Sau khi nói chuyện xong, Tống Như Thanh đưa ra đề nghị muốn tiễn cô Từ ra ngoài, lúc đi ngang qua quầy tiếp tân của nhà khách, Tống Như Thanh phát hiện Hạ Trì và Doãn Thu Nguyệt đang ngồi xuống trà chiều trong khu vực tiếp đãi dưới tầng một, nhìn thấy cô tiễn khách ra ngoài, Doãn Thu Nguyệt còn chủ động chào hỏi với cô Từ:
“Bây giờ họ là người em rất tin tưởng.” Tống Như Thanh nhận ra sự băn khoăn trong mắt cô Từ, cô quyết định nói rõ tình huống hiện tại của mình cho cô Từ biết trước.
Hai người vừa đi ra cửa vừa nói nguyên nhân cô dọn đến đây. Sau khi ra khỏi nhà khách rồi, cô nhận ra có một chiếc xe ô tô rất quen mắt đang đậu trước cửa nhà khách, bước chân cô như bị đóng băng, cô lập tức sững người đứng tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc cửa sổ xe hạ xuống, cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngồi trong xe. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, một bé trai chừng bảy, tám tuổi trong xe đã thò đầu ra trước, nó gọi cô:
“Chị ơi.”
Đã rất lâu rồi Tống Như Thanh không gặp mẹ và em trai, cô hơi há hốc miệng, khi cô còn đang băn khoăn không biết nên nói gì, cửa xe phía ghế lái đã mở ra, một người đàn ông để râu quai nón đi xuống, đôi mày nhăn chặn, nhìn trông có vẻ rất nghiêm khắc và dữ tợn.
Tống Như Thanh không thèm nghĩ ngợi gì đã quay đầu muốn quay lại nhà khách, nhưng lại bị tiếng quát lớn của đối phương gọi lại:
“Trốn cái gì mà trốn? Mày có thể trốn ở đây cả đời được không?”
“Ông đây kiếm tiền là để cho mày đi học chứ không phải để cho mày ở đây trốn tránh cả xã hội.”
Giọng của Tống Thiếu Dương trời sinh đã lớn. Ông vừa rống lên như thế, tất cả hàng xóm láng giềng đều thò đầu ra. Em trai tám tuổi cũng bị dọa sợ, trốn trong lòng mẹ khóc hu hu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy hàng xóm láng giềng đều thò đầu ra như thế, Tống Như Thành chỉ cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới lại bị hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt nhìn chòng học, cảm giác lo âu và hoảng sợ khi bị nhòm ngó, bị phê phán bỗng ập tới, cô lùi về sau nửa bước, ánh mắt nhìn thẳng Tống Thiếu Dương:
“Nếu ba tới đây tìm con chỉ để nói những lời này, vậy giờ ba có thể đi được rồi.”
Tính cách hai ba con họ như tương khắc nhau, với tính tình của Tống Thiếu Dương, ông nào chịu được cảnh mình bị con gái quở trách trước bàn dân thiên hạ, ông bước nhanh tới trước mặt Tống Như Thanh, chỉ thẳng vào mũi cô mà mắng:
“Mày không chịu đi học mà còn nghênh ngang quá nhỉ! Mày có hiểu ông đây vì kiếm tiền mà ngày nào cũng bận tối mặt tối mày, cơm cũng không kịp ăn hay không hả.”
Đối mặt với cặp ba con tình cảm càng ngày càng xuống dốc này, mẹ Tống cũng không biết phải làm thế nào, bà ấy vội vàng xuống xe kéo Tống Thiếu Dương lại: “Ông Tống, không phải chúng ta đã nói là tới đây xem con gái sống có tốt không thôi sao.”
“Cuộc sống vừa không học hành lại không cần làm việc đương nhiên là phải tốt rồi!”
Nghe thấy Tống Thiếu Dương nói thế, tâm trạng Tống Như Thanh cố gắng duy trì lập tức bị đánh tan, cô vừa khóc vừa gật đầu, nói: “Đúng, tôi sống tốt lắm! Tôi sống tốt hơn ai hết, vừa lòng ông chưa!”
Đối mặt với người ba không hề hiểu mình một chút nào, tinh thần cô như đứng trước bờ vực sụp đổ, cô muốn mình phải duy trì trạng thái thật bình tĩnh, nhưng cảm xúc dao động đã khiến cô như biến thành một người khác, cô kéo tóc mình, vừa góc vừa gào rống lên:
“Ông không hề biết tôi đã phải trải qua những gì, ngoại trừ kiếm tiền rồi khoa tay múa chân với tôi ra thì ông không biết gì nữa cả! Tôi sinh ra trên đời này đã là một sai lầm rồi, tôi không nên sống đúng không!”
Tống Thiếu Dương chỉ thẳng vào mũi cô rồi mắng: “Vậy mày đi chết luôn đi, chỉ có loại hèn nhát mới nghĩ tới cái chết!”
Cô Từ không ngờ quan hệ của hai ba con đã xấu tới mức này, bà và mẹ Tống vội vàng khuyên can, mấy người túm tụm ở cửa như đang diễn màn kịch cuối năm.
Tống Như Thanh tức đến mức cả người run lên, cô ôm đầu mình, cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh lại. Trong chớp mắt, cô chợt nghe thấy tiếng khuyên bảo của Doãn Thu Nguyệt truyền ra từ trong nhà khách: “Sồn sồn cái gì thế hả, ông xem con gái ông đã bị ông ép thành thế nào rồi đi.”
Doãn Thu Nguyệt thật sự không nhìn tiếp được nữa, bà kéo Hạ Trì đi ra, muốn tham gia vào cuộc công kích nhau bằng miệng lưỡi này, bà vừa mở miệng đã phê bình Tống Thiếu Dương một tràng: “Ông thân làm cha mà không có chút trách nhiệm nuôi dạy con cái nào thế này sao? Con gái ông đang bị bệnh mà ông còn kích thích nó làm cái gì hả!”
Mẹ Tống Như Thanh xin lỗi thay chồng mình, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, tính tình chồng tôi không tốt lắm, nhưng ông ấy không có ý xấu đâu, con gái tôi ở đây đã phiền chị nhiều rồi.”
Đứa bé trai tám tuổi nào đã gặp tình cảnh này bao giờ, nó ôm chân mẹ khóc lớn: “Ba ơi, chị ơi, hai người đừng cãi nhau nữa hu hu hu… vừa rồi trong xe mình đã nói là phải cùng nhau đi ăn KFC rồi mà.”
“Ba ơi, ba mau xin lỗi chị đi, chị khóc rồi kìa ba ơi.”
Doãn Thu Nguyệt đau đầu bóp bóp trán, nếu không phải thương cho đứa bé Tống Như Thanh này thì bà phải mắng Tống Thiếu Dương một trận cho đã mới được. Bà ra tín hiệu cho Hạ Trì: “Mau, con dẫn Như Thanh vào trước đi, để mẹ nói chuyện với bọn họ.”
Tống Như Thanh khóc tới mức cả người run rẩy, tay chân đều run lên, thậm chí cô còn không nhìn rõ cảnh tượng xung quanh mình là gì thì đã bị Hạ Trì kéo tay đi vào nhà khách, trong ký ức của cô đoạn đường này rất ngắn, nhưng hôm nay, khi vừa thầm khóc vừa được Hạ Trì kéo về phòng mình, cô chợt sinh ra ảo giác như đoạn đường này bỗng chốc trở nên dài dằng dặc.
Dài đến mức rõ ràng cô muốn tới phòng rồi mới òa khóc một trận cho thỏa, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được, nắm tay anh ngồi thụp xuống giữa hành lang, vùi đầu vào đầu gối như con đà điểu, nức nở khóc lớn.
Cuộc đời cô đúng là tràn ngập điều tồi tệ, tràn ngập thất bại.
Cô vừa khóc vừa nói với Hạ Trì “Anh xem đi, không những quá khứ của em hỏng bét, mà cả gia đình em cũng hỏng bét như vậy luôn.”
Chính vì những chuyện không đâu ra đâu này gộp lại mới tích ít thành nhiều, khiến thần kinh cô cũng bị đánh sập.
Ba vĩnh viễn không hiểu đối với một cô gái, những gì cô đã trải qua đáng sợ đến nhường nào. Mẹ cũng vĩnh viễn không dám trái ý ba, ngoại trừ suốt ngày nói bên tai cô rằng cô phải hiểu cho ba thì thật ra bà ấy không làm được gì cả.
Trong mắt họ, cô chỉ đang dùng cách không đi học để trốn tránh xã hội này mà thôi.
Họ không biết người rơi xuống biển sâu mỗi ngày đều phải tự đấu tranh với ý thức của mình, dù sống thêm một ngày cũng sẽ không tốt hơn ngày hôm qua được bao nhiêu.
Hạ Trì không buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô, anh cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn Tống Như Thanh đang vùi đầu trong cánh tay mà òa khóc, anh nói: “Em vẫn đang chuyển biến tốt đẹp, ngày một khỏe hơn mà.”
Hạ Trì nhớ tới suy nghĩ trong đêm đó khi mình kiên quyết sắp xếp cho Tống Như Thanh sống ở đây, không phải anh chưa từng nghĩ tới có khi nào nên liên hệ với người thân của cô không.
Nhưng bắt đầu từ giây phút nhìn thấy ba cô, anh vô cùng vui mừng vì mình đã quyết định thế này.
Anh vuốt thẳng mái tóc rối bù của cô, nói:
“Tiểu Thanh Nhi, người sai không phải em.”
…
Sau khi trở về phòng, cảm xúc của Tống Như Thanh ổn định trở lại, gào khóc một trận đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong người cô, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để đầu óc mình không nghĩ bậy bạ, không nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước kia nữa.
Nửa tiếng sau, cô Từ gõ cửa phòng cô, bà nhỏ giọng thương lượng với Hạ Trì xem hai người có thể cùng nhau tới khu tiếp khách một chuyến được không.
Tống Như Thanh đầu óc trống rỗng ngồi trên ghế nghịch đầu ngón tay mình, ngay khi nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt cô lập tức trở nên cảnh giác, cô không muốn xuống khu tiếp khách gặp người ba nửa tiếng trước vẫn còn đối chọi gay gắt với mình.
Cô nhìn Hạ Trì đang ngồi trên ghế cùng mình, cự tuyệt mím môi: “Có thể không đi được không?”
Cô cũng chỉ là một cô gái mới đầu hai mươi thôi, đôi mắt khóc đỏ bừng và khóe miệng xệ xuống đó khiến Hạ Trì mềm lòng, anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói với cô: “Anh cảm thấy em có thể tin vào tài ăn nói của mẹ anh.”
Cô không biết mình nên tin ai, nhưng nếu Hạ Trì muốn cô làm như thế, cô nghĩ rằng mình có thể tin tưởng anh. Sau khi suy ngẫm một lúc, cô vẫn đứng dậy cùng anh xuống khu tiếp khách.
Vì không muốn để hàng xóm láng giềng muốn hớt chuyện bên ngoài tới góp vui, Doãn Thu Nguyệt đã đóng cửa khu tiếp khách lại. Ánh mặt trời không thể chiếu vào, khu tiếp khách nhỏ hẹp trở nên tối tăm hơn một chút.
Mẹ cô dẫn em trai cô ngồi trên ghế sô pha, còn Tống Thiếu Dương thì lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Trái tim đang thấp thỏm của Tống Như Thanh dần bình tĩnh lại, cô bước mấy bước đi về phía mẹ mình, muốn nghe xem bà ấy muốn dặn dò cô điều gì.
Mẹ Tống vừa dùng khăn tay lau nước mắt vừa khóc đỏ mắt nhìn cô, bà ấy muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Doãn Thu Nguyệt tốn nửa tiếng đồng hồ mới thông não cho ba cô được, tóm lại dù thế nào đi nữa, như thế này cũng xem như đình chiến rồi, bà ôm vai Tống Như Thanh, đứng sóng vai với cô, nói:
“Chị cứ yên tâm đi, đứa nhỏ này cứ để tôi chăm sóc, đảm bảo sẽ không làm thiếu một cọng tóc nào của con bé đâu.”
Tống Như Thanh không biết trong thời gian nửa tiếng đó Doãn Thu Nguyệt đã nói gì với ba mẹ mình, nhưng nhìn vẻ mặt Doãn Thu Nguyệt, hiển nhiên là kết quả đã đúng như những gì bà dự kiến, bà còn vui vẻ dùng tay xoa tóc cô, nói tiếp:
“Ừm, còn đây là anh Trì nhà tôi, là trụ cột trong nhà, sau này cũng là người anh trai sẽ chăm sóc con bé như em gái ruột.”
Tống Như Thanh hơi sửng sốt, cô nhìn nhìn Doãn Thu Nguyệt, rồi lại nhìn Hạ Trì, tính cách hơi chậm chạp ù lì khiến cô bỗng chốc không hiểu họ đang nói gì. Ngay sau đó, Hạ Trì đứng bên cạnh cô cũng gật đầu với mẹ Tống, anh đứng thẳng lưng, đảm bảo với mẹ cô rằng:
“Bác gái cứ yên tâm, cháu sẽ là một người anh có trách nhiệm ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...