Khởi Hoài


Cao Mặc nhìn sang, người không mời mà tới là cô hai Lục Tương Tương của Lục gia, theo sau cô còn đi theo hai cô gái giống vậy, vừa nhìn đã biết là người học ở trời Tây về.

Cao Mặc không ngờ sẽ gặp cô ở đây, trong lòng cảm thấy lúng túng.

Trông thấy ánh mắt bỗng nhiên phát sáng của những sĩ quan kia, anh cười nói: "Cô Lục nói gì thế, người tới là khách, như thế sẽ làm cho bàn rượu Linh này thú vị hơn, mời ngồi mời ngồi."
Lục Tương Tương cởi áo choàng hoa xuống, con ngươi xoay một vòng, cô nàng trông thấy Tạ Kính Diêu đang mất tập trung cúi đầu uống rượu.

Cô nàng chẳng thèm để ý đến cái nhìn của người khác, không chút mất tự nhiên ngồi cạnh anh, nói: "Nếu không có cậu ba ở đây, và nếu không phải bạn tôi muốn gặp các vị tướng quân trẻ tuổi tài năng oai hùng, thì tôi cũng không muốn tới."
Cao Mặc biết Triệu Quân Mi thích Tạ Kính Diêu, được Thẩm Đại nhờ vả, cố ý lấy lý do mở tiệc rượu để mời Tạ Kính Diêu.

Vốn là tạo cho hai người họ cơ hội, không ngờ bây giờ nửa đường lại chui ra một cái bóng đèn, tình huống lần này khiến anh cảm thấy khó giải quyết, chỉ có thể cười cười: "Tất nhiên tôi biết mặt mũi của cậu ba lớn."
Lục Tương Tương cũng chẳng đáp lại anh ấy, xoay mặt sang phía Tạ Kính Diêu trách: "Cậu ba, cậu như thế này là có tình mới quên tình cũ đó nhé!"
Lời nói thẳng thừng như vậy khiến mọi người ngồi ở đây sửng sốt, sau đó còn có một anh lính trêu ghẹo.

Thẩm Đại nhìn không nổi, mở miệng nói: "Lời này của cô Lục sai rồi, lòng dạ cậu Ba chưa từng thay đổi, sao lại có tình mới?"
Mùi thuốc súng trong lời nói này vô cùng đậm, Lục Tương Tương hất đầu, tiếp tục cao ngạo.


Triệu Quân Mi ngượng ngùng, bị Thẩm Đại đẩy đẩy, ngã đúng vào ngực của Tạ Kính Diêu ngồi kề bên.

Cô đỏ mặt nhìn mặt anh, sắc mặt anh nhàn nhạt, chỉ thuận thế đỡ bả vai cô.

Triệu Quân Mi cười, dịu dàng nói: "Đừng uống nhiều quá, hại sức khỏe."
Từ khi anh kết hôn, đến Hà Nam xử lí chuyện biên phòng, rất lâu rồi bọn họ không chung đụng thân mật như bây giờ.

Cũng may, hôm nay anh vẫn ở bên mình, nên cô mới cảm thấy anh chưa hề đi xa.

Dù anh đã có vợ, nhưng trước sau chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Anh cũng từng nói, anh sẽ không quan tâm đễn những thứ bị người khác cưỡng ép nhét vào tay mình.

Có sĩ quan trêu, cười nói: "Cậu ba có nghe thấy không, cô Triệu đau lòng cho anh như vậy, anh có thể kiềm chế, nhưng đừng thờ ơ với mĩ nhân."
Triệu Quân Mi cũng biết những người này, nghe vậy liền nói: "Hôm nào đó phải dùng kim vá cái miệng này của anh lại, nếu anh còn nói bậy, tôi sẽ bảo anh họ xử lí anh."
Tạ Kính Diêu vốn không có bao nhiêu hứng thú với những trường hợp thế này, cơ bản cũng chẳng nói gì, anh bưng ly uống một hớp rượu, cong môi nói: "Nếu còn không im miệng, chỉ sợ người xử lí cậu không chỉ có anh Cao, ngay cả Đốc thúc Triệu cũng sẽ ra tay."
Một câu nói chọc cho người ngồi ở đây cười ầm lên, không khí trong phòng bao trở nên náo nhiệt, thoải mái.

Anh rút tay đỡ Triệu Quân Mi về, tự rót một ly rượu, có cũng được không cũng được mà nhâm nhi.

Tiệc rượu tổ chức tới rất khuya, lúc tàn tiệc đã gần chín giờ đêm.

Hình như Tạ Kính Diêu đã uống nhiều, khi mọi người lục đục ra về thì anh vẫn còn ngồi, Cao Mặc không thể làm gì hơn là gọi Thạch Lỗi vào trong.

Thạch Lỗi vào đỡ anh, Triệu Quân Mi đứng lên theo, nói: "Trông câu ba như say lắm rồi, trên đường có lẽ sẽ thiếu người chăm sóng, tôi đi chung với mọi người."
Thạch Lỗi ngẩn người, vừa định từ chối, thì Thẩm Đại đã rất thức thời tạm biệt trước.

Không bao lâu xe đã đến trạch viện Tạ gia, Thạch Lỗi sai hai anh lính đỡ Tạ Kính Diêu vào trong, mắt thấy Triệu Quân Mi đi cùng, vội vàng mở miệng nói: "Cô Triệu dừng lại đi, cậu chủ chưa mở miệng, tôi không thể cho cô vào trong."
Triệu Quân Mi dừng lại, cười nói: "Không lẽ Sĩ quan Thạch không biết quan hệ của tôi và cậu chủ các cậu sao, chẳng lẽ còn muốn tôi gọi anh ấy dậy hỏi?"
Thạch Lỗi hơi chần chừ, trong đầu cậu hồi tưởng lại, trước khi về cậu đã gọi điện thoại về nhà, nói rằng cậu chủ uống say mời mợ chủ ra đón, nếu cô Triệu và mợ chủ gặp nhau, không chừng sẽ xảy ra hiểu lầm gì đó, vậy thì thật là "tốt bụng" làm chuyện xấu.


Triệu Quân Mi nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm khó cậu, tôi thấy anh ấy về phòng bình an thì sẽ đi ngay."
Trông dáng vẻ không phải vài ba câu là có thể khuyên về, trời cũng tối, huống hồ Đốc thúc cũng không nên đắc tội, Thạch Lỗi chỉ có thể nhắm mắt nói: "Được rồi, vậy thì phiền cô."
Giang Châu nằm lệch về miền bắc, lúc nửa đêm, cái lạnh mùa thu càng đậm hơn.

Phó Thanh Như xuống lầu đi vào sân, chỉ cảm nhận được gió lạnh đập vào mặt.

Mặt đất được ánh trăng chiếu thành màu bạc, như lót một lớp sương mờ.

Bị gió thổi vào mặt, cô không nhịn được hắt hơi, ôm chặt cánh tay.

Nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau nhẹ nhàng truyền đến, cô nghĩ là Tạ Kính Diêu về, quay đầu nói: "Anh về..."
Chưa nói hết câu, người nọ không nói một lời tiến lên trước, khoác một chiếc áo choàng lên vai cô.

Chỉ cảm thấy cả người nóng lên, sự ấm áp ôm lấy mình, Phó Thanh Như nhìn gương mặt tuấn tú của anh, bỗng nhiên không nói thành lời.

A Dư lùi ra sau hai bước, hết sức bình tĩnh nói: "Buổi đêm gió lớn, coi chừng bị lạnh."
Trong lúc yên lặng nhìn chăm chú, cô lại nghi ngờ và bất an.

Dù Tạ Kính Diêu không để anh đầu quân, nhưng vẫn giữ anh lại coi như vệ sĩ của cô, rốt cuộc là có ý gì?
Cô quả thật không đoán được tâm tư của hai người.


Tạ Kính Diêu cảm thấy miệng lười khô khốc, mở to mắt đẩy hai anh lính đang đỡ mình ra, tự mình chao đảo đi về trước.

Lúc một bước chân bước hụt sắp ngã, Triệu Quân Mi vội vàng ôm lấy anh.

Anh ngẩng đầu, mơ màng trông thấy Phó Thanh Như đang đứng cùng A Dư, đến khi A Dư khoác áo khoác cho cô, men rượu như tan mất một ít, ánh mắt anh bỗng hiện lên tăm tối thanh tỉnh.

Phó Thanh Như như đã cảm nhận được, quay đầu trông thấy anh, bỗng nhiên tim đập liên hồi, chỉhđành phải đè những câu hỏi muốn biết xuống.

Đây chính là cô Triệu kia sao? Phó Thanh Như cũng không hỏi nhiều, tỏ ý khẽ mỉm cười với đối phương nói: "Cảm ơn cô đã đưa anh ấy về."
Triệu Quân Mi không hiếu tại sao Phó Thanh Như thấy chồng mình và người phụ nữ khác về trễ cùng nhau mà lại bình tĩnh như vậy, càng thêm chắc chắn kết luận hai người họ chỉ bằng mặt không bằng lòng là đúng như mình dự đoán.

Mà vào lúc này, Tạ Kính Diêu ném Triệu Quân Mi lại, nắm chặt cổ tay tay của Phó Thanh Như.

Lòng Phó Thanh Như run lên, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô không tránh được chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Cậu ba."
Anh sát người lại gần, cúi đầu kề vào tai cô, mặt đầy men say nói: "Còn không dìu anh về phòng nữa à.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui