Nha hoàn sợ hãi vội vàng tránh ra, nhìn Phó Thanh Như, không dám tiếp tục giúp Tạ Kính Diêu cởi đồ.
Cô bất đắc dĩ phất tay cho nha hoàn rời đi, ngồi ngay ngắn ở mép giường, rũ mắt nhìn một khuôn mặt anh tuấn nào đó.
Trong một khoảnh khắc nọ, cô có một ý tưởng muốn thừa dịp anh bất tỉnh bỏ đi không quay lại, không cần hy sinh hạnh phúc cả đời mình, sống chung với người không thương sau những đêm dài đằng đãng, nhưng nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.
Sau đó thì sao?
Trong ba tỉnh này đều là khu vực khống chế của Đốc quân, cho dù cô mượn cơ hội lần này chạy thật xa ra khỏi Tạ gia, chỉ bằng sức một mình cô cũng không trốn được bao xa, huống chi bây giờ mẹ còn đang ở Giang Châu, vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của Đốc quân....!
Cô khổ sở cười, nhưng lại không phát hiện người say mèm nằm bẹp trên giường nhỏ đã tỉnh lại.
Trời đất quay cuồng ngoài dự đoán, Phó Thanh Như kêu lên một tiếng, đã bị anh kéo cổ tay đè dưới người, cô như chim sợ ná, nháy mắt cứng đờ.
Những sợi tóc tán loạn và giọng nói mềm mại kia lướt qua, như bông liễu nhẹ bỗng bay xuống mặt hồ tĩnh lặng, hồ nhỏ bắt đầu gợn sóng lăn tăn.
Trong yên tĩnh, có lẽ là ánh đèn màu vỏ quýt làm tăng thêm mấy phần say mê, có lẽ là mùi rượu nồng nặc khắp phòng làm tăng thêm chút mập mờ, Tạ Kính Diêu nhìn cô một lát, đột nhiên cúi đầu hôn môi cô.
Cô nghiêng đầu né tránh, không dám lớn tiếng quấy nhiễu người khác, không thể làm gì hơn hấp tấp nói: "Tạ Kính Diêu, thả tôi ra."
Tay không an phận vuốt ve bên hông, anh chậm rãi nhả hơi lên bờ môi cô: "Anh chưa bao giờ rung động hơn một nửa trái tim với người nào..."
Anh nâng mắt, trực tiếp nhìn chằm chằm cô, ánh trăng sáng rơi vào mắt.
Phó Thanh Như bị nhìn, cộng thêm tư thế như vậy, hai người gần sát nhau, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể ngửi thấy, không khỏi hoảng sợ.
Tình cảnh này, không biết là lời thật khi say, hay là lợi dụng giả dối, Phó Thanh Như không phân biệt được, cuộc hôn nhân gượng ép này của hai người có chút tình cảm nào tồn tại sao?
Một lúc lâu, không không biết làm sao khuyên nhủ: "Anh biết tôi không thích anh mà, cần gì phải vậy?"
Cô có thể giúp anh, đây là bổn phận, nhưng không có nghĩa là sẽ vượt qua vạch mức kia, vướng vào sâu hơn.
Ánh mắt Tạ Kính Diêu trầm xuống, sức lực ấn lên xương cổ tay cô tăng lên: "Phó Thanh Như, em nên biết rõ một chuyện, em là vợ mà anh danh chính ngôn thuận cưới về."
Anh dừng một chút, gấp đầu gối chen vào giữa hai đùi cô, nhàn nhạt nói: "Anh làm gì em cũng đều hợp tình hợp lý."
Không đợi cô trả lời, mang theo khí thế không gì cản nổi, cúi đầu hôn thêm lần nữa.
Miệng lưỡi dây dưa, chở mùi rượu và nhiệt độ trong cổ họng anh tiến vào trong.
Phó Thanh Như nghẹn ngào, cảm nhận được tay anh đang dạo chơi trên người mình, từ bên hông leo thẳng lên trên, ma sát vào đỉnh cao chót vót, rồi nắm lấy khuy áo kéo ra.
Từng viên một, thô bạo, không theo trình tự nào.
"Anh...!anh điên rồi, bây giờ đang ở nhà của dượng tôi..." Thừa dịp anh tạm thời rời khỏi đôi môi, say mê liếm cắn rái tai và cổ, cô cuối cùng cũng run run nặn ra một câu.
"Vậy thì thế nào?" Yên hầu chuyển động, Tạ Kính Diêu bóp eo cô, chui đầu vào một bên ngực cắn một cách mềm nhẹ.
Phó Thanh Như chỉ cảm thấy đầu v* bị anh ngậm trong miệng bốc lên một ngọn lửa, đốt cho ý thức ta rã, linh hồn không còn nơi nương tựa.
Bị bóp tới xoa đi, bị nhào nặn trêu đùa, ngứa ngáy kì dị xuyên thấu qua da chạy thẳng vào đáy lòng, cô giơ tay lên, ngón tay nhỏ bé khảm vào trong bóng đêm, không biết là muốn cự tuyệt, hay là muốn nhiều hơn.
"Ưm..." Như là không chịu nổi, không kềm được kêu ra một tiếng rên rỉ, cảm giác kích thích xấu hổ ép cô lập tức cắn chặt môi.
Tạ Kính Diêu chống khuỷu tay, mắt nhìn cô nằm dưới người, gò má ửng hồng, ngực trắng nõn phủ đầy vết tích, đậm hay nhat, tất cả đều do anh để lại, đầu v* đứng thẳng đang nhấp nhô theo nhịp thở.
Bộ dạng này khiến người quay cuồng đầu óc, hạ thân cũng cứng rắn trướng to, kích thích thứ ham muốn ngược đãi tồi tệ.
Muốn làm bẩn sự trong sáng của nó, muốn chiếm giữ nó hoàn toàn, in con dấu của mình lên, dùng phương thức nóng bỏng thân mật nhất liên kết với nhau, huyết dịch hòa quyện vào nhau.
- ---- -----
Phó Thanh Như co rúm lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, thẹn thùng đến nỗi khó chịu dời tầm mắt.
Áo đầm trên người cô bị người đàn ông kéo xốc xếch treo trên ngực, tuột xuống hơn một nửa, nhưng lúc này trên người anh vẫn còn ăn mặc chỉnh tề.
Che như không che, phong cảnh nửa che lôi cuốn, kín đáo vô cùng nhưng cũng sáng rõ vô cùng, thật sự rất đẹp.
Tạ Kính Diêu không biết, người ngày thường đoan trang thế kia, lúc này lại "thơm ngon" như vậy.
Cô không uống rượu, nhưng lại giống như cực kì say, trong mắt hiện lên một lớp nước và sương mù mênh mông, như cây lựu nở hoa, chậm rãi nở rộ trong mắt anh.
Từng cánh từng cánh, dâm đãng và ướt át.
Anh không phải làm một người ham muốn sắc dục, trước giờ luôn kiềm chế, ngay cả số lần thẩm du cũng ít ỏi không được mấy lần.
Lúc ở chung với phụ nữ, luôn là gặp dịp thì chơi, có ôm hôm, cũng có chăm sóc đối phương, nhưng không đến mức lăn lộn trên giường.
Quan hệ thân mật sâu hơn, anh cũng không muốn.
Lớn lên trong đại gia tộc, bên ngoài có hổ sói quân phiệt rình rập chung quanh, bên trong có tranh chấp giữa cha con, đè nặng lên vai, điều anh học được trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có hai chữ sinh tồn, không thể bước đi sai lầm.
Bởi vậy có người nói, đừng thấy cậu ba sắc mặt ôn hòa, đối với ai cũng dịu dàng thắm thiết, thật ra thứ nhiều nhất ngấm trong xương là bạc tình máu lạnh.
Thật ra cũng không phải không có lí.
Tạ Kính Diêu không thích bị dục vọng khống chế, cảm giác mất sức sau khi "ra"cũng khiến anh cảm thấy chán ghét.
Như Phó Thanh như lại giống một chiếc chìa khóa, cửa ngục tù đóng kín, đánh thức con thú đang ngủ say.
Nụ cười và quan tâm chẳng qua chỉ là thứ nằm bên ngoài ở trước mặt người khác, vốn không phải người thương hương tiếc ngọc, vì vậy anh bắt đầu tham lam, cười cười đè xuống, đầu lưỡi chui vào trong môi tàn phá bừa bãi.
Dây dưa liếm mút lấy cô, chặn lời cầu xin, kịch liệt như phải nuốt cả người cô vào bụng.
Đèn đuốc lờ mờ, bóng đêm đen trầm, cả phòng đều bị hơi nóng bốc lên chưng hấp, chìm xuống vòng nước xoáy sâu không thấy đáy.
Dày đặc những nụ hôn nóng bỏng ghẹo người rơi lên cổ và ngực, trong lúc ý loạn tình mê, lo lắng bất an.
Phó Thanh Như sợ để lại dấu, giơ tay đẩy anh: "Đừng, sẽ bị phát hiện mất."
Thở gấp nhẹ nhàng, lời nói chống cực lại giống làm nũng.
Cầm lấy tay cô, anh cắn xương quai xanh của cô, một đường mút xuống, dụ dỗ nói: "Được rồi, anh sẽ nhẹ nhàng."
Giọng nói khàn và nhỏ, bản thân cũng không ý thức được sự dịu dàng.
Phó Thanh cảm nhận được vật cứng bừng bừng đã để ở đùi trong của cô, chĩa vào nơi đó cọ tới cọ lui, chậm rãi giật giật, biểu diễn độ cứng và sức mạnh có thể hành động bất cứ lúc nào của nó.
Giống như con thú lẻ loi cầu hoan (cầu xin sự vui vẻ: ở đây chỉ vui thú xác thịt), nhiệt liệt khao khát.
Cô không phải cô gái am hiểu tình yêu nam nữ, bị người tận lực trêu chọc như vậy, bên tay đã nóng bừng, vốn không ngăn được phản ứng động tình, đã có hoa dịch âm ấm lặng lẽ chảy ra,
Run rẩy ngẩng mặt lên, đầu ngón tay nắm chặt lấy cánh tay anh, hận không thể cấu vào da thịt.
Môi của anh rất nóng, đụng tới đâu, bốc cháy tới đó.
Anh xốc một chiếc chân nhỏ nhắn của cô, dọc theo bên trong bắp chân đi lên, hôn lên mặt trong đùi.
Nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rãi và ướt át.
Răng cắn lấy da thịt yếu mềm, tê dại đục khoét xương cốt vừa xa lạ vừa khuây khỏa.
Phó Thanh Như xụi lơ mất hết sức lực, gương mặt đắm chìm trong sóng nước, lộ ra màu son mê người.
Tay của Tạ Kính Diêu xoa theo mắt cá chân đi lên, bàn tay nóng bỏng phủ lên nhụy hoa, chạm vào chất nhầy trơn nhẵn, cười nói: "Có phải là muốn rồi không?"
"Miệng" thơm của cô khẽ mở, bị ngón tay trêu ghẹo không nhịn được mà kẹp chặt chân, ngay cả hơi thở cũng mang theo nức nở yêu ớt.
Cổ của hai người chạm vào nhau, đáy mắt anh có ánh sáng mê ly, liếm rái tai mềm mềm của cô, nói: "Gọi tên anh nào."
Phó Thanh Như không trả lời, cắn chặt răng, chỉ có lúc bị trêu đùa tàn nhẫn, eo mới run run.
Cực kì đáng thương, chọc người thương yêu.
Suy cho cùng cũng là một tiểu Cách cách lớn lên trong khuê phòng, cực kì yếu ớt...!Thời điểm "muốn làm" thật, có khi nào cô không chịu nổi hay không? Anh nghĩ tới đây, an ủi vuốt ve cột sống mịn màng của cô, vuốt ve hõm eo (hõm Venus) hơi lõm, để cô thả lỏng.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân cộp cộp, không biết là ai đi tiểu đêm, trong đêm tối yên tĩnh cực kì rõ ràng.
Cô bỗng níu lấy vạt áo của anh, căng thẳng đến nỗi bên trong vách tường không ngừng co lại, trong mắt tràn ra ánh sáng của nước mắt.
Tạ Kính Diêu bị bắp đùi kẹp chặt, càng sưng to khó nhịn, đang muốn tháo dây nịt, đột nhiên đối diện với đôi mắt đen nhánh của cô.
Anh lập tức dừng lại, trong lòng sinh ra cảm giác tội lỗi không lí do, rút ngón tay ra,
...!Cô ấy đang sợ.
Sợ gì chứ? Chẳng phải vừa mới thấy sung sướng sao?
Tạ Kính Diêu không hỏi, có điều dục vọng đột nhiên mất sạch.
Cảm giác không đạt được làm anh khó chịu, nhưng không phải là không chịu đựng được, anh cũng không phải là người phóng túng.
Trước kia cũng từng có mấy cô tiểu thư vì anh không quan tâm mà chạy tới trước mặt khóc lóc, như hoa lên ướt sương, cực kì thê lương.
Thực tế anh gặp bọn họ được vài lần, dùng lời nói vuốt ve mấy phen.
Anh không có chút tình cảm nào, vì vậy càng không thể lấy được nửa điểm đồng cảm và thương xót.
Thế mà, lúc này thấy Phó Thanh Như đỏ khóe mắt, nhưng lại quật cường không mở miệng, anh không nói gì, quỷ thần xui khiến hôn lên trán cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lồng ngực, không kịch liệt.
Anh vỗ về lưng cô an ủi: "Ngủ đi"
Còn cô, giống như một bức tượng cứng ngắc rúc vào lòng anh, không giãy giụa nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...