Người đàn ông trung niên kéo xe đã nhiều năm, biết hết tất cả các nhân vật lớn nhỏ, tất nhiên có chút bản lĩnh nhìn người.
Lúc A Dư mới tới, ông đã cảm thấy anh không phải một người làm việc tay chân, mà lại giống công tử con nhà giàu.
Đầu năm nay chiến tranh loạn lạc, không phải chưa từng thấy người có cảnh nhà khốn đốn, vì kế sinh nhai nên không thể không làm những công việc thấp hèn, nên ông cũng không đào sâu tìm hiểu ngọn nguồn lai lịch của đối phương.
Thấy anh không có ý nói chuyện cùng mọi người, đã quen với kiểu đó, ông để anh ngồi im lặng, chỉ tự nói chuyện một mình.
Chung quanh là tiếng gió thổi vào ngọn cây xào xạc, ánh ban mai sau rơi vãi đầy đường sau cơn mưa.
A Dư ngồi một lát, phủi quần áo đứng dậy.
Phó Thanh Như đi về phía trước, vô tình cùng một người lướt qua vai nhau, dường như trong chớp mắt xuất hiện một tia sáng xẹt vào ánh mắt, cô căng thẳng trong lòng, quay đầu nhìn lại...!
Bóng lưng vô cùng quen thuộc đập vào mắt, chẳng qua là cao hơn trước đây.
Anh bước đi thong thả, mang đôi giày cỏ cũ nát, chiếc quần đen chỉ tới mắt cá chân dường như không lớn vừa người.
Đây là cậu chủ Chương gia sạch sẽ gọn gàng đó sao?
Cô giơ tay che miệng, đầu ngón tay run run, cố nén chua xót như muốn lan tràn trong ngực.
"Anh Dịch!"
Tiếng kêu của cô không khiến anh dừng chân, thậm chí cũng không đứng lại.
Gặp lại nhau bất ngờ không kịp chuẩn bị, Phó Thanh Như đứng sau lưng nhìn anh, suy nghĩ lung tung một chốc, lấy lại tinh thần, đuổi theo kéo lấy vạt áo anh.
Anh quay đầu nhìn, sắc mặt gần như ngờ hoặc hỏi: "Cô ơi, cô có chuyện gì không?"
Vốn có ngàn vạn lời nói, không ngờ khi gặp mặt nhau thật, câu gì cũng không nói được, cô cắn môi hỏi: "Anh không biết em sao? Anh Dịch, có phải anh giận em nên làm bộ không biết em hay không?"
"Tôi tên là A Dư." Anh ta lắc đầu.
Phó Thanh Như ngơ ngác.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, A Dư nói: "Có phải cô bị bệnh không? Mau đến bệnh viện đi."
Câu hỏi đó khiến tay chân Phó Thanh Như lạnh băng, như sấm rền nện xuống, dập tắt mong đợi vô vàn.
Trong lòng cô đau thương, nước mắt suýt nữa rơi ra, cuối cùng cũng gắng gượng cười: "Xem ra tôi nhận lầm người thật rồi."
Cô thả tay, thân thể nho nhỏ khe khẽ lung lay, cúi đầu quay về.
Gió thu rì rào, cỏ lay theo gió, A Dư nhìn cô đi trên đường.
Ánh sáng màu vàng phía chân trời chọc thủng tầng mây dày nặng, từng sợi từng sợi, chiếu lên người cô như một miếng ngọc lưu ly trong suốt, chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ.
Phó Thanh Như mơ màng, càng ngày càng không giữ nổi sức lực, cô muốn nhanh chóng rời đi, nhưng cơ thể không nghe sai bảo, cả người không còn sức ngã xuống, bỗng nhiên mất đi ý thức
Hồi lâu sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng lộn xộn lạch cạch vang lên.
Một đợt im lặng như tờ, rồi một đợt ồn ào lộn xộn.
Nắng chiều đưa tình, ngoài cửa sổ lá rơi như cánh bướm.
Cô cảm thấy tay mình bị ai đó nắm, có người đang gọi cô, nhưng cô không có sức để mở mắt.
Cô giống như một đứa trẻ oan ức, yếu ớt thủ thỉ nói: "Mẹ ơi...!Anh...!anh ấy không cần con..."
Không biết là lúc nào, tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi.
Phó Thanh Như mới vừa mở mắt đã thấy cô y tá mặc áo blouse trắng đứng canh mép giường đang treo bình nước biển, cô y tá khom người nói: "Mợ ba, mợ thấy khó chịu ở đâu thì nói cho tôi."
Cô lắc đầu, chỉ cảm nhận được dịch chảy vào mu bàn tay, lạnh đến rét run.
Y tá sờ trán cô, nhẹ nhàng nói: "Vẫn còn hơi nóng, tôi đo nhiệt độ cơ thể và đo huyết áo cho mợ thêm lần nữa nhé."
Thái dương phủ một lớp mồ hôi mỏng, Phó Thanh Như gắng gượng ngồi dậy nói: "Đây là bệnh viện à?"
Y tá vừa cất nhiệt kế, vừa cười gật đầu.
Phó Thanh Như khẽ hít một hơi, còn định hỏi thêm thì cô y tá nhớ tới cảnh lúc trước Tạ Kính Diêu chạy tới đây hỏi thăm, tiếp tục nói: "Đây là do cậu Ba cố ý đổi phòng bệnh cá nhân cho mợ, sợ những người khác làm ồn đến mợ."
Tạ Kính Diêu tới rồi ư? Nghe cô ấy nói như vậy, Phó Thanh Như hơi bất ngờ.
Mấy lọn tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt dán vào trán, sốt vẫn chưa hạ, cô vô cùng mệt mỏi nằm lại xuống giường, nhắm mắt nói: "Chị ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ một lát.
Tạ Kính Diêu bận rộn một buổi chiều trong quân đội, lúc trở lại bệnh viện đã là mười giờ tối, đẩy cửa vào, cô đang ngủ.
Ánh đèn trên tường hơi tối, một vầng sáng màu vàng.
Anh đi tới mép giường, kéo ghế ngồi xuống.
Cô nghiêng người, tay phải thò ra khỏi chăn đặt lên chiếc gối bên cạnh, ngón tay hơi co vào lòng bàn tay.
Tạ Kính Diêu cầm tay cô, như cầm lấy bông liễu nhẹ bỗng, lành lạnh, mềm mại không xương.
Anh không dùng chút sức nào, thấp giọng gọi: "Thanh Như."
Lông mi của cô run run, chỉ mơ màng "ừ" một tiếng trong mơ.
Mọi âm thanh đều yên lặng, bóng cây chiếu vào vách tường, loang lổ, khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng lờ mờ, vì thế tất cả vẻ mặt đều bị che kín.
Lần tiếp theo Phó Thanh Như tỉnh lại, là sáng sớm ngày thứ hai.
Sốt đã hạ, cảm thấy tay ấm ấm, lúc đó mới phái hiện tay mình bị người khác nắm.
Cô nâng mắt nhìn anh, anh nằm ngủ ở đầu giường, mặt mũi khôi ngô hiện rõ sự mệt mỏi, phù hiệu làm kim loại trên quân trang vô cùng chói mắt.
Khuy trên tay áo cấn vào cánh tay cô, cứng rắn.
Cô vừa nhích nhẹ, Tạ Kính Diêu liền thức giấc theo.
Thấy cô không nói tiếng nào nhìn mình, anh cười nói: "Em đói chưa?"
Phó Thanh Như lẳng lặng nằm ở đó, như nhớ ra điều gì, cô bỗng nhiên chống người dậy nhìn xung quanh.
Cô đề cập đến Chương Dịch Chi, ngoài vui sướng lúc ban đầu, lúc này còn có thêm sợ hãi không nói nên lời tràn ra.
Nếu như mẹ hoặc Tạ Kính Diêu trông thấy anh ấy, nhất đình sẽ nhìn ra manh mối.
"Ăn cháo trước đã nhé."
Cô nhận lấy cháo, thấy cháo gạo tẻ nấu với khoai từ quen thuộc trong chén, cô bật thốt lên: "Mẹ tới rồi ạ?"
Mỗi lần cô bệnh, Ô Nhã thị luôn nấu cháo cho cô bồi bổ.
Tạ Kính Diêu gật đầu: "Thấy em ngủ ngon, nên không gọi em dậy."
Phó Thanh Như ăn từng muỗng, lòng không bình tĩnh, cô không biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, cũng không tiện hỏi, chỉ có thể suy đoán là do Chương Dịch Chi đưa cô đến.
Anh hỏi: "Hôm qua em làm gì vậy, ngay cả Nguyệt Hương cũng không biết."
Cha sai anh đi một chuyến đến Phùng gia ở Tây Bắc, dẫn theo Phó Thanh Như đi cùng, bởi vì Phó gia và Phùng Ngọc Tưởng có chút quan hệ chú cháu, nên cũng tiện để làm việc.
Anh vốn định bảo cô thu dọn hành lí, chuẩn bị mấy ngày này sẽ đi, không ngờ cả ngày không thấy cô ở nhà.
Sau đó có người từ bệnh viện gọi điện tới, anh mới nghe nói là cô bị bệnh.
Nhưng tại sao đột nhiên lại bệnh, không ai biết nguyên nhân.
Hôm qua cô ra ngoài một mình, không dẫn người làm theo, rất kì lạ.
Phó Thanh Như cả người cứng đờ, cố gắng bình tĩnh nói: "Chẳng qua là ra ngoài một lát, không ngờ bỗng nhiên lại khó chịu, té xỉu."
Cô cũng không biết anh tin lời đó hay không, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chén, nhưng cách làn hơi nước mù mịt, chén cháo lơm lừng ngay trước mắt lại trở nên mờ mờ.
Tạ Kính Diêu rũ mắt nhìn cô, mấy lọn tóc đen trượt xuống cạnh gò má trắng tuyết, đang định nhấc tay gạt đi thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, một âm thanh vang lên: "Cô đã tỉnh chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...