Trong lòng của Tống Như Thanh căng như dây đàn. Thấy càng đi về phía trước thì càng vắng vẻ, cô không dám đi tiếp nữa. Sau đó nhớ ra khu này là khoảng đất hình vuông với bốn mặt giáp đường cái, cô vội vàng rảo nhanh bước chân đi về phía đội Phòng cháy chữa cháy.
Người ở phía sau lưng vẫn bám riết theo không buông, cô đi được hai bước thì hắn ta cũng đi hai bước.
Sợ đối phương nhận ra cô đã phát hiện hành tung của hắn ta, Tống Như Thanh lấy tai nghe từ trong túi ra đeo lên, ánh mắt không dám rời khỏi biểu tượng của đội Phòng cháy chữa cháy còn cách đó không xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy khoảng cách của mình và cổng của đội Phòng cháy chữa cháy càng lúc càng gần, trong lòng cô dần dần lóe lên một tia hy vọng:
Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét.
Sau khi sơ tính khả năng chạy bộ của mình, Tống Như Thanh dốc hết sức chạy một mạch, xông thẳng vào cổng chính của đội Phòng cháy chữa cháy…
Khéo thay hôm nay người phụ trách trực ban lại là Chu Thời Tập, người nào đó còn đang thả hồn tới tận đẩu đâu, vừa mới ngáp dài một cái thì chợt nhìn thấy có một thứ nửa đen nửa trắng đột nhiên lao thẳng vào trong cổng. Đợi đến khi nhìn thấy rõ người đó là ai, cậu ấy giật bắn mình, vội gọi cô:
“Tống Như Thanh?”
Lúc này ở trong sân không có ai cả, đột nhiên nghe thấy có giọng nói quen thuộc của ai đó phát ra từ phòng trực ban, Tống Như Thanh vừa chỉ ra đằng sau lưng vừa run rẩy nói:
“Có người, có người đi theo sau tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Thời Tập không nói thêm lời nào, lập tức nắm tay thành nắm đấm lao ra bên ngoài xem sao. Hình như cậu ấy nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen băng xuyên qua đường rồi chạy mất tăm mất tích chỉ trong nháy mắt.
Vừa hay lúc này đội của Hạ Trì cũng về đến nơi sau một cuộc gọi báo cứu hỏa nhầm lẫn. Còn chưa đến cổng, anh đã nhìn thấy Tống Như Thanh trốn đằng sau lưng Chu Thời Tập, không biết hai người bọn họ đang nói về chuyện gì, nhưng từ nét mặt của Tống Như Thanh thì không khó nhận ra là đã có chuyện rồi.
Bởi vì quá hoảng sợ, Tống Như Thanh hoàn toàn núp mình sau lưng Chu Thời Tập, cô thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn về hướng mà người đàn ông đó đã biến mất. Cô nghẹn ngào nói: “Tôi không quen biết hắn ta, tôi không biết tại sao hắn ta lại đi theo tôi.”
“Có phải hắn ta đã… chắc là hắn ta… đã đi theo tôi cả quãng đường.”
Nhớ lại cảm giác theo giác quan thứ sáu của mình lúc ở thư viện hồi chiều, cô chỉ cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, đến giọng nói khi nói chuyện cũng đang run rẩy. Chính vào lúc trong đầu cô nảy ra ý nghĩ có nên đi đến đồn cảnh sát không thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ phía trước của cô.
Hạ Trì nhảy xuống từ trên xe cứu hỏa vẫn chưa kịp dừng hẳn, anh sải bước chân đi về phía cô, cau mày lại nhìn gương mặt cô: “Ai lại bắt nạt Tiểu Thanh Nhi của chúng ta nữa rồi?”
Có lẽ nhận thấy cô đang trong trạng thái tâm lý căng thẳng tột độ nên anh cũng hỏi với giọng điệu không hề nghiêm túc, nhưng cũng chính giọng điệu và ánh mắt đầy quan tâm này khiến cho Tống Như Thanh không biết phải bắt đầu kể lại từ đâu ngẩn người ra tại chỗ.
Cô mấp máy môi, nhưng chưa kịp nói gì thì nước mắt đã lăn dài trên mặt.
Cô vẫn luôn nhẫn nhịn, muốn ngăn nước mắt mình rơi xuống, nhưng bởi vì câu nói của người này mà lập tức vỡ òa.
Nếu như ở trước mặt người này, dù là muốn khóc hay muốn cười thì dường như cũng đều có thể không cần giấu diếm, cũng chẳng cần phải ngụy trang.
Chu Thời Tập nhìn thấy ánh mắt của Hạ Trì nhìn về phía mình thì lập tức giơ hai tay lên, cảm thấy bản thân rất oan ức: “Đội trưởng Hạ, không phải em, em không làm gì hết.”
Đối với mấy cô nàng vibe em gái như Tống Như Thanh, cậu ấy đều tự coi bản thân thành anh trai tốt của cô vậy.
Hơn nữa nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Hạ Trì khi nhìn cậu ấy, chẳng phải giống như câu nói trong dân gian sao: Em gái mà khóc thì thằng anh sẽ phải ăn đòn.
Tống Như Thanh đi đến phòng làm việc của Hạ Trì, được anh nhét vào tay một cốc nước nóng, cô uống liền hơn nửa cốc nước thì mới bắt đầu bình tĩnh lại được, sau đó kể lại một lượt chuyện mình gặp trên đường cho anh nghe.
Nếu như không phải là ở gần đây có đội Phòng cháy chữa cháy, Tống Như Thanh cũng không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa, cô luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu nhất:
“Em nghĩ, có khi nào hắn ta bắt đầu đi theo em ngay từ lúc ở trường rồi không?”
Cô ngồi trong góc ghế sô pha, hai tay ôm lấy chiếc cốc giấy, bởi vì quá hoảng sợ, cốc giấy đã bị cô bóp đến biến dạng rồi. Cô cố gắng gạt bỏ những tưởng tượng về chuyện vốn không hề xảy ra ấy ra khỏi đầu, lại uống thêm một ngụm nước nữa.
“Em thấy dáng người hắn ta trông hơi quen.”
Hình như cô có liếc qua được bóng dáng người đó. Thật ra thì có rất nhiều người đàn ông có thân hình giống vậy, nhưng chắc vì giác quan thứ sáu, hoặc đã từng gặp ở đâu đó rồi, cho nên dù chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ để khiến cô nơm nớp lo sợ.
Trong lúc tinh thần cô trở nên hoảng hốt, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô rồi khẽ vuốt ve: “Giờ đã không có chuyện gì nữa rồi, em hiện giờ rất an toàn."
Lúc này cô mới sực tỉnh lại, gật đầu một cái, sau đấy lại nghe anh nói: “Em buông tay ra nào.”
Giờ cô mới phát hiện ra chiếc cốc giấy của đội Phòng cháy chữa cháy trong tay đã bị cô bóp đến biến dạng, nước sắp trào ra ngoài rồi. Cô đỏ mặt, xòe một tay ra, một viên fluoxetine bọc trong giấy bạc rơi vào trong lòng bàn tay cô. Viên thuốc đó dường như vẫn còn mang hơi ấm của anh, cô còn cảm nhận được một chút ấm áp khi viên thuốc rơi vào lòng bàn tay mình.
Hơi ấm ấy như mang nguồn năng lượng nào đó có thể trấn an lòng người vậy, lúc cô nhắm mắt lại rồi nuốt viên thuốc đó xuống, trái tim hoảng loạn cả tối nay như cũng trở nên bình tĩnh lại.
Hạ Trì để ý đến lúc cô nuốt viên thuốc đó thì uống cả một ngụm nước rất lớn, hai bên má phồng lên trông y như một chú cá vàng vậy.
Hình như mấy cô gái ở lứa tuổi này có làm thế nào cũng thấy rất dễ thương.
Anh khẽ cười, giọng điệu trở nên dịu dàng thêm vài phần mà đến chính anh cũng không biết: “Đi nào, anh Trì đưa em đến đồn cảnh sát một chuyến.”
Dù thế nào đi nữa, tuy lần này đã an toàn nhưng vẫn khó mà biết được có còn lần sau nữa không, đến đồn cảnh sát báo án chắc chắn không thể là hành động sai lầm được.
Đồn cảnh sát gần đội Phòng cháy chữa cháy nhất cũng phải mất hơn hai mươi phút đi bộ. Lúc hai người họ đến được đó thì chỉ có hai cảnh sát dân sự đang ngồi trực. Nghe xong những gì đã xảy ra với cô, bọn họ yêu cầu Tống Như Thanh làm đăng ký để lấy đoạn camera an ninh ở đoạn đường đó.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của Tống Như Thanh nhìn thấy người đàn ông mặc áo hoodie màu đen trùm kín đầu, còn đeo cả khẩu trang, mọi sợi dây thần kinh trên khắp người cô đều trở nên cảnh giác.
Theo phản xạ tự bảo vệ của cơ thể, cô bất giác bước lùi ra phía sau một bước, ngón tay nắm chặt lấy váy của mình.
“Là người này có phải không?”
Anh chàng cảnh sát dân sự phóng to hình ảnh người đàn ông đã đi theo sau lưng cô cả quãng đường. Người này che chắn rất kín kẽ, hoàn toàn không thể lấy được thông tin nào có giá trị cả.
Tống Như Thanh ngẩn người ra một lúc lâu rồi mới gật đầu, cô khẽ đáp một tiếng, còn nói thêm: “Tôi không quen biết hắn ta.”
“Cô đã làm rất tốt, ít nhất là còn biết chạy đến đội Phòng cháy chữa cháy. Tôi đã lập hồ sơ báo án cho cô rồi, về sau gặp phải tình huống như vậy nữa thì cứ gọi thẳng cho đồn cảnh sát chúng tôi. Nếu là đoạn đường nhỏ này, chúng tôi sẽ nhanh chóng đến đó kịp thời.”
Cảnh sát trực ban liếc nhìn về phía Hạ Trì, hình như bọn họ rất quen thân với anh, sau khi lập hồ sơ báo án cho Tống Như Thanh xong, một trong hai người họ còn tiện thể chuyển đề tài nói chuyện với Hạ Trì: “Anh Trì, hiếm khi nào thấy anh tới chỗ chúng em được một lần đấy nhé, em thấy sợi dây tơ hồng mà em giăng đã có tác dụng rồi.”
“Tơ hồng cái gì?” Hạ Trì xua xua tay, phủ nhận khéo: “Cậu nhìn thân hình này của anh đi, sợi tơ hồng có thể buộc nổi chắc?”
Đều là người trưởng thành cả, chỉ vài câu nói là đã có thể nghe ra được ý rồi. Mấy người họ cũng không tiếp tục tán gẫu nữa, Hạ Trì quay ra vẫy tay với cô, muốn đưa cô về, nhưng vừa mới bước vài bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Tống Như Thanh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đứng lại:
“Anh Trì, anh có thể đợi em một lát không?”
Nhìn thấy Hạ Trì gật đầu với mình, Tống Như Thanh lại một lần nữa nắm chặt lấy đai đeo của túi xách đi vào trong đồn cảnh sát, đi tìm anh chàng cảnh sát dân sự mà vừa rồi đã giúp cô lập hồ sơ báo án, cô thành thật nói:
“Có lẽ, có lẽ tôi biết người kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...