Trừ bà hai và cậu tư ra, người nhà Tạ gia đều ở đây.
Tuyết Anh tuổi còn nhỏ, nghẹo cổ ngồi đối diện tò mò nhìn cô, nhìn chăm chú đến mức làm cô lúng túng.
Bà ba Thái Mai Lan cầm khăn tay, vừa nhìn cô vừa hỏi: "Đây là Thanh Như đó ư? Không hổ là xuất thân từ thế gia quý tộc, dáng dấp đoan chính như nước trong veo, khí chất cũng tốt."
Phó Thanh Như vốn không giỏi ứng phó với những trường hợp này, trong lòng tự nhiên hơi khẩn trương, chỉ mỉm cười im lặng không lên tiếng.
Bà ba thậm chí còn có vẻ trẻ hơn cô dâu cả, người mặc sườn xám tay ôm màu tím, lúc giơ tay nhấc chân toát lên sự nhu mì, làm điên đảo chúng sinh.
Ô Nhã thị nói: "Bà ba chớ vội khen nó, từ nhỏ nó đã được A mã nuông chiều, chưa thấy được bao nhiêu việc đời, không nhận nổi khen ngợi."
"Chị Phó thật là khiêm tốn!"
"Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Nói ra cho con vui chung với." Đang lúc mọi người cười nói, một câu hỏi vang lên làm những người trên bàn tiệc đều nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tạ Minh Viễn lên tiếng: "Kính Diêu à, lại đây, ngồi bên này."
Phó Thanh Như ngước mắt nhìn, nhất thời sửng sốt.
Người tới áo quần chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn, lộ ra vẻ kiêu ngạo và lỗi lạc bẩm sinh.
Khóe môi của anh khẽ nâng, sau khi thong dong ngồi xuống, gật đầu với cô, anh nhẹ giọng cười nói: "Cô Phó, ngưỡng mộ đã lâu."
Giọng nói dịu dàng khiến cô không khỏi nhìn kỹ hai mắt anh, phần phong cách kia đã ẩn đi dáng vẻ của công tử quý gia, càng thêm bình dị gần gũi.
Kính Diêu, Tạ Kính Diêu? Khó trách anh ấy sẽ xuất hiện ở gác xép, là cậu ba của Tạ gia?
"Em ba tới trễ, dù thế nào cũng phải tự phạt trước một ly." Mỹ Anh nâng ly đưa tới.
Tạ Kính Diêu nhận lấy, giọng chất chứa than phiền: "Chị hai chỉ thích bắt nạt em."
Mặc dù nhìn như không tình nguyện, nhưng anh vẫn nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Sắc mặt của Tạ Minh Viễn cũng không uy nghiêm như khi ở quân đội, tâm tình cực tốt kêu gọi mọi người: "Nào, dùng cơm, mọi người ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Món ngon thơm lừng đầy một bàn, cả phòng vui vẻ hòa thuận, tiếng cười nói không ngớt.
Phó Thanh Như cúi đầu nhìn chén, tóc đen rũ xuống bên mặt, tâm tư không biết đang ở nơi nào.
Thấy thế, Tạ Minh Viễn hất cằm ra hiệu với Trần Tư Trân, Trần Tư Trân đang bận đút cơm cho con trai nhỏ ngừng lại, duỗi tay kéo lấy tay cô, tán gẫu nói: "Em Phó, hôm nay vừa gặp thì chị đã thích em rồi, muốn nhận em làm em gái, em cho chị chút mặt mũi được không?"
Phó Thanh Như mím môi, nhẹ giọng nói: "Thanh Như tự thẹn mình kém cỏi, sao dám trèo cao."
"Không trèo cao, không trèo cao." Trần Tư Trân tháo chiếc vòng vàng đang đeo xuống, mặc kệ cô từ chối, không nói lời nào đeo vào cổ tay cô, thân thiết nói: "Sau này em chính là em gái chị, nếu ai dám bắt nạt, chị nhất định sẽ không tha cho người đó."
Tạ Kính Diêu ở bên cạnh nghe vậy, ngón tay dời đến ly rượu sóng sánh, cong môi nói: "Nếu đã là em gái của chị dâu, bọn em bảo vệ còn không kịp, sao bắt nạt được chứ?"
Kéo tay Phó Thanh Như, Trần Tư Trân nhìn anh cười đáp lời: "Không dám tin lời của em ba, từ khi vào cửa, tầm mắt của em chưa từng rời khỏi người của Thanh Như, nếu em có ý định gì, ải này của chị trăm bề khó qua."
Con rể thứ hai im lặng từ nãy đến giờ cũng mở miệng, nói theo: "Lời này không sai, cái gọi là yểu điệu thục nữ, nên cửa nên nhà (1), quân tử hảo cầu..."
Nhưng lúc này, Mỹ Anh âm thầm trừng anh: "Anh nhiều chuyện góp vui gì đấy."
Lời nói kia lộ liễu, trừ con nít ra, thì người đang ngồi đều hiểu ý bắt đầu cười.
Trong không gian đầy tiếng cười mập mờ, đáy mắt Tạ Kính Diêu ngậm ý cười, dứt khoát nghiêng đầu nói với Phó Thanh Như: "Em Thanh Như, tôi kính em một ly."
Không biết ai trêu đùa nói: "Sao lại kính? Tương kính như tân (2) hả?"
Lời này vừa nói xong, như tưới thêm dầu vào lửa, khiến mọi người ha ha cười to.
Mặc dù trong lòng Phó Thanh Như không thoải mái, nhưng vẫn cười nhàn nhạt, hai tay thoải mái bưng ly nói với Tạ Kính Diêu: "Nếu là anh ba mời rượu, em không dám không nhận!"
Tạ Kính Diêu khẽ run, nhìn chằm chằm cô: "Em gọi tôi là gì?"
Giọng cô ôn tồn trả lời: "Em là em gái chị dâu mới nhận, anh và chị dâu là người thân, em gọi một tiếng anh ba, cũng không sai đâu nhỉ."
Tiếng nói vừa dứt, gần như nụ cười của tất cả mọi người đều trở nên ngượng ngùng, lúc bầu không khí lạnh xuống vèo vèo, chỉ có Phó Thanh Như mặt mũi vẫn cong cong, thản nhiên bưng ly rượu.
Tầm mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ tươi cười ấy một lát, Tạ Kính Diêu chậm rãi nói: "Nói đúng."
Nhẹ nhàng cụng ly với cô, rồi lập tức uống hết ly rượu, cho cô xem chiếc ly sáng bóng trông thấy đáy.
Phó Thanh Như thấy anh khách khí như vậy, bản thân cũng không tiện thoái thác lần nữa, cô không nói gì bưng rượu, để lên mép nhấp một ngụm, xem như đáp lễ của anh.
Tạ Minh Viễn tằng hắng một tiếng, xoay người nói với Ô Nhã thị: "Em Uyển, buổi chiều tới sảnh phụ chơi bài với bọn họ, tối tới khách sạn Hoa Mậu, anh sẽ phái người tới đón."
Ô Nhã thị chần chờ một lát, nói: "Chuyện này..."
Tiệc rượu sắp tàn, đúng lúc Chu ma ma đi vào cười nói: "Lão gia, mạt chược đã bày lên bàn."
Mai Lan nhếch mí mắt, vừa lấy khăn lau miệng, vừa đứng dậy nói: "Vậy thì để những người trẻ ở đây nói chuyện đi, hôm nay em sẽ không thủ hạ lưu tình tha cho mọi người đâu."
Mỹ Anh cười nói: "Mạt chược còn chưa đánh mà mẹ ba đã dọa rồi! Không để mọi người thắng, nhưng mẹ cũng phải cho bác Phó mặt mũi chứ!"
"Mấy đứa quỷ tụi con ít làm trò đi! Bình thường lấy ở chỗ ta biết bao nhiêu, giờ còn không chịu để ta kiếm về một ít hả?"
Mai Lan vừa cười vừa nói, thúc đẩy mọi người đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò tiểu nha hoàn phục vụ: "Mau bưng chút bánh ngọt và trái cây lên cho cô Phó và cậu ba."
Tạ Minh Viễn cố ý vỗ vỗ vai của Tạ Kính Diêu, nói: "Cha phải về quân đội xử lý công việc, con nói chuyện với Thanh Như nhé, đừng thất lễ với người ta."
Tuyết Anh và cháu nhỏ vốn định ở lại chơi, nhưng cũng bị quản gia dẫn đi.
Chỉ một lát sau, phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại người thu dọn chén đũa, loáng thoáng còn nghe được tiếng mạt chược lạch cạch truyền tới từ sảnh phụ.
Lọ thủy tinh trên bàn cắm mấy nhành hoa hồng lam, lộng lẫy ướt át.
Phó Thanh Như ngồi không được, đứng lên khom người nói: "Tôi mới nhớ ra, mình phải về nhà lấy sách trả lại cho thư viện, phải đi rồi."
Tạ Kính Diêu thả nửa trái táo đang ăn xuống, nhìn cô cười nói: "Đúng lúc tôi cũng phải ra ngoài, cũng tiện đường đưa em đi."
(1) Nên cửa nên nhà: Chỉ việc định duyên đôi lứa.
(2) Tương kính như tân: Ý chỉ vợ chồng hòa hợp, kính trọng nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...