Trên kính hiện lên một cái bóng, sau đó có người đẩy cửa phòng bệnh ra.
Khoảnh khắc ấy, Phó Thanh Như cứng đờ như bị thiên lôi đánh trúng.
Người tới không phải ai khác mà chính là A Dư.
Anh ta vẫn mặc chiếc áo mỏng và đôi giày cỏ cũ mèm kia, trong tay xách theo một chiếc túi, bốc hơi nóng lượn lờ.
Thấy Tạ Kính Diêu ở đây, có vẻ như anh ta cũng hơi kinh ngạc.
Tạ Kính Diêu nghe tiếng nhìn sang, anh híp mắt, con ngươi tăm tối không thể nhận ra.
"Hóa ra Tham mưu trưởng Tạ cũng ở đây." A Dư tiến lên hơi cúi người, rồi lại nhìn Phó Thanh Như, đặt túi lên bàn: "Tiểu thư này không khỏe, nên tôi muốn mang chút điểm tâm đến xem cô ấy đã tỉnh lại chưa."
Tạ Kính Diêu cong khóe môi, nhàn nhạt nói: "Cậu biết tôi?"
Kể từ ánh mắt đầu tiên trông thấy người này, anh đã cảm thấy anh ta có chút gì đó không giống người tầm thường.
Dù quần áo có xấu xí hơn nữa, nhưng khí chất từ trong ra ngoài vẫn không cách nào che giấu.
A Dư không đổi sắc mặt, thấp giọng nói: "Hiện giờ ngọn lửa chiến tranh bắc nam càng ngày càng lớn, giặc và ta đánh nhau khó phân thắng bại, nếu không phải Phàn quân cố thủ ba tỉnh, thì dân chúng đã rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Mặc dù tôi chỉ là một tên phu xe, nhưng mắt nhìn vẫn sáng, tai nghe vẫn rõ."
"Trông cậu cũng không giống phu xe nhỉ." Ánh mắt của Tạ Kinh Diêu rơi trên người anh ta, hời hợt cười: "Là cậu đưa mợ đến bệnh viện à?"
Nửa câu sau được nói ra, hình như A Dư ngơ ngác một lát rồi mới gật đầu đáp "phải".
"Tôi đi trên đường, vô tình phát hiện mợ ấy ngã xuống đất, thấy sắc mặc mợ ấy rất kém, nên tôi đưa mợ ấy tới đây."
Căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cửa sổ mở, rèm cửa sổ mang phong cách nước ngoài màu lam nhạt theo gió bay bay.
Phó Thanh Như nhìn vẻ mặt của A Dư, nghe thấy lời nói của Tạ Kính Diêu mà lòng căng thẳng, suýt nữa đã lỡ tay đánh rơi chén.
Ánh nắng chiếu vào phòng, sáng ngời, nhưng lại khiến cô hoảng hốt.
"Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu thật đàng hoàng, cậu muốn gì? Tiền, hay là..."
A Dư lắc đầu, trả lời phải phép: "Tôi hy vọng có được một cơ hội."
Đáy mắt lóe lên chút sắc bén không dễ phát hiện, nhanh chóng biết mất, trở lại như lúc đầu, Tạ Kính Diêu chỉ hỏi ba chữ: "Cơ hội gì?"
A Dư trả lời: "Gia nhập Phàn quân, đi theo anh."
"Không..."
Phó Thanh Như gần như lên tiếng cùng với lúc anh ta vừa dứt lời, nhưng giọng của cô khác với ngày thường, cao hơn một chút.
Tạ Kính Diêu khẽ nhíu chân mày, đảo mắt nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt.
Có điều, dường như đã tỉnh táo hơn.
"Ý tôi là, dù sao tham gia quân đội cũng là việc lớn, không cần nói cũng biết.
Sao có thể tùy tiện cho người khác vào."
Cô lo lắng hai chuyện.
Một là chiến trường rừng đạn mưa bom, không phải anh chết thì là tôi sống.
Nếu Chương Dịch Chi thật theo quân, chắc chắn rằng hắn chưa chắc có mạng trở về.
Hai là Chương Dịch Chi đi theo Tạ Kính Diêu, cô sẽ không có cách nào nói chuyện với anh ta dễ dàng.
Cũng không mong một ngày nào đó anh ta bị người khác đoán ra thân phận.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt thờ ơ của Tạ Kính Diêu quét qua mặt cô, khiến lòng lòng bàn tay cô đổ một lớp mồ hôi lại.
Anh im lặng một lát, khóe môi nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm.
"Nói không sai, chuyện tham gia quân đội không phải ai muốn vào thì vào, không có lí do đầy đủ, tôi sẽ không nhận cậu."
----- -----
Mùa thu nhiều công việc.
Quân chính phủ thành lập, khiến cho thế cục giằng co nam bắc ngày càng căng thẳng.
Vũ trang bảo vệ do Đảng Cách Mạng xây dựng cũng lần lượt bùng lên, quân đội Bắc Dương và quân đội bảo vệ Tương Nam đối chiến ở chiến trường Tây Nghê, Tương Đàm.
Phùng Quốc Chương mưu tính dùng thế lực quân phiệt Tây Nam đối địch với quân Hoản (quân phiệt An Huy), vì thế y âm thầm chủ hòa, nhưng lại lợi dụng bất mãn sâu sắc của quân Trực (1) với quân Hoản, sắp xếp cho quân này đánh trận đầu, mâu thuẫn với Đoàn Kỳ Thụy ngày càng nghiêm trọng.
Tạ Minh Viễn cũng liên hiệp, giúp đỡ Hồ Bắc trấn thủ huyện Vân*, Sư đoàn trưởng sư đoàn 9 quân đội Hồ Bắc Lê, Thiên Tài đợi ở Tương Dương* tuyên bố "tự chủ".
Chiến tranh diễn ra ở khắp nơi, vũ đài chính trị cũng là anh hát xong, tới tôi thu hoạch.
*Đây là các vùng thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Trời giữa trưa bên trong dinh thự, sau khi kết thúc hội nghị theo thông lệ.
Tạ Minh Viễn giữ những thành viên quan trọng trong Phàn quân lại phòng làm việc thương nghị chuyện quân vụ, Tạ Kính Diêu ngồi một bên dự thính.
Bầu không khí ngưng trọng, mọi người đang khoa tay múa chân trước bản đồ tiến công phòng thủ, cuối cùng có người vỗ tay thởi dài nói: "Cuối cùng vẫn là Đốc quân lợi hại, chúng tôi bái phục, tự thẹn mình không bằng."
Một người khác phụ họa nói theo: "Kế hay, kế hay, xem ra giữa lại mạng người này có chỗ dùng!"
Tạ Minh Viễn cười nói: "Tài dùng binh, đánh vào tâm lý là trên hết, đánh vào thành lũy xếp sau.
Chiến tranh tâm lí xếp trên, chiến tranh vũ lực xếp dưới.
Đường Sĩ Nghiệp là một trong những thân tín mới của Ngô Quang Tân, loại người như hắn ta, dù cơ thể có bị đốt thành tro cũng sẽ không khuất phụ, chỉ có cách phá hủy ý chí của hắn."
Ngừng câu, ông nói với Tạ Kính Diêu: "Con hãy đicha thân dẫn những kẻ này, đưa bọn chúng hoàn hảo không sứt mẻ đến Hồ Nam đi."
Ngô Quang Tân trời sinh tính đa nghi, Tạ Kính Diêu biết cha dụ bắt Đường Sĩ Nghiệp, nhưng không giết hắn mà chỉ giam mấy ngày, dụng ý là muốn khiến cho hai người này nảy sinh hiềm khích, vì thế anh nhận lệnh nói: "Dạ."
Kính Hiên cũng nên ra khỏi trường quân đội rồi, đây là lúc luyện tập bản lĩnh thật sự, kiến công lập nghiệp.
Tạ Kính Diêu nhìn bản đồ chiến lược, thấy những vòng tròn hỏa lực lớn đều tập trung ở khu vực Tương Nam, đang nghĩ xem rốt cuộc cha sẽ bày binh bố trận thế nào, nguyên lão uống trà bên bàn hiểu ý cười nói: "Thép tốt dùng ở lưỡi đao, Đốc quân muốn dùng nước cờ này khiến cậu Tư hoàn thiện."
"Quả thật ta cũng có ý đó, chỉ là tuổi nó còn trẻ, kinh nghiệm ít, phải nhờ các vị đang ngồi đây nâng đỡ nhiều hơn mới được." Tạ Minh Viễn cười cười, sau đó vỗ bả vai Tạ Kính Diêu nói: "Nhiệm vụ lần này không nhẹ nhàng, con đi chọn người trước đi, cha và các chú bác còn chuyện khác muốn nói."
Tạ Kính Diêu nghe thế cũng không phản bác, chỉ nghe theo chỉ thị của ông lui ra ngoài.
"Cậu Ba, sao cậu lại ra ngoài? Đốc quân cũng thật là...!Rõ ràng cậu làm nhiều việc như vậy, nhưng ông ấy vẫn thiên vị câu Tư."
"Đừng nói bậy." Tạ Kính Diêu dãn chân mày hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cậu quên mất rồi, tối nay cậu Cao mở tiệc rượu ở tửu lầu Hồng Phong."
Tạ Kính Diêu gật đầu, dời mắt quan sát, trông thấy mấy chậu hoa thủy tiên bày trong vườn, lá xanh biếc, như cô gái yểu điệu duyên dáng trong gió.
Tim anh loạn nhịp, bỗng nhiên nghĩ đến Phó Thanh Như.
Thạch Lỗi thấy anh ngơ ngác, gọi hai tiếng mới khiến anh hồi thần.
Tạ Kính Diêu giơ tay sửa sang cổ áo, trầm mặc xoay người xuống lầu.
Xe chạy thẳng đến tửu lầu Hồng Phong, phòng riêng Cao Mặc đặt nằm ở tận cùng bên trong, người đang ngồi gần như đều là những tướng lĩnh và nhân sĩ thương giới trẻ tuổi.
Giữa những người đàn ông này, Triệu Quân Mi và Thẩm Đại có vẻ hơi đặc biệt.
Nhưng anh biết Cao Mặc là anh họ của Triệu Quân Mi, đối với chuyện này cũng không thấy kì lạ.
Chờ khi tất cả đã ngồi xuống, lúc mọi người nói chuyện thì có nhân viên phục vụ mang rượu Linh (tên một loại rượu ngon) lên.
Mọi người đang rót rượu cho nhau, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười.
"Ơ kìa, chuyện náo nhiệt như vậy, mà anh Cao lại quên tôi, xấu lắm nhé."
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, một cô gái mặc váy ngắn đi vào, sau đó có thêm một mùi nước hoa kiểu Pháp nồng nặc bay tới.
(1) Quân Trực: Hình thành từ tập hợp các quân phiệt bất mãn với Hoản hệ, tập hợp xung quanh Phùng Quốc Chương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...