Khởi Hoài


Phó Thanh Như vẫn còn sợ sệt, đôi mắt trong veo như nước đảo quanh.

Chỉ trong chớp mắt, hơi thở ấm áp đã lướt tới mặt mình, cô theo bản năng tránh né: "Anh đừng như vậy..."
Trong không khí yên tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói không biết từ đâu vang tới.

"Ai ở ngoài thế?"
Như ngọn lửa cháy lớn gặp nước lạnh, tiếng động bất ngờ khiến cả hai lập tức ngơ ngác, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người làm xách chậu nước cũng đứng ngơ ngác đứng ở cửa, thấy người trước mặt, lắp bắp nói: "Cậu, câu ba, cô Phó."
Nói xong câu này, cậu ta hoảng sợ xoay người chạy thẳng vào trong sân, xa xa còn nghe được tiếng nói bô bô.

Phó Thanh Như ngước mắt nhìn Tạ Kính Diêu, cảm thấy hơi mất tự nhiên, vội vàng xoay người đi vào trong.

Tạ Kính Diêu hồi thần, cất bước không nhanh không chậm theo sau.

Cô cúi đầu, gò má nổi lên rặng mây hồng, không thèm để ý tới anh.

Vừa vào trong sân, trông thấy Tần Chấn Nghiệp đứng ở hành lang hỏi chuyện quản gia, ông nghe tiếng bước chân nhìn sang, tự nhiên cô lại thấy luống cuống.

Tần Chấn Nghiệp nói: "Sao về sớm vậy? Hí không hay à?"

Phó Thanh Như nói: "Dạ, hay lắm ạ."
Tần Chấn Nghiệp cười nói: "Lại đây, kể cho ta nghe nào."
Cô lơ đãng nhìn sang, lập tức đối diện với ánh mắt của Tạ Kính Diêu, trong lòng chợt giật mình, cách khoảng cách như vậy, có thể cảm nhận được sự sâu xa trong mắt anh phóng thẳng sang.

Anh vừa định bước tới, nhưng lại trông thấy cô vừa giống như đang chạy chầm chậm vào phòng, vừa giống như đang muốn trốn chạy khỏi nước lũ và con mãnh thú nào đó, cánh cửa lập tức bị khép lại, phát ra tiếng "két".

Thời gian như thoi đưa, vừa nhắm mắt đã biến mất, đảo mắt đã tới tháng mười hai, vừa vào đông, mấy trận mưa tuyết rơi liên tiếp, mỗi ngày một lạnh hơn.

Từ khi ở chỗ của Tần Chấn Nghiệp về Giang Châu, Tạ Kính Diêu bận rộn nhiều hơn, có lúc thậm chí còn ở luôn lại dinh thự.

Ngày hôm nay, giống bình thường cũng là một ngày âm u.

Những bông tuyết lác đác rơi trên lá cây ngoài cửa sổ, vang tiếng xào xạc, ngoài sân thượng là vươn hoa kiểu tây, trên sân cỏ được chăm sóc tỉ mỉ bày mấy kệ hoa, bên trên đặt mấy chậu lan quân tử.

Phó Thanh Như ngủ không sâu, trời mới tờ mờ sáng đã dậy, cô mang đôi dép mềm, mở cánh cửa lá sách trên ban công, tới trước ghế sa lông ngồi.

Trên chiếc bàn trà nhỏ đặt một đĩa táo xanh được rửa sạch sẽ, cô lấy một quả bỏ vào miệng.

Khoảng tám giờ, Nguyệt Hương bưng bữa sáng vào, thấy cô dậy, cười nói: "Cô chủ dậy sớm thế, đêm qua tuyết rơi nhiều, ngủ ngon không ạ?"
Phó Thanh Như gật đầu, trông thấy một cô bé chừng mười tuổi theo sau Nguyệt Hương, mặc một bộ quần áo người làm, dáng vẻ nhút nhát.

Cô cũng không nói chuyện, chỉ lấy mấy quả táo trong đĩa đưa cho cô bé, cô bé do dự nhìn Nguyệt Hương, Nguyệt Hương cười nói: "Vĩnh nhi thật có phúc, cô chủ của chúng ta thưởng, còn không mau nhận đi."
Vĩnh nhi nhận lấy, không kịp chờ lấy một quả cho vào miệng.

Phó Thanh Như nhìn bộ dạng thòm thèm của nó thì buồn cười.

Một lát sau, cô đảo mắt nhìn Nguyệt Hương, tùy tiện nói: "Thời tiết không tốt, em bảo A Dư dọn mấy châu thủy tiên bên đình vào phòng đi."
Nguyệt Hương chậm chạp không nhúc nhích, mãi một lúc sau mới úp mở nói: "Cô chủ có muốn thợ làm vườn sửa sang lại giàn nho ở vườn phía Tây không ạ?
"Chỗ đấy tạm thời không vội, đợi thời tiết khá hơn một chút rồi sửa cũng không muộn." Phó Thanh Như nói, thấy Nguyệt Hương chậm chạp không đi, nghi ngờ hỏi: "Còn chuyện gì sao?"
Nguyệt Hương muốn nói lại thôi, cắn môi mình, như đang hạ một quyết tâm rất lớt, ngập ngừng nói: "Thật ra có một chuyện em vẫn chưa nói cho cô chủ, sợ cô lo lắng..."
"Chuyện gì?"
"A Dư anh ấy...!hai ngày trước khi chúng ta về đã không thấy tăm hơi, em nghe bọn nha hoàn bàn tái sôi nổi lắm, có người nói là phạm tội bị giam vào nhà giam Kiều Đông."
Quả táo trong tay rới xuống đất, Phó Thanh Như ngẩn người, vội vàng vặn hỏi: "Phạm tội? Anh ấy phạm tội gì?"
"Cô chủ đừng vội, em cũng chỉ nghe nói thôi, còn chưa biết có thật hay không..."

Những lời này hiển nhiên không thể gột bỏ đi lo lắng trong lòng Phó Thanh Như, hai ngày nay hoàn toàn không thấy bóng dáng của A Dư, cô vốn cảm thấy kì lạ, bây giờ đột nhiên nghe được tin này, không khác gì tưới dầu vào lửa.

Càng nghĩ càng bất an, tâm trạng bồn chồn ngồi một lúc, cuối cùng không nhịn được đứng lên.

"Cô chủ, cô chủ muốn đi đâu vậy, đợi em với! Bên ngoài trời lạnh, chị vẫn chưa mặc áo khoác đó!" Thấy cô vội vã ra ngoài, Nguyệt Hương lật đật đuổi theo.

Phó Thanh Như ôm tay chạy chậm dọc theo hành lang về phía trước, bên tai vang lên tiếng ong ong, tim đập vô cùng mạnh.

Thứ gì cô cũng không để ý, chỉ muốn chính mắt trông thấy kết quả.

- ---- -----
Từ khi bắt đầu mùa đông tới nay, cục diện giằng co nam bắc tạm thời dịu bớt, Phùng Quốc Chương cắt chức Thủ tướng quốc vụ của Đoạn Kỳ Thụy.

Từ đây, Đoạn Kỳ Thụy lần thứ hai rớt đài.

.

Chap mới luôn có tại [ . ]
Đầu tháng mười hai, đoàn Đốc quân bảy tỉnh họp ở Thiên Tân, quyết nghị xuất binh đến Tây Nam.

Tào Côn, Trương Hoài Tuyên, Trương Tác Lâm đợi liên danh mười người đánh điện xin Chính phủ Bắc Kinh ban hành mệnh lệnh, chinh phạt Tây Nam.

Cuối tháng, Phùng Quốc Chương chính thức tuyên bố ngừng chiến.


Để dời đi biểu tình phản đối chuyện đối nội ở phía nam, dẹp yên các nhóm nông dân ở các nơi liên tục nổi dậy, hỏa lực áp chế của trung ương với các tuyến của Phàn quân cũng dần dần thả lỏng, sau đó liên tục chuyển mấy lần điện báo cho Tạ Minh Viễn, giục Phàn quân chấp nhận Hiến pháp Thúc đẩy thống nhất.

Cứ như vậy, Phàn quân vốn tận lực duy trì trung lập lại trở thành chim đầu đàn, ở nơi đầu sóng ngọn gió.

Bên phía Nhật Bản bí mật phái đại diện vào thành phó, có chuyện quan trọng thương nghị cùng Đốc quân.

Tạ Minh Viễn cáo ốm không ra mặt, một mặt sai Tạ Kính Diêu đưa vị công sứ này ngày ngày dạo chơi khắp nơi, dùng rượu ngon, thịt ngon hết lòng chiêu đãi, mặt khác ở lại đại doanh Ngạc Bắc, nghiên cứu đối sách cùng với tướng lĩnh, phụ tá thân tín.

Hôm nay, Tạ Kính Diêu cuối cùng cũng nhận được điện báo cha muốn trả lời trung ương từ chỗ thư kí, anh xem xong quay đầu nói: "Khổ cực lâu như vậy cuối cùng cũng có thể xả giận, không cho bọn chúng nếm chút lợi hại, thì bọn chúng lại xem chúng ta là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.

Cậu không cần khách sáo đâu, nên nói thế nào cứ nói thế ấy."
Thư ký nhận lệnh ra ngoài, Thạch Lỗi không khỏi hỏi: "Công sứ Tá Đằng kia phải làm thế nào ạ?"
Tạ Kính Diêu lật tài liệu trên bàn, kéo khóe miệng nói: "Cho người bên dưới dẫn anh ta đi chơi, anh ta giữ được bình tĩnh thì tôi cũng giữ được, anh ta muốn chờ thì để anh ta chờ.

Bác Trương cũng mệt rồi, sai người đưa bác ấy về nghĩ đi."
Trương Đức Lương ngồi bên cạnh vốn là một trong những người có tiếng nói trong quân đội, dạo này bị Đốc quân cố ý giữ lại bên người Tạ Kính Diêu để bày mưu, ông nghe thấy lời đó cười cười nói: "Phải nói là cần phải trở về, nếu không chỉ sợ sư tử Hà Đông nhà bác không chỉ lãi nhải là xong đâu."
Ông chậm rãi hút một hơi thuốc lá, cười nhìn Tạ Kính Diêu: "Không biết khi nào Tham mưu trưởng sẽ có tin vui sinh quý tử, ông già này còn muốn xin được uống rượu đầy tháng đấy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui