Cô luôn nói với mình, chỉ cần có thời gian, thì vẫn kịp cứu vãn.
Nhưng lí trí rõ ràng lại nói, thiếu niên sóng vai cùng mình vượt qua năm tháng vô ưu vô lo, cuối cùng vẫn vô duyên.
Móng tay Phó Thanh Như đâm vào lòng bàn tay, đau đớn nhưng không che giấu được cảm giác khó thở trong ngực.
"Con và mẹ vốn khác với dân thường, lớn lên trong thế gia hiển hách, không chỉ có cơm vàng áo lụa, nó còn mang đến cho chúng ta rất nhiều thứ, cho chúng ta thân phận, địa vị...!Không có gia tộc, thứ gì chúng ta cũng không có."
Nụ cười lạnh lẽo của Ô Nhã thị để lại âm vang, gằn từng chữ: "Hôm nay thế sự loạn lạc, mạng người như kiến hôi, một khi gia tộc thất thế hoàn toàn, chúng ta chỉ còn cách rơi vào số phận không khác gì bình dân hèn mọn, thậm chí còn thảm hại hơn.
Hưởng thụ tôn quý vô vàn, thì tất nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng, đây là số phận không chạy khỏi của con."
Số phận?
Hóa ra tất cả tốt đẹp, đều phải trả giá rất lớn.
Trong đầu Phó Thanh Như trống rỗng, chỉ cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng, giống như đang lạc vào sương mù dày đặc, không thấy đường đi.
"Vậy thì, anh Dịch sẽ lấy ai?" Trong tuyệt vọng vẫn không cam lòng, cô cúi đầu nhìn chăm mềm lẩm bẩm.
Ô Nhã thị đứng dậy, đi tới cửa, bóng người cao ngạo mang theo đoạn tuyệt.
"Thanh Như, gả cho người không thương có lẽ sẽ xót xa, nhưng gả cho người đó, ngày sau con sẽ càng bất hạnh."
- ----- -----
Phó Thanh Như bị bệnh, sốt cao liên tục hai ngày không bớt, uống thuốc cũng không thấy bao nhiêu hiệu quả, mặt đỏ rực, ý thức mê man.
Nghe tin này, Tạ gia đặt biệt phái bác sĩ Trung Tây tới (1), bác sĩ Dương kê một đơn thuốc cực kì đắt tiền, Đốc quân nhanh chóng sai người mua thuốc mang tới.
Thời điểm sốt cao mơ hồ, lúc ấy cô chỉ muốn chết đi, nhưng vẫn phải tỉnh lại.
Cô hỏi Nguyệt Hương có người tới thăm mình không, Nguyệt Hương biết cô đang hỏi ai, chỉ có thể lắc đầu, lòng Thanh Như chìm vào đáy cốc.
Không ngờ rằng Chương Dịch Chi cuối cùng lại dễ dàng rời bỏ cô như vậy, trước đây còn nói gì mà đôi ta cầm sắt hiệp hòa, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm (2), nhưng bây giờ lại mặc cho cô cưới người khác.
Chắc là được Ô Nhã thị ngầm cho phép, Đốc quân nhanh chóng sai người đưa lễ vật tới hỏi cưới, bàn bạc ngày lành.
Mặc dù ngày càng lưu hành cách thức mới, nhưng ba sách sáu lễ cũng không thể thiếu, sính kim (vàng) và sính lễ chất thành núi, nhìn khắp Hoa Trung (3), cũng khó thấy hào khí như vậy.
Đã mấy ngày nay cô tự nhốt mình trong phòng.
Lời của mẹ lúc nào cũng quanh quẩn bên tai.
Từng câu, từng chữ, giống như mũi đao ghim vào đáy lòng.
Tiết trời xuân phân (4), Giang Châu có mưa phùn kéo dài, nước mưa thấm nụ hoa, im tiếng tưới mát muôn vật.
Nước sông lúc dâng lúc cạn, không ngăn được tiến độ chuẩn bị chuyện vui của hai bên.
Sau khi khỏi bệnh, Phó Thanh Như hay ngồi trước cửa sổ, im lặng nhìn bên ngoài, mưa có lớn đến đâu cũng không đóng cửa sổ, dường như muốn nhờ nước mưa gột sạch những kí ước liên quan đến trước đây.
Có lẽ, từ lúc quyết định rời Phó phủ đến đây, mẹ đã sớm quyết định xong.
Hôm nay Phó gia thế lực nhỏ yếu, cô không còn cơ hội lựa chọn, người làm cha mẹ trên đời, mấy người không thương con cái của mình, đau lòng cũng đành chịu, mẹ thì có lỗi gì đâu?
Quân phiệt mọc lên như rừng, người người làm chính trị, bây giờ không phải là Thanh triều, không còn sự hào nhoáng của quý tộc Mãn Châu.
Cuộc hôn nhân này, không chỉ là hạnh phúc của riêng cô, mà còn là mặt mũi của cả gia tộc.
Tạ gia như mặt trời ban trưa, quyền và thế đều thịnh vượng, đang có bao nhiêu người khát vọng, chỉ mong có quan hệ với Tạ gia, lễ hỏi này nhất định là một khúc lương duyên vàng ngọc cầu mà không được trong mắt người đời.
