"Có chuyện thì nói, ấp a ấp úng làm gì?"
"Mẹ." Phó Thanh Như khẽ cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Ô Nhã thị: "Sao mẹ giấu con đính hôn với Tạ gia?"
Cô sợ nếu mình không nói, sẽ mất cơ hội.
Dù có thế nào, dẫu có muôn vàn lý do, cô cũng sẽ không gả cho cậu ba.
Cô đã lập lời thề chờ Chương Dịch Chi trở về, người duy nhất cô muốn chung sống đến cuối đời này chỉ có Chương Dịch Chi.
Đàn ông khác có tốt hơn, nằm ngay trước mắt, chung quy cũng không phải người trong lòng.
Ô Nhã thị lúc trẻ cũng là người đẹp nhất nhì trong số các cô gái Mãn Châu.
Dù không chống lại được sự già nua của năm tháng, nhưng vẫn trông thấy sự xinh đẹp của năm xưa, tay bà ngừng lại, vẻ mặt cũng bối rối: "Con biết rồi à? Mấy ngày này mẹ cũng vốn định nói cho con.
Hiện giờ Bát kỳ đã sớm suy tàn.
Làm sui gia với Tạ gia, còn hơn kết thông gia với những người đó, lo lắng hôm hay không biết chuyện mai sau, ít nhất cũng có mặt mũi của thế gia danh môn, giữ được cửa nhà tổ tiên (tổ trạch)."
Sống lưng Phó Thanh Như cứng đờ, hoa tai trong tay rơi xuống chăn, máu trong người dừ nhưng cũng ngưng chảy vì lời nói của Ô Nhã thị.
Cô bỗng nhiên bắt lấy tay áo của Ô Nhã thị, luôn miệng nói: "Mẹ, con không muốn gả!"
Ô Nhã thị bình tĩnh nhìn cô: "Chắc con đã có ý trung nhân rồi phải không?"
Cô không ngờ mẹ mình lại hỏi thẳng thừng, Phó Thanh Như ngước mắt, một lúc lâu mới gật đầu khẽ mỉm cười nói: "Vâng ạ, mẹ cũng biết anh ấy."
Ô Nhã thị nghe xong, sắc mặt đen lại, buông tiếng thở dài nói: "Là công tử Chương gia à? Mẹ nói con hay, có muốn cũng không được!"
Nghe mẹ cự tuyệt, lòng Phó Thanh Như run lên: "Tại sao?"
"Con biết tình huống bây giờ của Chương gia như thế nào không, nếu A mã con vẫn còn sống, cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này."
"Nhưng con không quan tâm, con chỉ vừa ý anh Dịch thôi, huống chi anh Dịch là người thế nào, mẹ còn không biết sao?"
"Dù là người không tệ thì sao?" Nhìn con gái không nhúc nhích, Ô Nhã thị thành khẩn nói: "Chương gia bây giờ không còn ai, Chương Dịch Chi cũng đã ba năm không có tin tức, nó có từng suy nghĩ cho con chưa? Nếu nó suy nghĩ cho con, há sẽ để con một mình khổ sở chờ lâu như vậy?"
"Mẹ, con tin anh ấy nhất định đã gặp chuyện gì khó xử, anh ấy sẽ không bỏ mặc con mà không quan tâm..." Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ngày ấy, tựa như mới xảy ra hôm qua, Phó Thanh Như kiên định nói.
Thấy cô cố chấp như thế, Ô Nhã thị giận dữ lớn tiếng cắt ngang: "Con đừng viện cớ thay nó nữa! Mẹ chỉ hỏi con một câu, nếu Chương Dịch Chi không trở lại, thì con muốn sẽ thủ thân như ngọc vì nó cả đời à?"
Phó Thanh Như quay mặt sang một bên không nói chuyện.
"Thanh Như, mẹ cũng không muốn dối gạt con, từ xưa tới nay, hôn nhân đại sự đều là do ý cha mẹ, lời mai mối.
Trước tiên không đề cập đến hôn ước vốn có với Tạ gia, con phải hiểu, nếu con gả đến Tạ gia, chúng ta còn có thể tiếp tục gắng gượng, con nói không gả, Nguyệt Hương..."
Nguyệt Hương đứng bên cạnh lập tức tiến lên, Ô Nhã thị trầm giọng nói: "Lấy sổ sách trong nhà tới đây cho cô chủ xem."
Nguyệt Hương mang sổ sách tới, đưa hai cuốn rất dày cho Phó Thanh Như.
Cô cẩn thận lật xem từng trang, lòng ngày càng lạnh.
Cô cũng biết gia cảnh không tốt bằng lúc trước, nhưng cô không ngờ sẽ thu không đủ chi đến ngần đó, khó trách phải dùng cuộc hôn nhân này đắp đền.
Ô Nhã thị giọng phức tạp nói: "Chẳng lẽ con không muốn lấy lại Phó phủ, nhà của con sao? Mẹ cũng biết như vậy là không công bằng với con, nhưng ai bảo con không phải là con gái của nhà bình thường..."
Vẻ mặt khác thường đó, làm Phó Thanh Như thấp thỏm.
Cô đã từng thấy mẹ dịu dàng như nước, cũng từng thấy mẹ thần sắc nghiêm trang, nhưng đối với cô mà nói, vẻ mặt ngưng trọng như thế là chưa bao giờ thấy, hệt như bà đang giao phó cho cô một trách nhiệm nặng nề nào đó vậy.
Ô Nhã Thị nhìn thẳng cô, ánh mắt sâu kín: "Thanh Như, từ nhỏ đến giờ, con đã từng chịu uất ức, bị mẹ và A mã con bắt làm chuyện gì chưa?"
Phó Thanh Như ngơ ngẩn.
Nếu như nói đến chịu uất ức.
có lẽ chỉ có một lần duy nhất là lúc Chương Dịch Chi ra đi không từ biệt, nhưng lời này cô không cách nói nói ra khỏi miệng.
Trừ chuyện này ra, còn chuyện nào uất ức, bị ép buộc nữa đâu.
Đầu ngón tay lành lạnh của Ô Nhã thị vuốt ve sợi tóc mai của cô, trong tình yêu thương thoáng hiện ra đau lòng và cay nghiệt.
"Lúc mẹ ở tuổi của con, cũng như con không buồn không lo, là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, cho rằng suy nghĩ và ước mơ trong lòng sẽ thành sự thật, tất cả phát triển dựa vào kỳ vọng.
Nhưng cuối cùng, vào một ngày nào đó, mẹ nhận ra mơ sẽ có thời khắc tỉnh dậy, mỗi một kiếp người đều được định sẽ phải gánh vác trách nhiệm, bồi đắp phe cánh của mình, không thể nào được gia tộc và người khác che chở mãi mãi."
Phó Thanh Như ngồi cứng ngắc, lần trước thấy ánh mắt này, là ngày mẹ đau khổ cầu xin cô đừng đuổi theo Chương Dịch Chi.
Cô mê mang, tựa như nước biển lạnh lẽo quét tới, dìm ngập cơ thể.
Cầm lấy sổ sách kia, hệt như ngàn cân, đè ép ngón tay tê dại nóng rát.
"Bây giờ, mẹ muốn con từ bỏ người con yêu thương, làm một chuyện không tình nguyện, mặc gì cái giá rất lớt, nhưng không có chỗ nào hại con.".
ngôn tình tổng tài
Kiên cường đè nén âm thanh run rẩy, Phó Thanh Như giận dữ không nhịn được mà phản bác: "Nếu là người con yêu thương, tại sao mẹ lại bắt con từ bỏ?"
"Bởi vì còn một trách nhiệm quan trọng hơn nó, cần con gánh vác."
"Nhưng mẹ có biết, gả cho một người không thương, sẽ khổ sở thế nào không?"
Nhìn gương mặt quật cường của con gái, Ô Nhã thị nhàn nhạt nói: "Mẹ biết."
Phó Thanh Như bất ngờ, nghe đến ngẩn ngơ.
"Mẹ cũng là một cô gái có người vô cùng yêu thương, người ta lấy đi từng cái nhăn mày, từng nụ cười của mẹ...!Nhưng vậy thì sao? Có một thứ vinh nhục được mất còn nặng hơn cả vui buồn của mẹ, đó là vinh dự của gia tộc."
Ô Nhã thị vừa giống như đang nói với cô, vừa tựa như đang tự nói với mình, tầm mắt lướt qua cô, như đang nhìn về khoảng thời gian rất xa.
Vinh dự của gia tộc.
Như có một quả chùy lớn mạnh mẽ va vào tim, mỗi một chữ đều xa lạ, nhưng âm thanh lại rất mạnh mẽ.
Phó Thanh Như không còn lời nào để chống đỡ.
Những lời này cô chưa từng nghe, cũng chưa từng nghĩ tới, hôm nay đột nhiên nghe được, chạm đến nỗi khiếp sợ sâu trong lòng.
Thật ra cô biết rõ, nếu cô gả cho Chương Dịch Chi, sợ rằng cuộc đời này sẽ lên đênh không thấy ngày yên ổn, nếu Chương Dịch Chi cưới cô, cuộc đời này sẽ chịu không biết bao nhiêu chỉ trích.
Hơn nữa, anh đã lâu không còn xuất hiện, lâu nến nỗi nụ cười trong trí nhớ cô dần mơ hồ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...