Khói lửa cháy tình

Khó khăn lắm Tống Như Thanh mới ngừng khóc thút thít, giờ lại lệ rơi đầy mặt vì âm thanh này.
 
Khi người ta bị áp lực đến cùng cực, một lời quan tâm xuất hiện sẽ đập tan sự “kiên cường” mà họ vất vả xây dựng.
 
Cô che miệng khóc rất rất lâu, mãi đến khi khóc hết nỗi buồn trong lòng, cô mới cầm ống truyền lời lên, nói với đầu bên kia: “Em nghe… thấy rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng cô là kiểu vừa thuần khiết vừa tinh tế, không thể che giấu bất kỳ biến hóa cảm xúc nào dù chỉ là rất nhỏ. Thế nên khi Hạ Trì nghe thấy giọng điệu nghẹn ngào vụn vỡ này, anh lập tức nhận ra:
 
Nếu không phải đã khóc rất lâu, đã nín nhịn rất lâu thì sẽ không phải dừng lại mấy giây giữa câu như thế.
 
Anh rất muốn hỏi vì sao cô khóc, nhưng với một người trầm cảm đã lâu, chuyện gì cũng có thể trở thành lý do cho cô khóc không ngừng, dù là những đau thương không muốn nhắc đến trong quá khứ, hay là cảm xúc tiêu cực đã đè nén lâu ngày không biết làm sao để trút ra.
 
Lúc này, yên tĩnh trò chuyện sẽ tốt hơn là xé rách vết sẹo của cô.
 
Đối với ba năm quá khứ kia, Hạ Trì không thể mở lời được. Anh nghĩ, chi bằng nói chuyện với cô, để cô đặt hy vọng sống vào phong cảnh trước mặt.
 
Nghĩ rồi, Hạ Trì nói vào ống truyền lời: “Lúc nãy trên đường đưa thuốc về, tự dưng anh nhận ra tối nay trăng rất tròn. Thế là anh liền nghĩ có nên chia sẻ với em không.”
 
Tống Như Thanh nghe thấy giọng nói vô cùng kiên nhẫn trong ống, nghĩ đến lần cuối cùng mình ngắm trăng đã là Trung thu hai năm trước. Đoạn hồi ức không hề tốt đẹp ấy, cũng là lần cuối cùng cô cãi nhau với ba.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bị chọc đúng điểm nhạy cảm, nghẹn ngào nói vào ống truyền lời: “Nhưng… bây giờ em không muốn ngắm trăng.”
 
“Đừng khóc.” Rõ ràng giọng nói trong điện thoại khá hoảng hốt: “Thế bây giờ em muốn thấy gì?”
 
Cô cũng không biết mình muốn thấy gì nữa, chỉ là đầu cô cứ không khống chế được mà nhớ lại những lần cãi vã với ba, sự tủi thân không lý giải nổi dần dần phóng đại, nước mắt không khống chế được, lại bắt đầu rơi:
 
“Thế chúng ta không ngắm trăng, ngắm cái khác vậy nhé…”
 
Cô quay ống về phía cửa sổ, không muốn tiếng khóc của mình truyền vào tai anh. Cô tự ám thị mình phải mau dừng lại, vì chẳng có ai thích người cứ khóc hoài.
 

Ai ngờ, ngay khi cô định bước từ ghế xuống, cánh cửa sổ kia đã bị anh mở ra từ bên ngoài, gió đêm từ bốn phía thổi tung rèm cửa, người ấy đứng ngoài cửa sổ phòng cô, cách cô chỉ một tấm cửa sổ.
 
Cô vô thức lấy tay che đi đôi mắt đỏ hồng vì khóc, nghiêng đầu tránh ánh mắt anh: “Anh đừng nhìn…”
 
Bàn tay đang che mắt cô bị một đôi tay to lớn ấm áp giữ lấy, anh kéo tay cô xuống một chút, tìm được ánh mắt tránh né vì khóc của cô. Anh và cô bốn mắt nhìn nhau, anh nói:
 
“Thế em có muốn ngắm anh không?”
 
Ngắm cái gì cũng được, chỉ cần đừng để cô nhớ tới những chuyện tồi tệ nhất trong quá khứ là được.
 
Tống Như Thanh ngồi quỳ trên ghế bên cửa sổ, ngước lên nhìn anh, người đàn ông hơi nhíu mày, giữa hai hàng mi tràn đầy vẻ dịu dàng, anh tìm tòi đôi mắt cô bằng ánh mắt vừa kiên định vừa ấm áp, rồi nói với cô:
 
“Liệu ngắm anh có giúp em vui hơn ngắm trăng không?”
 
Khoảnh khắc ấy, dường như ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng tối đi.
 
Tống Như Thanh nghe thấy nơi nào đấy trong tim mình đang phát ra âm thanh rung động không thể hình dung bằng ngôn ngữ.
 

 
Sau đêm đó, Tống Như Thanh lại phác họa một bức tranh của Hạ Trì, Hạ Trì trong tranh có đôi mắt kiên định, khuôn mặt lộ ra một chút dịu dàng.
 
Cô đánh giá bức tranh ấy thật kỹ, cuối cùng dừng mắt ở góc dưới bên phải, cô ký tên mình lên đó theo thói quen.
 
Từ khi chuyện đó xảy ra đến nay, cô chưa từng viết đầy đủ lần nào.
 
Nghĩ đến đây, cô lấy cái gọt bút chì ra khỏi túi bút, dùng ngón trỏ đỡ lấy, nhẹ nhàng gọt đầu chì cùn. Trước khi ký tên vào góc dưới bên phải, cô thở dài một hơi, đặt bàn tay phải hơi không nghe lời lên đó, viết xuống hai chữ.
 
… Hiến Nguyệt.
 
Đây là cái tên cô đặt cho mình vào năm mười ba tuổi, sau khi đặt ra giấc mơ làm họa sĩ truyện tranh.
 

Đây cũng là lần đầu tiên cô viết tên mình một cách hoàn chỉnh trong suốt ba năm qua.
 
Ngay khi nét bút cuối cùng dừng hẳn, cô nghe thấy tiếng gông xiềng trong nội tâm đứt gãy.
 
… Mày có hối hận vì đã lựa chọn vẽ tranh không?
 
… Đời này không hối hận.
 
Dù có qua bao nhiêu năm, cứ nhắc lại những năm tháng không ngừng cổ vũ sở thích của mình, cô lại rưng rưng nước mắt.
 
Cô nhớ lại những ngày tháng trốn trong phòng nhỏ vẽ tranh, khóe môi vô thức nhoẻn cười. Thậm chí cô còn chẳng nhận ra nếu không để ý tới cái bệnh vặt mỗi lần viết tên mình là sẽ bị run tay của cô thì đây hoàn toàn không phải một vấn đề trí mạng gì cả.
 
“Cháu Tống? Cháu đang ngủ à?”
 
Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài khiến cô nhanh chóng tỉnh táo lại, cô hé cửa ra, thấy người đứng ngoài cửa là bà chủ nhà khách Doãn Thu Nguyệt.
 
“Hôm nay cháu còn định ra ngoài ăn không?”
 
Để khắc phục nỗi sợ loài người của mình, cô đã bắt đầu thay đổi từ ra ngoài mua đồ ăn sáng biến thành ra ngoài ăn sáng, ăn tối. Tuy chỉ đi những nơi quanh quanh nhà khách, nhưng cô đã có thể nói rõ ràng nhu cầu của mình với chủ quán rồi.
 
Bình thường lúc nào Doãn Thu Nguyệt cũng tỏ ra rất bận không có thời gian để ý cô, nhưng bà biết rõ phạm vi hoạt động thường ngày của cô hơn ai hết, nên lúc biết cô muốn ra ngoài ăn tối, bà liền nhét vào tay cô một phong thư bằng da dê.
 
Tống Như Thanh sờ soạng thử, chắc trong đó là tiền mặt.
 
Trong nhà khách chỉ có mình Doãn Thu Nguyệt, gần đây còn có khá nhiều khách đến ở, bà nhất thời không thể phân thân nên muốn nhờ Tống Như Thanh đến đội Phòng cháy chữa cháy đưa ít đồ cho Hạ Trì.
 
Nghĩ đến hai lần chết nhục ở đội Phòng cháy chữa cháy nhưng đồng đội của Hạ Trì cũng không cười nhạo mình, Tống Như Thanh đồng ý.
 
Tối đó sau khi ăn cơm ở con phố đối diện, cô cầm thẻ căn cước đi đến phòng trực của đội Phòng cháy chữa cháy.

 
Chuyện của cô đã được truyền đến tai tất cả mọi người trong đội, nhưng đây là lần đầu tiên cô chính thức đến đây, đội viên phụ trách trực ban hôm nay vẫn đăng ký cho cô theo thông lệ. Sau đấy đến lúc cô viết ngày sinh, người đó bỗng nói một câu:
 
“Wow, thì ra cô đã hai mươi rồi à.”
 
Thế là lớn hơn thằng nhóc Chu Thời Tập à, sao mấy lần lại nghe Chu Thời Tập gọi cô là em gái nhỉ?
 
Cô đã có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi của người lạ rồi, cô gật đầu, lấy lại căn cước rồi câu nệ nói cảm ơn, sau đó cô đi theo chỉ dẫn đến phòng ăn của đội Phòng cháy chữa cháy của họ.
 
Lần này đến đúng giờ cơm, cô còn chưa vào, mới đứng xa xa đã nghe thấy tiếng cãi cọ ồn ào bên trong, giọng nói như cái loa thùng của Chu Thời Tập truyền thẳng vào trong sân: “Ngô Ngụy Hâm, cái đồ ghê tởm kia! Trứng gà anh liếm rồi tôi không thèm ăn!”
 
“Ai dà, Tiểu Chu của chúng ta lại giận rồi kìa!”
 
Tống Như Thanh đợi đến khi bên trong cãi nhau gần xong, cô đứng ở cửa do dự một lát rồi mới giơ tay gõ cửa kính mấy cái.
 
Bên trong cãi nhau ồn ào, không ai nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
 
Cô chỉ đành nghển cổ tìm kiếm bóng dáng Hạ Trì trong nhà ăn, anh ngồi trong cùng, đưa lưng về phía cửa, ở góc chéo với Chu Thời Tập đang cãi vã:
 
“Ờm… làm phiền một chút…”
 
Lần đầu tiên đến nhà ăn tìm người, cô không biết người bình thường như mình có được vào không, cô chỉ đành nhút nhát sợ sệt giơ tay lên, xem có anh lính cứu hỏa đang bận cơm nước nào nhìn thấy mình không.
 
Cuối cùng người trong đó còn chưa nhìn thấy cô thì tiếng còi báo hiệu bỗng vang lên trong sân, mấy anh lính cứu hỏa mới rồi còn đang đuổi bắt cãi cọ lập tức ném bát đũa xuống, vọt ra ngoài nhà ăn như những cơn lốc.
 
Cuối cùng, trong lúc chạy ra ngoài, Hạ Trì nhìn thấy Tống Như Thanh đứng cạnh cửa, anh vừa chạy vừa vẫy tay với cô như muốn nói gì đó, nhưng tình huống náo loạn bất ngờ khiến trong lòng cô sợ hãi, cô không nghe thấy gì hết.
 
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, sân tập im phăng phắc theo tiếng xe cứu hỏa dần xa.
 
Tống Như Thanh cầm phong thư đứng ở cửa, đột nhiên không biết nên làm gì cả.
 
Nghe tiếng đài báo, hình như có hỏa hoạn.
 
Không biết lần huy động này phải mất bao lâu.
 
Doãn Thu Nguyệt không nói chỗ tiền mặt này để làm gì, nhưng nếu đã là tiền mặt thì chắc chắn phải dùng gấp.
 