Người bọn họ chú ý không phải cô, mà là con dâu của Đốc quân ba tỉnh.
Cô là ai, đẹp hay xấu, buồn hay vui, không ai quan tâm.
Ngước mắt nhìn đôi hoa tai bằng ngọc, Phó Thanh Như khẽ thở dài, kế tạm thời thích ứng trước sau cũng không phải biện pháp lâu dài, nếu không có cách nào né tránh, không thể không đối mặt.
Bỏ đôi bông tai vào chiếc hộp nhỏ điêu khắc cầu kì bằng gỗ đàn hương, lập tức đóng nắp lại, như tỉnh khỏi mộng, cô cười, nhưng khóe mắt vẫn ướt.
Người đời thấy thế nào, nói thế nào, cô cũng chẳng quan tâm nữa.
Cô mệt rồi, dù đã đợi ba năm, không ngờ vẫn biến đổi nhanh như vậy.
Thậm chí cô cũng từng nghĩ sẽ vứt bỏ tất cả ra đi, nhưng sau này thì thế nào? Đối mặt với chỉ trích của người đời, khiến mẹ hổ thẹn hay sao? Nếu bỏ chạy như vậy, thì Phó gia kết thúc.
Thà bình thản buông tay, còn hơn hoang mang bất an.
Sớm chiều thay đổi, như nước trôi trong hỗn độn, cô không phản kháng, không cự tuyệt nữa, thẩn thờ nghênh đón ngày cưới.
Ô Nhã thị cười chải tóc cho cô, thấp thoáng bi thương: "Thanh Như, trước nay đàn ông bạc tình, đời còn dài, ai có thể nhớ thương ai được bao lâu? Chỉ nén nỗi đau một thời gian, con có thể lấy được nhiều hơn cả mất."
Phó Thanh Như nâng mắt, cài trâm cài vào búi tóc, nhìn khuôn mặt dịu dàng của mình trong gương, nở nụ cười thản nhiên.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không tùy hứng.
Cậu Ba tuổi trẻ tài cao, nhất định là người đáng để phó thác."
Cô nói cho Ô Nhã thị nghe, cũng nói cho mình nghe.
Hai ba tháng ngắn ngủn, lâu như một thế kỉ, khốn khổ như thế.
Nguyệt Hương ở cạnh giúp đeo đồ trang sức, hoa tai hồng ngọc, vòng tay bằng vàng óng ánh, chải xong tóc đội mũ phượng châu ngọc.
Khăn quàng vai (5) đỏ thẫm, bảo quang (ánh sáng của bảo vật) lấp lánh.
Ô Nhã thị đội khăn voan đỏ lên cho cô, bụi rơi xuống đất (6).
Hỉ nương (7) nói, từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên thị thấy đám cưới xa hoa như vậy.
Dường như là đặc biệt suy xét cho Phó gia, hôn lễ lần này cử hành theo kiểu Trung Hoa, lại còn dựa theo truyền thống người Mãn để làm.
Phát thiệp mời ra ngoài, mời được những chú bác thân thích không cách nào tới lui cùng A mã lúc trước.
Phó Thanh Như tựa hồ không nghe thấy tiếng pháo nổ điếc tai và tiếng nhạc ồn ào, cô không không căm hận, cũng không vui mừng, theo sự dìu đỡ của hỉ nương bước ra khuê phòng.
Đoàn rước dâu đợi nửa này ở cửa lớn từ sáng sớm, cô giẫm lên tấm thảm đỏ lót trên đường, cẩn thận theo hỉ nương bước về trước, khom người ngồi vào kiệu hoa.
Khăn đội đầu vừa dày vừa nặng, tầm mắt mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ nghe được tiếng nhạc cưới đì đùng, từ sáng sớm đến chạng vạng tối gần như không nghỉ.
Số phận như một tấm mạng nhện khổng lồ, vây lấy cô từng phân từng tấc, không thể nào trốn thoát.
Nếu đã biết rằng không thể gả cho người mình muốn lấy, thì đâu cần quan tâm người kia là Trương Tam, Lý Tứ hay là Tạ Kính Diêu?
(1) Bác sĩ Trung Tây: Là bác sĩ Đông Y kiêm luôn Tây Y.
(2) Đôi ta cầm sắt hiệp hòa, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm: Phiên âm Hán Việt là Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo, trích trong bài thơ Nữ viết kê minh 2 (Nàng nói gà gáy 2) của Khổng Thử, đây là bản dịch của cụ Nguyễn Văn Thọ, đọc thêm về cụ ở: https://bom.to/SqLvLO
(3) Hoa Trung: Bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc.
(4) Xuân phân: Vào khoảng 20, 21 tháng ba.
(5) Khăn quàng vai: xia pei, âm Hán Việt là hà phí, là một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
(6) Bụi rơi xuống đất: âm Hán Việt là trần ai lạc định, chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.
(Theo: https://bom.to/ueTyNm)
(7) Hỉ nương: Là người săn sóc cho cô dâu trong đám cưới thời xưa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...