêm việc anh đứng ở trên bồn hoa khom lưng cúi xuống, mùi thuốc lá nhàn nhạt đó xộc vào lỗ mũi lại trở nên dễ ngửi lạ kỳ, chóp mũi Tống Như Thanh ửng đỏ, ngước mắt lên nhìn anh:
“Vậy em phải nói như thế nào?”
“Nói cảm ơn anh Trì.”
“Vâng, cảm ơn anh Trì.”
Khác với những người khác, Hạ Trì đã sớm nhận ra là Tống Như Thanh có thói quen nói xin lỗi với mọi người, đây là tâm lý muốn rút lui và trốn chạy, cũng là một sự ám thị xuất phát từ lòng tự ti.
Anh hạ quyết tâm sẽ giúp cô sửa đi cái thói xấu này.
Chật vật cả buổi tối, lúc này cũng đã gần mười hai giờ đêm rồi, Tống Như Thanh vốn dĩ muốn anh về trước, nhưng cả chặng đường người này cũng không hề đề cập đến vấn đề kỷ luật của đội, cô cũng không muốn nhắc đến. Nhưng lúc đi bộ cùng cô trên đường, anh không kìm chế được mà hỏi một câu:
“Anh rất tò mò đấy, thứ em cầm trên tay suốt cả quãng đường rốt cuộc là cái gì vậy?”
Tống Như Thanh cúi đầu xuống nhìn, là suất bạch tuộc viên đã được cô xách từ khu chung cư Khánh Giang đến đội Phòng cháy chữa cháy rồi lại cầm theo đến đồn cảnh sát. Bởi vì cánh tay vung quá mạnh nên đã bị bung hết ra, sốt cà chua màu đỏ tung tóe khắp trong túi, ướt rườn rượt, nhìn vào thấy rất đáng sợ.
Có lẽ nếu cho lá gan lớn tươi ngon nhất chợ vào túi ni lông rồi sóc lên một hồi thì cũng chỉ ghê người đến mức này thôi.
Cô đưa lên mũi ngửi ngửi, có mùi thơm của bạch tuộc viên nhưng cũng có chút mùi như kiểu đã bị để ôi vậy. Cô nhăn mũi lại rồi kiếm một cái thùng rác để vứt mấy viên bạch tuộc đó đi, cô giải thích: “Là món bạch tuộc viên thôi.”
“Em vẫn chưa ăn tối à?”
Cuộc sống trước đây không theo giờ giấc, chỉ đến khi đói rồi mới nghĩ đến việc phải đi ăn cơm, thói quen xấu không có người giám sát, lại càng không để ý đến vấn đề sức khỏe của bản thân. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Trì nhìn về phía mình, cô không khỏi có chút chột dạ, mỉm cười nói: “Em quên mất, lát nữa về em sẽ ăn.”
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô mỉm cười.
Hạ Trì nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, quyết định thay đổi đường về nhà, đưa cô đi ngang qua khu chợ đêm ở bên khu chung cư Khánh Giang, đáng tiếc là sạp bán bạch tuộc viên đã nghỉ bán rồi, chỉ còn có mấy chỗ bán đồ nướng hay cơm rang thôi.
Tống Như Thanh gọi đại một vài thứ, lôi điện thoại ra định thanh toán mới nhớ ra là điện thoại hết pin, đã tự động tắt nguồn rồi, cô nghe thấy anh nói: “Để anh trả cho.”
Nhìn thấy Hạ Trì chủ động thanh toán tiền, Tống Như Thanh lại nhớ đến lời mời kết bạn WeChat đến giờ vẫn chưa được chấp nhận.
Cô tìm đến một góc rồi ngồi xuống, nhấp từng ngụm nhỏ uống món sữa đậu nành, đôi mắt vẫn nhìn Hạ Trì sau khi thanh toán tiền xong thì đi đến ngồi xuống cạnh mình. Nhớ đến lúc nãy nghe thấy điện thoại của người bán hàng vang lên tiếng “Tài khoản Alipay nhận được bao nhiêu tiền” đó.
Có phải anh không có thói quen dùng WeChat không?
Nhìn thấy màn hình của anh là giao diện của mấy người lớn tuổi thường dùng, không dùng WeChat thì hình như cũng là chuyện bình thường.
Tống Như Thanh suy nghĩ một lúc rất lâu, cuối cùng khi đợi được mấy món đồ nướng mang lên thì mới hỏi được một câu: “Vừa rồi anh dùng Alipay để thanh toán tiền à?”
“Đúng thế.” Hạ Trì đang dùng đũa giúp cô gỡ thịt từ trên xiên xuống, trong lòng cảm thấy bạn nhỏ này hỏi câu gì kỳ quặc vậy.
“Em cũng dùng Alipay.” Tống Như Thanh ấp úng nhét vào miệng một miếng thịt, không kìm chế được mà lại liếc mắt nhìn dáng vẻ anh cúi đầu ăn món mì xào, bàn tay đang cầm đũa của cô run lên mấy cái, đỏ mặt nói một câu:
“Thế nên, anh có muốn kết bạn Alipay với em không?”
Câu nói này vừa được nói ra thì trong nháy mắt, hòn đá lớn trong lòng cô như biết mất, có một giọng nói đang lải nhải không ngừng bên tai cô:
Kết bạn Alipay thì cũng là kết bạn.
Nói không chừng mấy người trong đội của bọn họ đều có thói quen dùng Alipay để buôn chuyện thì sao.
Động tác ăn mì của Hạ Trì bỗng khựng lại, càng không thể hiểu được tại sao cô lại muốn kết bạn Alipay với anh? Sau khi suy nghĩ một lát thì anh hiểu ra: “Em muốn trả tiền đồ nướng cho anh hả? Nếu là như thế thì anh sẽ không chấp nhận đâu nhé.”
“Em cảm thấy nhắn tin trên app trò chuyện thì tốc độ sẽ nhanh hơn so với việc nhắn tin bình thường.”
Cuối cùng Hạ Trì cũng nhớ ra trước khi đi thực hiện nhiệm vụ thì mình có nhắn một tin nhắn cho cô: “À, tại lúc đó nhận được tin báo cháy nhầm lẫn.”
“Báo cháy nhầm mà cũng phải xuất đội sao?”
“Có cảnh báo thì bắt buộc phải đi.”
“Là báo cháy nhầm lẫn như thế nào vậy?”
“Có một bạn nhỏ nhìn qua cửa kính của nhà bếp thấy mẹ mình đang nấu món cá thì lửa bỗng bùng lên rất to, thế là báo cháy thôi.” Chuyện báo cháy nhầm lẫn như thế này kỳ thực có rất nhiều, nhưng mà cứ nghĩ đến bạn nhỏ đó vì lo lắng cho mẹ mình nên báo cháy, anh lại thấy trong lòng rất ấm áp.
Anh vừa kể vừa cười, gắp cho cô một miếng củ sen nhồi gạo nếp nướng, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô cũng đang cười. Ngọn đèn chiếu sáng của sạp bán trong chợ đêm vốn đã lờ mờ, phản chiếu trong mắt cô chẳng khác gì vì sao trên bầu trời đêm, phác họa con người trong thời gian yên bình ở chốn phố chợ đầy khói bếp này.
Trong đầu Hạ Trì lại hiện lại đoạn phỏng vấn của cô lúc đó, hình ảnh cô công chúa nhỏ tự tin phóng khoáng với mái tóc búi trên đầu được gài một chiếc kẹp hình con bướm có phải chính là thế này không.
“Bạn nhỏ đó đáng yêu thật đấy.” Giọng nói thánh thót của Tống Như Thanh vang lên, mỗi lần nói chuyện đều giống như một câu hỏi thăm dịu dàng vậy. Nghe giọng điệu như thế này, dường như đến cả động tác ăn mì cũng không còn quá thô lỗ như trước nữa.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc đem câu chuyện báo cháy nhầm lẫn này vẽ vào trong truyện tranh, thế nên cô lại hỏi: “Em có thể mượn đề tài này để vẽ vào trong truyện tranh của em không?”
Nhận được sự đồng ý của Hạ Trì, Tống Như Thanh bèn bắt đầu lên kế hoạch trong đầu về nội dung cần phải vẽ xong trong tuần này. Nhưng cô vừa mới nhét được miếng thịt vào trong miệng thì người ở đối diện bỗng phát ra tiếng cười khẽ khẽ từ trong cuống họng.
Cô cắn đũa ngước mắt lên nhìn, bắt gặp đôi mắt như đang có ánh nước long lanh, dịu dàng vô bờ bến, anh nói:
“Chẳng phải bạn nhỏ này cũng rất đáng yêu đấy thôi, hửm?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...