Tống Như Thanh cầm phong thư đi trong sân một vòng, tìm một bóng cây ít người lui tới rồi ngồi xuống, định ở đây chờ đến khi anh quay lại. Đợi một hồi, cô dứt khoát rút cuốn sổ vẽ và khung ra, ký họa khung cảnh trước mặt dưới ánh đèn.
 
Thời gian vẽ tranh trôi qua rất nhanh, ngẩng đầu lên cái đã thấy hai tiếng trôi qua, nếu không bị muỗi trong bụi cỏ quấy rầy, cô còn tập trung hơn thế nữa, sau đấy bị muỗi cắn đến không chịu nổi, cô mới cất sổ vẽ đi, đứng dậy đi đi lại lại mấy vòng quanh cái cây.
 
Bình thường họ sẽ ra quân khoảng hai tiếng, mà lần này đã hết hai tiếng rồi, liệu có phải một trận hỏa hoạn rất nghiêm trọng không?
 
Trong lòng Tống Như Thanh dâng lên một dự cảm không lành, cô không khống chế được cái tính nghĩ ngợi lung tung của mình, rút điện thoại ra lướt tới lướt lui tin tức trong thành phố:
 
“Em Tống?”
 
Nghe thấy phía trước vang lên một âm thanh quen thuộc, Tống Như Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn, vừa hay bắt gặp Chu Thời Tập đang tới căn tin ăn cơm, bị cậu ấy bắt gặp: “Cô vẫn đang đợi đội trưởng Hạ à?”
 
Lúc vừa mới ra khỏi nhà ăn cậu ấy đã thấy Tống Như Thanh rồi, nhưng không phải đội trưởng Hạ bảo cô cứ về trước à, không ngờ em gái này lại đợi ở đây lâu như vậy.
 
Cậu ấy vội chỉ về phía bãi đỗ xe trong sân: “Bọn tôi mới về, chắc đội trưởng Hạ còn đang dừng xe, cô có việc gấp à, mau đi đi.”
 
Tống Như Thanh bước về phía đó mấy bước, nghĩ một lát rồi đột nhiên dừng lại nhìn cậu ấy một cái: “Cảm ơn.”
 
Chu Thời Tập suýt thì bị biểu cảm đứng dưới tán cây, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên mặt của cô dọa chết, nghe thấy câu cảm ơn, cậu ấy bỗng cảm giác cô không còn đáng sợ như vậy nữa.
 

 
Tống Như Thanh biết chỗ dừng xe, ở bên tay phải chỗ cửa vào, đó là một khu đất rộng rãi thoáng đãng, lần trước cô đi nhờ xe cứu hỏa đã xuống xe ở đây.
 
Tống Như Thanh đi đến vị trí trong trí nhớ, sau đó nhanh chóng nhìn thấy hai chiếc xe cứu hỏa dừng ở đó. Một vài người lính cứu hỏa mới làm nhiệm vụ về đang đi từ bên đó qua, họ đều biết cô, lúc đi ngang qua cũng không dám lớn tiếng chào hỏi, chỉ mỉm cười vẫy tay với cô.
 
Tống Như Thanh dùng ánh mắt đáp lời từng người, vì quá đông người nên cô vô thức cong lưng xuống, đến khi cô dò dẫm đến bãi đỗ xe, trong đó chỉ còn mấy người lính cứu hỏa đang chỉnh lại vòi nước, cô đi đến phía sau một cây cột trông khá an toàn, vừa hay nghe thấy giọng Hạ Trì:
 
“Phun thêm cho tôi tẹo nữa đi, ông đây ghét nhất là mùa hè, đi cứu hỏa một lần là đổ mồ hôi hết cả người!”
 
Chỉ thấy tiếng không thấy người, nên Tống Như Thanh theo thói quen bước vào trong mấy bước, khi vòng qua đuôi xe cứu hỏa, cô dừng bước, bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Trì mới đi cứu hỏa về đang phun nước.
 
Anh để trần thân trên, một tay chống eo, tay còn lại cầm vòi nước, ngửa đầu hưởng thụ cảm giác phun nước sảng khoái, theo động tác nói chuyện của anh, yết hầu gợi cảm lồ lộ đang chuyển động…


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui