Khởi Hoài


Trăng treo ngọn liễu, bóng đêm buông rèm.

Sắp đến giờ đóng cửa, nhân viên bắt đầu kiểm tra kệ sách, sắp xếp lại ngay ngắn những quyển sách ngã nghiêng.

Khánh hàng đã thưa hơn rất nhiều.

Sửa sang lại những kẽ trống, cậu nhân viên phát hiện cô gái kia vẫn chăm chú đọc quyển sách đang cầm.

Từ ba giờ chiều đã bắt đầu nán ở góc đó, hình như chưa từng di chuyển.

Cô để tóc kiểu lưu hải (1), mặc quần áo màu xanh bạc hà thêu hoa lài, lặng yên.

Lượng người ghé thăm hiệu sách mỗi ngày không nhỏ, giai nhân thanh tú hiếm thấy nhường này chắc có lẽ là vị Đại tiểu thư nào đó mới chuyển tới Giang Châu không lâu ấy nhỉ?
Cậu chàng phỏng đoán, không nỡ quấy rầy cô, cố gắng hành động thật nhẹ nhàng.

Nhưng lúc này, có lẽ là cảm nhận được sắc trời đã tối, cô nhấc tay, lòng chưa thỏa mãn gấp sách lại.

Nếu không về, mẹ nhất định sẽ lo lắng, Phó Thanh Như chậm rãi đi về phía cửa.

Đi qua hai hàng kệ sách, vô tình dời mắt, cô nhìn thấy một thanh niên ở kệ sách bên cạnh vừa lật vừa đọc, lướt sơ qua quyển sách.

Chắc là vì ngồi trên xe lăn, nên trông anh có vẻ rất khó khăn.

Dường nhưng anh đã tìm rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa tìm được quyển mình cần.

Phó Thanh Như vốn đã bước hai bước, nhưng lại suy nghĩ một lát rồi dừng lại, lui về sau nhẹ nhàng hỏi: "Anh tìm quyển nào, có lẽ tôi có thể giúp một tay."
Giọng nói tựa làn gió ấm lướt qua tai làm anh sững sờ, vô thức thả tay nhìn sang.


Nhờ vậy Phó Thanh Như mới biết, thật ra thân hình anh rất cao lớn, chẳng qua là vì đang ngồi, nên mới không cao hơn người khác.

cô không tự chủ lùi về sau.

Mũi của người đàn ông rất cao, đường cong trên gương mặt không hề nho nhã yếu ớt mà vô cùng sáng sủa, tài hoa.

Đôi mắt màu mực kia như đêm khuya ở nơi núi xa vô tận, như ánh sáng yếu ớt len ra từ sâu thẳm, nơi nguồn sáng bị sắc tối bao trùm.

Áo ngoài (2) xanh nhạt khoác lên trường bào màu xanh, làm vơi đi phần nào sắc bén, tăng thêm một chút dịu dàng.

Anh vểnh đôi môi mỏng, quan sát cô một lát, không nóng không lạnh trả lời: "Nhìn dáng vẻ của tiểu thư, không giống nhân viên."
Phó Thanh Như đoán chừng ngữ khí của anh không quá thân thiện, định bụng rời đi: "Chỉ là tôi thấy anh tìm sách khó khăn, nên tiện thể hỏi thăm.

Nếu anh không cần, tôi đi là được."
"Khoan đã, cô biết "Tam Tiếu Nhân Duyên" (sách cấm thời phong kiến) không?"
Cô hơi kinh ngạc dừng lại.

Thảo nào anh không hỏi nhân viên.

Đổi lại là cô, nếu đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước, có lẽ cũng phải xấu hổ.

Mặc dù hiện nay đã là Dân Quốc thời kì đầu, những tư duy mới thay nhau xuất hiện.

Sẽ không như những vụ án văn chương (3) lưu hành thời nhà Thanh, nhưng loại sách bị cấm bởi câu chữ có phong cách diễn đạt không hay và miêu tả tục tằng này tạm thời vẫn không nên bày bán.

Ngược lại, cô tò mò anh cần sách cấm để làm gì.

"Anh đừng tìm nữa, sợ là hiệu sách lớn kiểu này không có đâu.

Nếu anh thật sự muốn tìm, có thể hỏi thăm những tiệm tư nhân nhỏ hoặc chợ đen."
Người đàn ông không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô gái ở ngay trước mặt.

Cô bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm không nể nang mà ngượng ngùng, không khỏi nắm chặt váy.

Nhận thấy cô hơi lúng túng, anh đột nhiên cười.

Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, anh đẩy xe lăn tiến lại gần hơn một đoạn.

Đôi mắt vẫn tĩnh mịch, nhưng lại không xa cách vạn dặm như ban nãy.

