Khoảnh khắc nhận rõ tình cảm của mình với anh, Tống Như Thanh phát hiện trái tim mình đập càng nhanh hơn, như muốn vọt thẳng ra khỏi lồng ngực. Cô mơ màng mất tập trung, đến khi những ngón tay cô trên dây đàn không biết đàn trúng vào đâu mà phát ra tạp âm chói tai.
Cô bị dọa giật nảy mình, đồng thời cô cũng nhận ra Hạ Trì đã lùi về sau một xíu:
“Xin lỗi, có lẽ em không có năng khiếu âm nhạc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đàn ghi-ta thôi mà, còn năng khiếu âm nhạc gì đó chắc?” Người đàn ông lấy đàn ghi-ta trong tay cô ra, đặt trên bàn sách rồi nói: “Đầu tiên phải thả lỏng, nếu căng thẳng thì không học được gì đâu.”
Khoảnh khắc Hạ Trì lùi khỏi lưng cô, Tống Như Thanh rõ ràng cảm nhận được gò má nóng bừng của mình đang từ từ hạ nhiệt, giống như không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.
Bản thân cô tự biết nguyên nhân mình căng thẳng không phải vì đàn ghi-ta, mà là vì đã hiểu rõ tình cảm của mình.
Hai cái ghế trong phòng đặt đối diện nhau, lúc Hạ Trì ngồi xuống cái ghế đối diện, tầm nhìn của hai người rốt cuộc cũng ngang nhau. Tống Như Thanh ngẩng đầu nhìn dáng vẻ anh ngồi trước mặt mình, cô vô thức dời tầm mắt, sau đó liền dứt khoát đứng lên, lấy một quả táo trong giỏ trái cây ra đưa cho anh.
Trừ người thân trong nhà ra, từ trước tới nay cô chưa từng đơn độc ở riêng với người khác giới bao giờ, huống chi cô đã không còn trạng thái tự nhiên phóng khoáng như lúc tổ chức hoạt động ký tặng sách đó lâu lắm rồi.
Hạ Trì nhận quả táo cô đưa rồi cắn ngay một miếng, rồi cũng nói một câu giống Doãn Thu Nguyệt như đúc: “Ngọt quá.”
“Anh thích là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như tính cách của mẹ con hai người đều là kiểu không để ý mấy chuyện vụn vặt, bởi vì họ đều không có thói quen gọt vỏ táo.
Cô ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, lấy một quả táo ra gọt vỏ.
“Lúc mới học ghi-ta, tâm thái của anh cũng như em bây giờ vậy, còn từng đàn đứt dây đàn nữa cơ.”
Tống Như Thanh nghe anh nói thế thì tò mò hỏi: “Nhưng anh đàn điêu luyện lắm mà, anh bắt đầu học từ lúc nào thế?”
“Thầy dạy ghi-ta của anh chính là ba anh, tám tuổi anh đã bắt đầu học rồi.”
Đã ở đây hơn một tháng nhưng Tống Như Thanh chưa từng nghe nói tới ba của Hạ Trì, hôm đó cô đi tìm Doãn Thu Nguyệt mượn kim chỉ thì vô tình nhìn thấy trong phòng bà có một tấm ảnh đen trắng, cô đoán có thể đó chính là ba anh.
Không ngờ rằng hôm nay lại được nghe Hạ Trì kể về quá khứ của ba Hạ.
Trong ký ức của Hạ Trì, ba Hạ là một người cực kỳ tốt tính, dù khi dạy đàn ghi-ta cho anh cũng luôn kiên nhẫn nói cho anh nên đặt tay ở đâu, đọc nhạc phổ thế nào:
“Lúc còn sống ông luôn nói anh phải kiềm chế tính tình của mình lại một chút, vì tính mẹ anh đã nóng lắm rồi, nếu ông không còn nữa chắc anh và mẹ sẽ đánh nhau mất.”
“Nhưng thật ra anh và mẹ anh chưa đánh nhau bao giờ, sau khi ông mất, người dịu dàng xuống trước lại là mẹ anh.”
Tống Như Thanh cảm thấy khi nói về những chuyện cũ năm xưa, Hạ Trì như một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm, cô cảm nhận được mình đã được Hạ Trì tín nhiệm và xem trọng, cô cũng mở miệng, kể với anh chuyện ba mình:
“So với ba anh, tính tình ba em không tốt lắm…”
Ánh mắt Hạ Trì bị thu hút vì hành động chủ động mở cửa lòng mình của cô, cô gái nhỏ ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn hơi cúi người, động tác gọt vỏ táo cũng dừng lại, trong đôi mắt trống rỗng dại ra ấy lần đầu tiên xuất hiện sự khổ sở và tủi hờn, như một miệng giếng khô cằn, khoảnh khắc cô mở miệng nói chuyện, nước mắt đã ngập hốc mắt:
“Em không thích cái tính xấu của ba em, không thích dáng vẻ ông cứ động một chút là lại khoa tay múa chân với em.”
Từ trước tới nay cô chưa từng nói với người khác về quá khứ của mình, nhưng trong giây phút nước mắt trào dâng, những nỗi niềm phản nghịch và tủi hờn đã dằn trong tim mười mấy năm nay đều được phóng thích toàn bộ.
Dáng vẻ cô khi khóc như một nữ sinh cấp ba đang trong thời kỳ phản nghịch: “Đối với ông ấy, hội họa sẽ chỉ có một kết quả, đó chính là có thể ngồi trên đường lớn vẽ tranh chân dung cho người ta.”
“Em không thể nào quên ngày mình xác định ước mơ trở thành một hoạ sĩ truyện tranh, ông ấy đã tát em một bạt tai, em sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện này.” Giọng cô dần nhỏ xuống, trở thành thì thào tự nói: “Em luôn nhớ, tới tận hôm nay em vẫn luôn nhớ.”
“Vậy nên em mới không ngừng tự nói với mình rằng trên con đường này, dù phải quỳ cũng phải tiếp tục kiên trì.”
Cái bạt tai đó đánh lên mặt cô, nhưng nó lại càng giống như gông xiềng khoá chặt khiến cô và ba không thể bình tĩnh nói chuyện được với nhau.
Một bé gái mười ba tuổi, vào giây phút lập chí lớn muốn trở thành hoạ sĩ truyện tranh lại bị người lớn dùng một cái tát tuyên cáo với nó rằng tương lai nó sẽ thất bại.
Tống Như Thanh bật khóc.
Cô cần một cơ hội để có thể thẳng thắn nói hết mọi chuyện đã qua, cô cần một cơ hội giải toả tâm trạng.
Sau khi gặp chuyện ngoài ý muốn kia, cô đã sinh ra cảm giác sợ hãi truyện tranh và bút vẽ trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí dù có cầm bút lên cũng không cách nào vẽ ra những thứ mình nghĩ trong lòng.
Cô như thể đã thật sự trở thành đứa bé dù có lựa chọn hội hoạ cũng sẽ không có chút tiền đồ nào trong miệng ba mình.
Cô không biết mình có nên nói với người đàn ông trước mặt quá khứ tăm tối của mình không, nhưng khi cô đang chuẩn bị đề cập với anh về những chuyện liên quan đến Hiến Nguyệt, tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc đã cắt ngang hai người đang tâm sự chuyện của nhau trong phòng.
Doãn Thu Nguyệt đứng ngoài cửa, sau khi khụ nhẹ một tiếng thì nói: “Cháu Tống, có người tìm cháu này.”
…
Ở chỗ này lâu như thế rồi, trừ nhân viên giao đồ ăn và người của công ty chuyển nhà ra, Doãn Thu Nguyệt chưa từng thấy bạn bè nào của Tống Như Thanh.
Vậy nên ngay sau khi người phụ nữ này tìm tới nhà khách, thậm chí Doãn Thu Nguyệt còn nghi ngờ không biết người này có phải là nguyên nhân khiến cô mắc chứng trầm cảm không. Nhưng suy đoán này đã bị xưng hô của Tống Như Thanh với người này đập tan.
Người này tên là Từ Tư Dao, là giáo viên hướng dẫn chuyên ngành hiện tại của Tống Như Thanh, trong thời gian tạm nghỉ học, bà có gọi điện cho Tống Như Thanh mấy lần, mặc dù biết tình huống của cô không được ổn định lắm, nhưng bà vẫn không muốn từ bỏ ý nghĩ khuyên cô học cho xong chuyên ngành hiện tại.
Lần này bà có thể tìm được tới đây cũng là vì nửa tháng trước mẹ của Tống Như Thanh gọi điện thoại cho bà, nói quan hệ giữa cô và ba cô luôn không tốt, người trong nhà không thể khuyên nổi cô nên chỉ có thể nhờ bà ra mặt khuyên hộ.
Sau khi vào phòng cô, Từ Tư Dao chú ý tới trên bàn sách có một cây ghi-ta, bà muốn tìm vài đề tài mới mẻ tán gẫu với cô nên liền hỏi: “Như Thanh, em đang học ghi-ta hả?”
“Cây ghi-ta đó không phải của em, là của bạn em.”
Rời khỏi trường học một năm rưỡi, Tống Như Thanh cũng từng gặp lại Từ Tư Dao vài lần, quan hệ giữa hai người cũng không quá xa lạ, nhưng nếu phải so sánh, lựa chọn xem nói chuyện với ai thoải mái vui vẻ hơn, cô vẫn sẽ ưu tiên lựa chọn Hạ Trì.
Trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết, cô Từ tới đây để khuyên cô trở lại trường học, học cho xong chuyên ngành.
Trong thời gian tạm nghỉ học, trong lòng cô cũng thầm tự nhủ với mình như thế vô số lần, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn không về trường học.
Ngẫm nghĩ một lát, Tống Như Thanh vẫn nói với Từ Tư Dao: “Cô Từ, em vẫn không muốn về nơi đó đâu ạ.”
Từ Tư Dao hiểu cô đã từng phải chịu đựng những ánh mắt thế nào, vì sau khi xảy ra chuyện kia, những tấm ảnh liên quan tới cô trên diễn đàn trường học muốn xoá cũng xoá không xong, huống chi những lời đồn nhảm giữa bạn học thỉnh thoảng cũng truyền vào tai cô.
Năm đó xảy ra chuyện hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn không báo trước, bởi vì khi cô đoạt được giải tác giả mới xuất sắc nhất trong giới truyện tranh còn được trường học in tên phóng hình khen ngợi, ai có thể ngờ được hai tháng sau cô sẽ gặp phải chuyện tham gia triển lãm truyện tranh rồi bị đẩy ngã chụp ảnh nhạy cảm như thế.
Trước sau khác biệt quá lớn, thế nên vô số giải thưởng cô nhận được đều trở thành lời châm biếm tấn công ngược lại cô.
Tính cô trời sinh đã nhạy cảm, rất nhiều bình luận ủng hộ cô trên mạng đều bị cô tự động bỏ qua, những gì cô nhớ trong lòng đều là những lời châm chọc nhiều như thể che trời lấp đất trên mạng.
Từ Tư Dao cho rằng thời gian hai năm đã đủ để lắng đọng một đoạn quá khứ, đã có thể khiến cô phấn chấn trở lại, quay lại trường học xong ngành học.
Đối với lời từ chối dứt khoát không cần nghĩ ngợi của cô, Từ Tư Dao đã chuẩn bị tâm lý từ trước, bà để vẻ mặt mình trở nên thân thiện hơn một chút rồi nói: “Năm nay những bạn học cùng khoá cùng lớp với em đều đã tốt nghiệp hết rồi.”
“Bởi vì tình huống của em đặc biệt nên cô đã xin phía trường học cho em được phép học ngoại trú, em có thể chọn không ở ký túc xá, em chỉ cần học xong học kỳ sau là có thể nhận bằng tốt nghiệp.”
“Cô đã từng gặp rất nhiều bạn trẻ học được nửa chừng đã bỏ dở, thật ra em cũng không phải trường hợp ngoại lệ, nhưng em phải biết rằng nếu em không có bằng tốt nghiệp, con đường tương lai còn dài phía trước đối với em sẽ khó đi hơn những người bình thường.”
Từ Tư Dao lựa lời nói mấy câu vào đề khéo léo: “Trên phương diện hội hoạ, em là một bạn trẻ có tài năng thiên bẩm, nhưng khó đảm bảo sẽ không có một ngày em thật sự muốn trở thành một y tá, hoặc muốn học chuyên sâu, muốn học lên thạc sĩ. Con đường tương lai của em còn dài như thế, mọi chuyện đều không thể lường trước, tương lai của em vẫn luôn đầy những chuyện chưa xác định.”
“Tại sao phải vì khó khăn nhất thời mà đóng đinh tương lai của mình tại chỗ chứ?”
Từ Tư Dao đã làm giáo viên hướng dẫn rất nhiều năm, những người có hoàn cảnh như Tống Như Thanh bà không chỉ chỉ gặp mình cô, nhưng những gì Tống Như Thanh đã trải qua lại khiến bà chú ý và thương xót nhất.
Bà chưa bao giờ nói với cô rằng bà có theo dõi tài khoản weibo của cô, cũng đã đọc tất cả tác phẩm của cô.
Tương tự vậy, Tống Như Thanh cũng đã nghe nói về bà rất nhiều lần. Nhưng tới tận hôm nay, khi cô đã có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô Từ, cô mới chú ý tới trong đôi mắt tràn ngập từ ái ấy còn có rất nhiều, rất nhiều tiếc nuối và tiếc hận.
Khoảnh khắc đó, những lời từ chối đang kẹt trong cổ họng đã bị cô lẳng lặng nuốt xuống.
Cô cúi đầu, theo thói quen xoa xoa đầu ngón tay mình, sau khi im lặng thật lâu cô mới nói: “Em có thể suy nghĩ thêm được không ạ?”
“Đương nhiên là được, không cần phải trả lời cô vội, còn một khoảng thời gian nữa mới tới thời gian khai giảng.” Từ Tư Dao thở phào nhẹ nhõm, trong mắt rốt cuộc cũng xuất hiện nét hy vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...