"Một cô gái chưa lấy chồng như cô cũng biết không ít nhỉ."
Phó Thanh Như ngẩn người trước, sau đó mới cắn môi hỏi: "Sao anh biết tôi chưa lấy chồng?"
Anh đầy lơ đãng trả lời: "Tôi đoán."
Rái tai trắng nõn không kiểm soát được mà dâng lên một rạng mây hồng, Phó Thanh Như nghĩ đến quyển sách anh hỏi và câu trả lời của mình, cảm thấy mình bị người nọ trêu, vì thế cô hơi hối hận vì đã xen vào việc của anh.

Nhưng lúc này, người đàn ông lại thản nhiên lùi về sau.

Có lẽ là trực giác, cô chắc chắn anh không phải hạng người bình thường.


Dù sao thì, nói chuyện lâu với đàn ông xa lạ cũng không ổn, Phó Thanh Như lại không có tâm tình nói chuyện với anh.

Không nói lời tạm biệt, cô xoay người bước nhanh ra khỏi hiệu sách.

Bước chân vội vã lập tức bị cơn mưa to bên ngoài ngăn cản, cô ngắm nhìn lên bầu trời, không thể làm gì hơn là thở dài.

Hoàng hôn buông xuống, cơn mưa không có dấu hiệu tạnh.

Buổi đêm đầu tháng ba vẫn mang theo cái rét mùa xuân, hơn nữa trời còn đang mưa.

Gió thổi mái tóc dài, cô không nhịn được khoanh chặt tay để ngăn cái lạnh.

Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen phanh ở ven đường, nước bắn tung tóe.

Lúc cô vẫn còn ngẫn người, chợt nghe thấy một giọng nói trầm trầm vang lên bên cạnh: "Tôi đưa cô đi."
Câu nói bất ngờ xuyên thủng không khí yên tĩnh, Phó Thanh Như giật mình, nghiêng đầu nhìn, cô phát hiện người đàn ông đẩy xe lăn đã đi ra từ lúc nào.

"Không cần đâu, tôi...!tôi có người đón."
Dường như anh cũng chẳng vội vạch trần, không tiếp tục mở lời, chậm rãi di chuyển đến cạnh xe.

Thạch Lỗi mở cửa sau, cung kính khom người.

"Cảm ơn anh." Cuối cùng cô vẫn phải thỏa hiệp, trả lời như tiếng muỗi kêu.

Lúc vịn xe lăn đứng dậy, nghe được câu trả lời như mong muốn, hệt như đã sớm dự liệu được rằng cô sẽ đồng ý, anh chỉ gật đầu trả lời, dưới sự hỗ trợ của Thạch Lỗi cúi đầu vào trong xe.

Phó Thanh Như do dự một lúc, lấy dũng khí vào theo, nhưng lại có ý nhích tới gần cửa kính để giữ khoảng cách.

Thạch Lỗi nhìn kính chiếu hậu hỏi: "Cậu ba, về dinh thự hay nhà cũ ạ?"
Quả thực quá bất ngờ, đây là lần đầu cậu chủ đưa phụ nữ về nhà.

Hơn nữa, trừ Triệu Quân Mi ra, cô gái này cậu chưa từng gặp.

Thật ra Tạ Kính Diêu đã chú ý tới động tác nhỏ của Phó Thanh Như, nhưng anh chỉ bình tĩnh hỏi: "Nhà cô ở đâu?"

"Số 32 đường Bắc Luân."
"Lái xe." Anh dựa người vào ghế ngồi, lời ít ý nhiều nhắm mắt nói.

Bóng người trên đường thưa thớt, bánh xe lăn trên đường, đi xuyên qua màn mưa lất phất.

Nơi trống trải thế này, tựa hồ chỉ có mỗi chiếc xe của họ băng băng trên đường.

Phó Thanh Như nhìn một ngọn đèn đường đang chạy về sau, lờ mờ không rõ.

Ánh sáng kia chạy mãi đến phương xa rồi biến mất, giống như đang tuyên bố với cô bằng một màu xám tro, nói cho cô biết, cô sắp phải nghênh đón số mệnh tương lai đầy khó khăn.

Tạ Kính Diêu chống tay lên trán, ánh mắt thoáng thấy sống lưng thẳng tắp của cô, cổ áo phủ lông màu trắng tuyết tôn lên chiếc cằm nhỏ nhắn, mềm mại uyển chuyển động lòng người.

Đáng tiếc, mười ngón tay trắng ngần lại siết vạt áo, tư thế ngồi ngay thẳng thật sự khiến người khác hơi buồn cười.

"Cô sợ tôi?"
Không ngờ anh hỏi một câu như vậy, Phó Thanh Như quay mặt nhìn anh, vột vàng lắc đầu.

Thấy bộ dạng này của cô, Tạ Kính Diêu cười cười.

Anh nhấc tay chống lên cửa kính trong xe, tùy ý nói: "Cô không cần cảnh giác như vậy, nếu tôi là người xấu thì cô đã chạy không thoát rồi."
(1) Tóc kiểu lưu hải: Một kiểu tóc thời Dân Quốc.

(2) Áo ngoài: Nguyên văn là ma gua, là một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen.

(3) Vụ án văn chương: Án văn tự (ngục văn tự), chỉ những vụ án do chữ nghĩa mà ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui