Đã nhiều ngày nay Phương Dao vẫn chưa tra ra người bí ẩn kia là ai. Thích khách liều mình vào cung không gây ra sóng to gió lớn, không ai bị làm hại cũng chẳng có đồ bị mất. Nếu mục đích là ám sát hoàng thượng thì càng vô lý hơn, chưa đi được mấy bước đã bị thương? Phương Dao cử người tìm từng ngóc ngách, tra xét từng cánh quân, không ai từng giáp mặt với thích khách, vậy sao hắn trọng thương phải chạy trốn?
Thẩm Huyền Quân không còn thân thích nào, người mà y hết lòng bao che chỉ có thể là Vô Diện. Hoàng thượng truy sát hắn khắp nơi, kể cả khi hắn rơi xuống vực người vẫn không ngừng truy lùng, nhất định phải nhìn thấy thi thể mới buông tay. Có bài học từ chuyện của Mã Lý Trường, hoàng thượng càng không dám sơ sót, Vô Diện vẫn là bóng ma trong hoàng thượng, người có chết đi nữa ám ảnh này mãi theo người suốt cuộc đời.
Phương Dao là thần tử, người ra lệnh hắn phải làm theo không được thoái thác.
Thế nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị vứt bỏ. Với tính khí của Thẩm Huyền Quân một khi nhớ ra tất cả, nhất định sẽ cùng hoàng thượng đối chọi gay gắt, không thể nào trời yên biển lặng đến nay được.
Trong lúc Phương Dao chiến đấu với nhiều suy nghĩ ngổn ngang, Tiểu Tây bưng vài món điểm tâm ra mời khách, mỗi lần vị tướng quân này đến nàng luôn có cảm giác phong ba sắp nổi lên. Lần trước hắn cử người tra xét làm vỡ hết mấy bình gốm sứ trong điện, phá hỏng mấy cây cảnh công tử vừa sai người trồng. Tuy nói là hắn làm theo lệnh vua nhưng nàng vẫn thấy không thoải mái, cử người ngày đêm nhìn chằm chằm vào điện, nàng ra ngoài trộm rượu rất vất vả. Nếu có hoàng thượng ở đây nàng đã nhanh miệng mách lẻo!
"Công tử của ngươi vẫn chưa thức à?"
Tiểu Tây liếc mắt về phía cửa phòng khép kín, thầm đoán công tử chắc trốn trong chăn rồi: "Vẫn chưa, tối qua công tử đọc sách hăng say đến khuya mới đi ngủ."
Phương Dao lười tốn tâm tư xem Thẩm Huyền Quân ngủ thật hay ngủ giả, mấy ngày nay đều kiếm cớ tránh mặt hắn. Hai ngày trước thấy trong người không khoẻ đêm hôm chạy đến phòng thuốc đến sáng mới về. Y không cho thị vệ báo lại, nhưng những người đó đều nghe lệnh hoàng thượng và hắn, tin tức này đã sớm truyền đến tai.
Phương Dao hỏi dò Vu đại phu một phen, đại phu nói hôm đó ở trong phòng thuốc không ra ngoài. A Tĩnh vào lúc nửa đêm có vào phụ tới tận trưa hôm sau, công tử đến lúc nào ông không có hay. Phương Dao biết Vu đại phu không nói dối, vậy đêm đó Thẩm Huyền Quân đến gặp sư huynh của A Tĩnh. Vị sư huynh này nhỏ tuổi hơn A Tĩnh, mới học y được ba bốn năm. Phương Dao chưa gặp bao giờ, hành tung quái đản, thị vệ nói người này hay đi hái thuốc rất ít ở trong cung.
"A Hà từng đến đây xem bệnh, không phải hắn chỉ vừa mới học việc vài năm chưa giỏi bắt mạch châm cứu, chỉ chuyên phụ trách hái thuốc phơi thôi sao?"
Tiểu Tây đương nhiên không dám khai báo việc công tử lén uống nhiều rượu, nàng không yên tâm mới gọi đại phu đến xem. Tổng quản phủ nội vụ đã bị nàng dùng tiền bạc bịt miệng, lão già đó thấy tiền mắt cá chết cũng biến thành lấp lánh hoàng kim, thề thốt không tiết lộ nửa lời.
"Công tử thấy hơi khó chịu, A Hà mang mấy thang thuốc Vu đại phu kê đến thôi."
Mày Phương Dao hơi nhíu lại, ngữ điệu lạnh nhạt: "Hoàng thượng có lệnh mọi việc liên quan đến công tử đều phải báo ta biết! Bây giờ người không có trong cung, công tử nhà ngươi hết nửa đêm đi bơi thuyền lội nước giấu hết người này đến người khác, sức khỏe có vấn đề cũng không thèm khai báo sao?"
"Là nô tỳ sơ sót, lúc đó chỉ nghĩ gọi đại phu đến quan trọng hơn, đợi khi nghe đại phu dặn dò xong mới chạy đến báo cho tướng quân hay. Nhưng hôm đó công tử chỉ ăn no chướng bụng uống chén thuốc là ổn, hoàng thượng giao cho tướng quân nhiều việc trong cung, nô tỳ không biết người đang ở đâu, càng không biết khi đó có quan lại nào diện kiến bàn việc chính sự hay không? Trời đã khuya nô tỳ còn phải hầu hạ công tử nghỉ ngơi, đành nghe theo lời công tử không được làm phiền tướng quân." Dứt lời Tiểu Tây khinh bỉ chính mình, lời như thế cũng nói ra được, ngươi chính là kẻ bày đầu hạ nhân trong điện không được báo chuyện này cho người ngoài biết.
Phương Dao thản nhiên hỏi lại: "Trong điện chỉ có một mình ngươi hầu hạ? Nơi rộng lớn này ngươi không tìm nổi được người nào sai đi báo tin à?"
Tiểu Tây "..."
Phương Dao nhìn chằm chằm nàng: "Hai vị đệ tử của Vu đại phu thân phận không rõ, nói sao cũng là người ngoài cung. Các ngươi phải cẩn thận cảnh giác mọi lúc, điều này cần ta nhắc nữa sao?"
Tiểu Tây thức thời không lên tiếng tránh đụng phải tổ ong vò vẽ. Mấy lời này Phương tướng quân nói không sai chút nào, công tử từ phòng thuốc trở về thần trí như trên mây, thắp đèn làm cháy cả tay áo, ăn cơm rơi bát mấy lần, cầm quyển sách mấy canh giờ không thấy lật sang trang. Nàng thật sự lo lắng công tử nhớ ra gì đó, thừa lúc hoàng thượng không có trong cung lén bỏ trốn.
Phương Dao đợi đến trưa vẫn chưa thấy người kia ra khỏi phòng, trong đầu hắn chợt lóe lên hoài nghi liệu y có thật sự ở trong phòng không? Đúng lúc này có người đến báo tin quan trọng gọi hắn rời đi.
Tiểu Tây thở phào một hơi, lúc quay về thấy công tử nằm trên giường đắp chăn kín mít, nghe bước chân của nàng mới nhỏ giọng hỏi thăm: "Hắn đi chưa?"
"Đi rồi ạ." Thẩm Huyền Quân an tâm kéo chăn xuống lăn sang một bên, thều thào: "Ngày nào cũng đến thăm dò, đáng ghét sao hắn không ra đảo chăm sóc nương tử đang mang thai của mình chứ, canh chừng ta làm gì, ta mọc cánh bay được sao?"
Hàng trăm cặp mắt soi xét từng cử động trong điện, y sắp bị họ dùng ánh mắt sắc nhọn tóe lửa đó đục thành cái rây rồi.
Tiểu Tây cũng định trút hết cáu giận nói mấy câu, nhưng chợt nhớ ra hai vị quận chúa tướng quân đón về đã mất nhiều năm. Đến nay tướng quân vẫn cô độc một mình chẳng màng đến ai, công tử à, người muốn tướng quân về chăm sóc ai đây?
***
Hoàng Uyên vội vã mở phong thư ra, nhìn những nét chữ thân quen trên trang giấy mỏng thẫn thờ hồi lâu. Hồ Lâm thấy nàng bất thường định an ủi vài câu, đột nhiên Hoàng Uyên nhoẻn miệng cười, nét mặt thuần khiết ngây thơ. Nàng nắm chặt thư trong tay cười rạng rỡ: "Huynh ấy nói sẽ giúp ta."
Hồ Lâm khi biết môn chủ muốn nhờ kẻ kia giúp đỡ đã khước từ hai lần, nhưng người trên đảo đều ủng hộ quyết định này, ngược lại đặt mình vào thế khó xử không biết suy nghĩ đến danh dự gia tộc.
Thấy Hoàng Uyên giơ thư lên, Hồ Lâm hiểu ý cầm nến đế thiêu thành tàn tro. Hồ Lâm không thích Lục Minh Quy, ánh mắt kẻ đó lúc nào cũng có hoài nghi đề phòng, tâm tư cẩn mật, Hồ Lâm nhìn qua vài lần luôn thấy kẻ này xem thiên hạ bằng nửa con mắt, hung hiểm. Ngoài mặt luôn tươi cười, trong lòng ẩn chứa mũi nhọn sóng ngầm! Hồ Lâm nghi ngờ huyết trùng mà Tưởng Hoàng nhắc đến có khi từ Lục Minh Quy mà ra. Môn chủ muốn nhờ hắn giúp đỡ khác nào giao trứng cho ác?
Tưởng Hoàng đang tháo băng thoa thuốc, vì cửa mở nên Hoàng Uyên chỉ gõ hai cái vào cửa ra hiệu có người đến, nụ cười trên môi nàng ta vô cùng chói lọi: "Tay của ngươi thế nào rồi? Biết ngươi tìm huyết trùng gấp gáp nay ta mang tin vui đến cho ngươi."
Tưởng Hoàng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, bộ dạng của Hoàng Uyên khiến hắn hết sức cảnh giác. Nhưng lúc này không phải thời điểm làm loạn lên, ngón tay hắn hơi co giật hồi lâu mới bình tâm đôi chút: "Ta biết môn chủ sẽ không thất hứa mà."
Sắc mặt Hoàng Uyên hơi cứng lại.
Hồ Lâm theo sau khẽ kéo tay áo của nàng, ý bảo nàng đừng để người khác bắt thóp. Hắn tiến lên che chắn cho nàng, đáp: "Môn chủ đương nhiên không thất hứa, nhưng có cầm được huyết trùng trên tay không còn phải trông chờ vào mệnh số của người. Mười ngày tới tháp Duy Tâm ở Sóc Nhu mở ra, cỏ Lan Tâm hấp thụ tinh hoa trời đất sinh sôi là thời điểm thích hợp nhất. Môn chủ sẽ dùng máu giúp ngươi vào trong đó…"
Những lời tiếp theo Hồ Lâm không biết nên nói tiếp làm sao, vốn dĩ những việc nguy hiểm này không để người ngoài đảo thực thi. Tiếc là môn chủ chưa đủ sức lực, Hồ Lâm không có mệnh cách phù hợp dẫn đường, không hỗ trợ được nhiều. Huống hồ việc để Tưởng Hoàng thể hiện thành ý rồi trao huyết trùng cho hắn là do môn chủ mớm lời trước, Tưởng Hoàng đã tự hủy tay mình, họ không thể trở mặt nuốt lời được.
Tưởng Hoàng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt sợ hãi, tháp Duy Tâm hắn từng nghe nhắc tới, lật không biết bao nhiêu quyển sách cấm ở Phong Nhai tìm manh mối vẫn không có kết quả. So với huyết trùng, cỏ Lan Tâm tốt hơn nhiều, Tưởng Hoàng không dám để lộ dã tâm của mình, cười gượng: "Các người nuôi huyết trùng trong tháp sao, để ta vào hình như không thích hợp lắm."
Hoàng Uyên lộ vẻ áy náy: "Ngươi cũng biết huyết trùng trên đảo đã bị tận diệt, ngoài tháp Duy Tâm ở Sóc Nhu ra không còn nơi còn sót lại huyết dịch của chúng. Nếu như đợi thêm vài năm ta tu luyện xong tâm pháp thì quá tốt rồi." Dừng một lát nàng ta thều thào: "Ngươi đã gấp gáp chạy lên đảo sao có thể được? Người ngoài tộc đi vào tháp cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy giây lát có thể bị vạn quỷ cắn xé thành mây khói. Chỉ còn một cách, ta dẫn đường, ngươi theo sau vào trong tháp tìm kiếm mà thôi. Một khi bước vào trong tháp ta và ngươi đều không còn ý thức, nhập mộng tìm hoa, khi tìm đủ cửa trận tự khắc mở. Ngươi yên tâm, nếu không tìm được cùng lắm bị đẩy ra khỏi trận, trọng thương thôi, tuyệt đối không mất mạng."
Tưởng Hoàng nheo mắt nhìn Hoàng Uyên, hắn không sợ quỷ hồn nhưng nếu rơi vào trạng thái hồn rời khỏi xác, ai đảm bảo người trên đảo không giở trò, ai có thể cam kết mang huyết trùng về chữa độc bệnh cho ca ca? Lỡ như mắc kẹt trong đó ca ca có chờ hắn về kịp không?
Hồ Lâm cười như có như không đầy vẻ mỉa mai: "Ngươi không tu tiên nhưng tiên pháp không tệ, khi nhập mộng những bí mật đen tối cùng nỗi ám ảnh của ngươi sẽ không ngừng lặp đi lặp lại, thậm chí có những thứ ngươi chưa từng trải qua, những việc mà người thân, bạn bè của ngươi chưa từng thổ lộ, ngươi có thể sống trong ký ức của họ, cảm nhận niềm vui nỗi đau của họ."
Tưởng Hoàng sửng sốt.
"Không tưởng tượng nổi đúng không? Ở trong mộng không có gì làm hại ngươi đâu, tìm được cỏ Lan Tâm dễ, tìm được hoa mới khó. Nó mọc từ nỗi đau khổ tột cùng, ngươi phải tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh đấy, chỉ có chín đóa thôi, đừng để hoa tàn. Chỉ cần ngươi không chọc mấy con quỷ trong tháp, những việc khác môn chủ sẽ giúp ngươi." Tuy Hồ Lâm chẳng muốn chút nào, nhưng việc đã đến bước này đành phải chịu thôi.
Mi mắt Tưởng Hoàng hơi run nhẹ, khẽ nói: "Nếu như trong tháp ẩn chứa nhiều tai ương, thôi thì cứ để ta đi một mình. Sóc Nhu không thuộc địa phận của đảo, chắc không cần người có duyên vẫn vào được?"
Hoàng Uyên gật đầu sắc mặt hơi tái lại, Thẩm Huyền Quân không có duyên vẫn vào được, nhìn thái độ khi hỏi vô cùng mong đợi câu trả lời của Tưởng Hoàng, nàng hơi lung lay. Hắn không hề biết chuyện này, vậy… chuyện năm xưa không liên quan đến hắn? Nàng không muốn bản thân bị người ta xoay trong lòng bàn tay, ý nghĩ kia nhanh chóng thu lại, chuyện đã qua nhiều năm vẫn phải kỹ lưỡng điều tra nhiều hơn.
Tưởng Hoàng an tâm mấy phần, khẩn khoản cầu cạnh: "Thế càng tốt, ta sẽ gọi Phương Dao đến hỗ trợ, môn chủ không để ý chứ."
Hoàng Uyên lắc đầu: "Là ngay từ đầu ta nói chuyện mơ hồ khiến tay ngươi bị thương, chuyện này cứ quyết định thế đi."
***
Nhận được thư Phương Dao im lặng rất lâu, hắn nhìn trang thư như muốn xuyên thấu từng con chữ tìm hiểu xem khi viết thư hoàng thượng đã nghĩ gì? Trong lòng hắn có lớp sương mờ không tan được, bức bối khó chịu, rốt cuộc người có nghĩ đến an ổn trong cung?
"Ngươi nghĩ ta có nên đi hay không?"
Tăng Huy im lặng không dám trả lời.
Phương Dao thở dài: "Đến chỗ Thẩm công tử báo tin đi, trong cung có Mã Lý Trường từ cõi chết trở về kia nghĩ sao cũng không an toàn. Ngươi đưa y đến nơi an toàn, ta lên đảo một chuyến xem tình hình."
Tăng Huy ngậm miệng như hến, Thẩm Huyền Quân hỏi mãi không ra nguyên do vô cùng tức giận quát: "Các người muốn giam lỏng ta à?"
"Không dám, tướng quân bảo trong cung có thích khách chưa bắt được, trước mắt đưa người đến nơi an toàn quan trọng hơn." Tăng Huy ngước mặt nhìn y thái độ cực kỳ nghiêm túc: "Tướng quân theo lệnh đến chỗ hoàng thượng, chuyện gì nên nói đều nói hết đấy."
"Ngươi đang uy hiếp ta sao?" Thẩm Huyền Quân hơi chột dạ, y vẫn chưa nghĩ ra cách giải thích với đệ ấy sao cho chu toàn.
Tăng Huy kính cẩn cúi đầu: "Thần uy hiếp người làm gì, tướng quân có nhà ở ngoại ô, người và thái tử ra đó nghỉ ngơi cũng tốt. Đương nhiên Vu đại phu phải theo cùng, người chọn vài người hầu hạ đáng tin cậy đi cùng. Ngày mai chúng ta lên đường sớm."
Mi mắt Thẩm Huyền Quân co giật, đột nhiên cảm thấy việc gấp rút lên đường không đúng lắm. Phương Dao tại sao phải đến chỗ hắn chứ, chuyện nhiếp chính trong cung phải giao cho ai? Tưởng Hoàng không còn ai thân thích, y chưa nghe nói hắn phong vương tước cho quân thần nào… Phương Dao buộc phải rời đi, lẽ nào Tưởng Hoàng gặp phải nguy hiểm?
Lúc ngẩng đầu nhìn Tăng Huy sắc mặt hắn vẫn không thay đổi. Thẩm Huyền Quân nuốt hết lời hỏi thăm vào bụng, đáp: "Ta biết rồi."
Thẩm Huyền Quân đưa Tiểu Tây và Hạnh Hạnh đi theo.
Đi chết mấy con ngựa Phương Dao cũng đến nơi đã hẹn, Sóc Nhu địa hình hiểm trở về đêm bầu trời thẫm tối không có chút ánh sáng nào. Không trăng không sao, vạn vật đồng nhất một màu đen, ánh đuốc trên tay phát ra vầng sáng yếu ớt không soi được bao xa. Càng đi xuống vực không khí càng lạnh, khó khăn lắm mới tìm được Tưởng Hoàng đang thảnh thơi uống rượu.
Tưởng Hoàng nghe tiếng bước chân vẫn không thèm quay đầu lại, khẽ hỏi: "Trong cung vẫn ổn chứ?"
"Không ổn, trong cung vừa có thích khách, thần cho người kiểm tra khắp cung nhưng vẫn chưa tìm được người."
Bàn tay cầm bình rượu của Tưởng Hoàng run lẩy bẩy, bởi vì Sóc Nhu âm khí quá nặng hắn luôn thấy có vô số ánh mắt dõi theo thăm dò. Hắn cố ngăn bản thân không kích động, câu chữ phát ra qua kẽ răng: "Ca ca thế nào rồi?"
"Thần đưa công tử đến ngoại ô ở tạm rồi." Ngoại ô đương nhiên không có nhiều thị vệ như trong cung, có điều toàn là thân tín võ công cao cường, trong phủ có ba bốn mật thất cẩn mật, y ở đó vẫn an toàn không bị Mã Lý Trường dòm ngó lung tung.
Biết được Thẩm Huyền Quân bình an, Tưởng Hoàng dẹp cơn sóng dữ trong lòng, chỉ cười lạnh: "Hoàng cung nhiều người canh giữ vẫn để cho thích khách xông vào cung, đến nay còn chưa bắt được người, trẫm còn cần ngươi làm gì?"
Phương Dao lập tức quỳ xuống, đây đương nhiên là lỗi của hắn. Thẩm Huyền Quân là điểm yếu trong lòng hoàng thượng, nếu biết y có nhiều điều che giấu về thích khách kia, hoàng thượng sẽ phản ứng ra sao?
Hô hấp của Tưởng Hoàng ngưng trệ giây lát, hỏi: "Chuyện này có liên quan đến Mã Lý Trường không?"
Phương Dao suy nghĩ giây lát, nói: "Hình như là người quen của Thẩm công tử. Hôm đó trời đã khuya công tử vẫn đi bơi thuyền, còn nói thuyền lật phải tự bơi về. Thần cho người tìm khắp hồ, tra xét các đảo lân cận cả cả đinh đóng thuyền còn không thấy nói chi là người." Thấy sắc mặt hoàng thượng xấu dần Phương Dao vẫn nói: "Thích khách bị thương rất nặng, công tử về phòng tắm rửa thay y phục, thần lén cho người lấy quần áo mang ra xem thử, tay áo bị rách một mảng lớn… phần khủy tay, lưng cổ áo còn dính chút máu."
Bình rượu trên tay Tưởng Hoàng vỡ tan, máu từ lòng bàn tay chảy xuống không ngớt, Phương Dao cắn chặt quai hàm, mi mắt rũ xuống. Đúng lúc tầm mắt rơi vào vải băng trên tay trái của hoàng thượng lộ ra dưới tay áo rộng thùng thình.
"Hoàng thượng…?"
"Ngươi có đến phòng thuốc tìm không?"
Phương Dao không nghĩ ra hắn nghi ngờ người ở phòng thuốc khi nào, đáp: "Thần mượn cớ cần người tìm vài loại thảo dược bồi bổ, đã đem A Hà đưa đến Phương phủ cho Tăng Huy xử lý rồi."
Tưởng Hoàng nhắm mắt lại, lồng ngực tự dưng đau nhói.
Biết rõ bên trong tháp là ác mộng đời mình, hắn vẫn muốn vào tìm kiếm hy vọng.
Phương Dao quỳ suốt một đêm dưới khí trời lạnh lẽo của Sóc Nhu, hôm sau Tưởng Hoàng để hắn dưỡng sức đến ngày tháp Duy Tâm mở ra. Biết trong lòng hoàng thượng trùng trùng tâm sự, Phương Dao không biết làm sao khuyên răn, mọi việc trong cung đều do tể tướng xử lý, Thẩm Huyền Quân đã được đưa đến nơi an toàn, tạm thời được tới đâu hay tới đó.
…
Thời khắc tháp Duy Tâm sắp mở ra, Hoàng Uyên đến Sóc Nhu như lời đã hứa. Dưới ánh sáng ban trưa chói mặt, sắc mặt Hoàng Uyên trịnh trọng, nói: "Không có ta vào người ngoại tộc rất dễ bị cuốn vào nguy hiểm, các ngươi không hối hận?"
Tưởng Hoàng nhìn chằm chằm tòa tháp u ám đầy sát khí như con thú dữ cuộn mình che giấu hàm răng sắc nhọn không đáp, Hoàng Uyên vừa nhìn là biết ngay câu trả lời của hắn. Nàng ta nắm chặt bình sứ nhỏ đựng đầy máu đang lắc lư điên cuồng, thần sắc nàng ta ngày càng u tối, môi tím ngắt.
Phương Dao hát hiện nàng ta không ổn, nhíu mày: "Môn chủ, người không sao chứ?"
Mặt trời lên đỉnh điểm, Hoàng Uyên run rẩy mở nắp bình sứ, rốt cuộc không chịu nổi nữa phải buông tay ra, máu bên trong cuồn cuộn chảy ngược lên trời. Cảm nhận được huyết dịch của chủ nhân, bầu trời Sóc Nhu nháy mắt tối sầm lại, trận địa quanh tháp khởi động kéo theo âm thanh chói tai gai ốc vang vọng khắp vực.
Bảo vật trấn tháp cựa mình bạo loạn, bầu trời mù mịt, sát khí ngùn ngụt tăng lên cuộn xoáy vào nhau che kín nền trời, đỉnh đầu toàn mây đen lốc xoáy đang bành trướng nuốt hết ánh sáng dưới vực. Ngực Tưởng Hoàng thít lại nhìn chân hỏa quanh tháp bừng bừng trỗi dậy, tai ong lên… hắn từng chứng kiến hòn đảo này bị tàn sát, lúc đó khắp nơi đều là tiếng gào khóc, vì chuyên tâm tính toán kế hoạch không để ý nó phát ra từ đâu, giờ mới nhận ra âm thanh bi thống vạn quỷ kêu gào ấy từ Sóc Nhu đó mà ra.
Được chủ nhân Sóc Nhu mở cửa, nguồn lực hủy thiên diệt địa kia không trực tiếp làm hại bọn họ nhưng áp lực vô hình đè nặng gây thương tổn không kém. Hắn hoài nghi sao năm đó họ không dồn hắn đến Sóc Nhu bày trận, có thể ngọn tháp này không thể tùy tiện mở ra, hôm nay là thời điểm thích hợp nhất.
Ca ca khi lên đảo thần cách đã bị hủy, không phải người trên đảo vẫn xông vào tháp, hắn không tưởng tượng được y đã chịu đựng những gì, đau đớn ra sao, tất cả đều là vì hắn.
Đều là vì hắn…
Hoàng Uyên đưa họ đến cửa mới dừng lại, khẽ nói: "Bước qua bậc cửa này là đã qua không gian khác, các người phải cẩn thận đừng để quỷ hồn có cơ hội. Nhớ phải kiếm đủ chín đó thu vào túi nan, lúc qua sông tuyệt đối đừng nhìn xuống. Còn…" Nghĩ một lát Hoàng Uyên lắc đầu: "Không có gì, đi đi, đừng để chậm trễ."
Tưởng Hoàng và Phương Dao nhìn nhau giây lát, gật đầu cùng nhấc chân vào điện. Nháy mắt phong vân biến chuyển, người sắp bị xé ra từng mảnh, cơn đau dữ dội đóng từng nhát đinh vào đỉnh đầu, lồng ngực. Không để họ kịp phản ứng, rất nhanh bốn bề yên ả trở lại. Tưởng Hoàng đau không thở nổi ôm ngực quỳ trên đất mặt mày tím ngắt, phía xa xa mặt trời đang lên, gió mang theo vụn tuyết nho nhỏ đọng lại trên mặt hắn.
Cơn đau rút dần đi chỉ sót lại cảm giác tê dại, hắn thở hổn hển một hồi ngã phịch xuống mệt mỏi nằm trên tuyết.
Hồi lâu, Tưởng Hoàng quay đầu nhìn, sau lưng hắn là bình nguyên rộng mở trải dài, không còn dấu vết của Sóc Nhu hay Hoàng Uyên đâu cả. Ở bên ngoài nhìn vào trong tháp chỉ thấy tối đen, vô số tiếng gọi cùng ảo giác ngàn vạn khuôn mặt hiện ra quấy nhiễu, không ngờ không gian trong tháp lại tươi mới rộng lớn thế này.
Hắn không dám chậm trễ, cơ thể vừa cử động được đã đứng dậy tiện tay xách theo cả Phương Dao lên: "Phải bắt đầu tìm từ đâu đây?" Dừng một lát hắn nói: "Hình như đây là nước Sở."
Tưởng Hoàng càng nhìn càng thấy quen, hắn đã từng thấy nơi này qua Kính Du Mộng, khi đó ca ca…
Hắn đã nhìn thấy ca ca cười vui vẻ bên người khác.
Không biết vì sao cơ thể Phương Dao hơi chậm chạp xương cốt hỏng hóc từ bên trong, Tưởng Hoàng đỡ hắn hai lần mới đứng vững: "Có lẽ do ngươi không có duyên với ngọn tháp này. Trước mắt dùng Đèn Cổn Minh soi đường tìm ca ca trước."
"Không phải tìm hoa sao?" Trong thư hoàng thượng bảo lên đảo gấp cùng người vào tháp tìm bảo vật, đây là chuyện quan trọng nhất hiện giờ, tìm Thẩm Huyền Quân làm gì? Sao người biết y đang ở đây?
Tưởng Hoàng ngơ ngác giây lát, hắn cũng không biết tại sao mình lại nghĩ đến việc tìm ca ca, mắt hơi giật nhẹ: "Thi pháp tìm hoa đi, ta hỗ trợ."
Ánh sáng của Đèn Cổn Minh cao vút dường như muốn chọc thủng nền trời, Hoàng Uyên dặn dò họ cứ đi theo đèn lụa này, tuyệt đối không được để đèn bay thẳng xuống nước, nếu không nó sẽ biến thành cá, ngọn đèn biến mất khỏi nhân gian mãi mãi.
"Ở phía đông nam."
…
Trong huyễn cảnh mông lung, người vui kẻ buồn, ai khóc cho ai?
Yến tiệc đang diễn ra náo nhiệt, mưa tuyết đột ngột rơi, hoàng thượng sai người chuẩn bị phòng ốc, truyền lời giữ Lục Minh Quy ở lại trong cung: "Đã ở đây mười ngày rồi, ở thêm vài ngày trong phủ của khanh cũng không loạn lên được."
Nhưng trước đó không lâu Thẩm Huyền Quân nhờ Viên Huyễn nói y muốn gặp hắn. Hiếm khi y sai người gọi hắn về, Lục Minh Quy lo sợ y xảy ra chuyện nhất quyết đội mưa tuyết trở về.
Băng qua rừng trúc hắn chạy nhanh vào trong phòng tìm kiếm, tìm mãi không thấy người đâu. Đang định phát tác tức giận có người rụt rè nói với hắn hôm nay y muốn ngủ ở ấm trồng hoa. Lục Minh Quy sững sờ, thời khắc này hắn mới nhận ra mình sốt ruột điên cuồng đến mức nào, vừa đến cửa phủ hỏi hạ nhân là được rồi, cứ tự mình làm loạn lên.
Lục Minh Quy cả ô cũng chẳng cầm theo nhanh chân chạy đến ấm Hồng Thủy Thiên, hạ nhân chạy theo không kịp kêu í ớ, không biết tướng quân đang tức giận điều gì. Về phủ quần áo không chịu thay tìm công tử như ma đòi mạng, chưa nói mấy câu đã bị người quát.
Bên trong phòng vừa ấm vừa thơm, Thẩm Huyền Quân ngồi trên giường đọc sách, trên người trùm cả tấm chăn dày, thấy hắn khóe miệng giương lên rạng rỡ. Nhìn kỹ lại cả người hắn ướt sũng, áo choàng sẫm màu ướt nhẹp rỉ nước mang theo hơi lạnh mùa đông phả vào phòng.
Thẩm Huyền Quân không khỏi le lưỡi: "Vừa gửi thư chưa bao lâu mưa tuyết kéo đến, ta còn nghĩ đêm nay đệ ở lại trong cung. Về cũng đúng lúc lắm, mau thay quần áo đi, ta vừa sai người hâm nóng lại cháo thịt bò đậu đỏ, ta phải ở dưới bếp nghiên cứu cả buổi chiều mới được đó."
Lục Minh Quy dở khóc dở cười: "Ca ca gọi ta về gấp chỉ vì ăn cháo thôi hả?"
Cả ngày nay hắn phải đón tiếp sứ giả, vừa rồi kiên quyết muốn đi trong bàn tiệc không khí mất vui hẳn, sắc mặt hoàng thượng bao phủ mây đen hận không thể trói hắn lại bắt ngồi xuống. Hôm nay uống khá nhiều, trong người có men say chếnh choáng, bèn mượn cớ đau đầu lui về nghỉ ngơi, công công đưa hắn về vừa ra khỏi phòng, hắn lập tức chuồn ra khỏi cung.
"Ta nấu cháo cho đệ không quan trọng sao?"
Lục Minh Quy rơi vào yếu thế, bất đắc dĩ cười méo xệch: "Quan trọng, quan trọng."
Nhưng hắn vẫn không quên nói: "Trong thư nói không rõ ràng ta còn tưởng sắp xảy ra chuyện phi ngựa thật nhanh trở về đây, ca ca không sợ ta lo lắng quá mức ngã gãy cổ ở trên đường sao?"
Thẩm Huyền Quân "..."
Nói hơi quá thì phải, ngày nào cũng làm ổ trong chăn có thể xảy ra nguy hiểm gì chứ?
Vẻ mặt của hắn quá nghiêm túc, toàn thân ướt mưa tuyết lạnh run, Thẩm Huyền Quân tự dưng thấy có lỗi. Y ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, nếu biết trong hoàng cung có yến tiệc y đã không ngang bướng như thế.
Giúp hắn thay quần áo khô ráo ấm áp xong, bên ngoài hạ nhân đã mang lò sưởi đến cạnh giường nhỏ, trên giường đặt một cái bàn con. Y đón hai bát cháo từ tay hạ nhân mang đến trước mặt hắn, ngồi một bên cầm quạt xua bớt hơi rượu, ánh mắt đầy mong đợi: "Đệ ăn thử đi."
Lục Minh Quy cho y thể diện rất lớn, nấu cái gì hắn cũng chịu ăn, Thẩm Huyền Quân rảnh rỗi sẽ nhờ đầu bếp dạy nấu vài món. Lúc chiều đã nếm thử mùi vị rất được, y vui đến mức lập tức gửi thư gọi hắn về.
"Ngon lắm."
Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm tự múc thìa cháo bỏ vào miệng, Lục Minh Quy nghiêng đầu nhìn y giây lát, khẽ nói: "Ca ca còn có tâm trạng ăn uống à?
Y chưa hiểu lắm, hỏi lại: "Sao ta lại không có tâm trạng chứ?"
Lục Minh Quy nheo mắt nghi hoặc: "Ca ca gọi ta về thật sự chỉ vì bát cháo này?"
Thẩm Huyền Quân gật gật đầu.
Chưa mở miệng, Thẩm Huyền Quân chợt thấy trời đất xoay chuyển, Lục Minh Quy đè y xuống thảm lông dày, ngón tay cái chạm vào má: "Ta ở trong cung hơn mười ngày, tin tức sớm đã truyền xa mười dặm, ca ca lại chẳng hề mảy may để ý." Hắn chỉ ngực mình: "Đau ở đây này."
Thẩm Huyền Quân chật vật thở hổn hển, Lục Minh Quy hơi dịch người sang một bên lẳng lặng nhìn, y không không khỏi thấy áp lực: "Chuyện thường tình thôi có gì để ý chứ?"
Lục Minh Quy không vui, trong lòng ca ca, hắn vẫn không đáng để bận tâm.
Thẩm Huyền Quân ngoảnh mặt sang một bên, thều thào: "Trước kia hoàng thượng đưa không ít người đến, nếu như hiền lương tốt đẹp cứ đưa vào viện hầu hạ thôi. Nay sứ giả từ nơi xa xôi đưa công chúa đến, đương nhiên không phải đến nước ta dạo rồi. Hoàng thượng có ý liên hôn ta còn có thể làm gì khác? Huống hồ đệ không thể ở mãi trong viện của ta được."
Làm người phải nên biết đủ, y không dám mong cầu nhiều hơn.
"Sao lại không thể?" Lục Minh Quy đặt tay lên tim Thẩm Huyền Quân, hắn hiểu tính khí của ca ca, hiểu rất rõ. Nhưng ca ca không tìm hiểu về hắn, chẳng để tâm đến quá khứ của hắn, ở nơi trái tim này hắn chỉ là kẻ để ca ca nương tựa thôi sao?
Cả trong huyễn cảnh ca ca vẫn không tin tưởng hắn…
Thẩm Huyền Quân nghẹn nỗi chua xót, y không muốn tiếp tục vấn đề này, chỉ nói: "Đệ muốn cưới thì cưới đi, ta sẽ không ghen đâu. Mấy hôm trước đệ gửi thư nói đưa ta đến điền trang, ta đã soạn xong đồ đạc hết rồi. Có thời gian… có thời gian đệ đến thăm ta là được."
Thậm chí còn chẳng có quyền ghen tuông, hắn đối với y rất tốt, không thể vì chuyện này đôi bên rạn nứt tình cảm. Đến điền trang cũng chẳng sao, y không muốn làm hắn khó xử.
Lục Minh Quy khẽ chớp mắt, dường như hắn hiểu ra, trong mắt tràn ra ánh sáng, vui vẻ hôn lên mặt y mấy cái tận hưởng đôi gò má mềm mại trắng nõn nà: "Nói không ghen mà mặt xị ra rồi. Viên Huyễn vừa tìm được một điền trang rất tốt, nơi đó trồng rất nhiều đào, ta muốn đưa ca ca đến chơi thôi."
Thẩm Huyền Quân tự sờ mặt mình: "Nào có? Đệ là tướng quân một nước mà, sau này thê thiếp thành đàn ta không muốn phí thời gian ôm hậm hực vào người."
Tâm trạng Thẩm Huyền Quân lâng lâng mật ngọt, hóa ra hắn muốn đưa mình đi chơi. Thường người trong nhà phạm lỗi đều đưa đến điền trang chịu trách phạt, vừa làm việc nặng vừa chịu hình đòn roi. Y còn tưởng công chúa biết trong phủ hắn giấu người nên chướng mắt làm khó dễ, hắn buộc phải đưa y đến điền trang làm nàng ta vui lòng. Dưới lưỡi đao của hoàng quyền có ai không khuất phục, có lẽ từng có, có lẽ…
"Ta cảm thấy việc làm tướng quân và thê thiếp thành đàn không có gì liên quan đến nhau." Lục Minh Quy thấy cả người rạo rực hân hoan, miệng giương lên: "Ngày mai ta đem đám hầu ngủ hoàng thượng ban cho đem bán hết."
Thẩm Huyền Quân lắp bắp kêu lên: "Sao có thể làm thế được?"
"Sao không thể chứ, để họ trong viện cũng không làm gì, hoàng thượng nuôi không nổi nhét vào phủ bắt ta nuôi thay à? Tốn cơm, hừ."
Thẩm Huyền Quân "..."
Lục Minh Quy cười nịnh nọt: "Ta có một mình ca ca được rồi."
Trời đã dần khuya, hạ nhân dợm bước đến gần cửa ý muốn vào phòng thêm trà nóng, nghe bên trong có tiếng thở dốc rã rời, câu từ mắng chửi không rõ ràng, mặt đỏ lên lúc này vào không thích hợp lắm đành rón rén cáo lui.
Trời còn tối đen, Lục Minh Quy ôm người đang ngủ say lên xe ngựa, bên trong có lót thảm lông hổ, gối tựa mềm mại. Người hầu theo sau bọn họ gọt trái cây đặt trên bàn con, thêm than vào lò đồng, Viên Huyễn sờ ấm trà đo nhiệt độ, khẽ nói: "Sắp đến giờ quán ăn công tử thích mở bán, thuộc hạ đi trước đến đó mua cho nóng."
Lục Minh Quy gật đầu, xe ngựa đi ra khỏi thành Thẩm Huyền Quân trong ngực hắn bị tiếng huyên náo phố chợ làm thức giấc: "Lên đường rồi sao?"
Hắn vỗ vỗ vai y: "Ùm, còn sớm lắm ngủ thêm đi."
"Nắng lọt vào rồi còn sớm gì nữa chứ?"
Xe ngựa dừng lại bên đường để y rửa mặt, dùng điểm tâm, vì kiêng dè hoàng thượng nên họ thường không đi cùng. Hiếm khi được tự do thế này trời không có tuyết rơi, hai người chọn nơi gần bờ suối dọn xung sạch sẽ trải khăn dùng bữa.
Thẩm Huyền Quân rụt rè ăn mấy miếng, nhớ lại chuyện hôm qua khẽ nói: "Công chúa đến gả cho hoàng thượng thật à?"
Lục Minh Quy gật đầu, tay gắp cho y một miếng chân giò hấp nước tương thơm ngon: "Hoàng thượng đương nhiên không muốn ta có thế lực nào trợ giúp. Công chúa càng không muốn gả cho ta, ở trong phủ tướng quân sao bằng ở hoàng cung rộng lớn, giữ ngôi tần làm chủ một cung."
Y hiểu ra không hỏi sâu nữa, chuyện liên quan đến triều đình đã làm y mệt mỏi nửa đời rồi.
Bước vào thôn trang đã thấy ánh mặt trời chiếu lên mấy cành đào phủ tuyết sáng lóng lánh. Viên Huyễn sai người mang cáng tre đến, Thẩm Huyền Quân không chịu muốn đi bộ tham quan.
Xuyên suốt đường đi đều trồng hoa cỏ, ba bốn gian nhà được bao phủ trong khu vườn xinh xắn. Nơi này so với tưởng tượng của y lớn hơn nhiều, nhà lớn có sáu gian, hành lang thông với các nhà khác, cạnh mỗi lối đi đều bày cảnh sắc khác nhau. Trước mắt y chọn phòng có lối ra hồ sen để nghỉ trưa, đi dạo quanh quẩn một hồi, phòng trà, phòng hoa, phòng thủy sinh, phòng khách, phòng bếp… không thiếu phòng nào. Nơi này dành cho người canh giữ điền trang ở, người đến thôn trang chịu phạt ở nơi khác, nghe nói nơi đó cực kỳ thiếu thốn nóng nực, mỗi chỗ có mấy chục người dồn vào, cạnh nạnh đấu đá lẫn nhau tranh giành từng món đồ phía trên ban cho.
Đi một hồi hai chân y mệt rã rời, Lục Minh Quy ở bên cạnh cười trộm: "Ca ca lên đây ta cõng cho."
Đi xe suốt người y có chút ê ẩm, để hắn cõng về phòng đã lăn quay ra giường. Hạ nhân trong viện bê mấy đĩa trái cây thơm ngon mát lạnh đến, vì có hắn nên y không dám hỏi đến món băng bào, chỉ đòi ăn một bát canh nấm.
"Ca ca thích nơi này không?"
Thẩm Huyền Quân nằm sấp trên giường kéo chăn gối đầu, cảm thấy nơi này rất tốt, khẽ nói: "Thích."
"Thích là tốt rồi, khế ước đều giao cho ca ca cả. Đợi thêm vài năm nữa sắp xếp hết mọi việc, chúng ta dọn đến đây sống."
Thẩm Huyền Quân không hiểu ý hắn, nhà trong kinh thành là do hoàng thượng ban cho, chủ yếu để hắn ở dưới mắt người dễ cai quản. Sao nói muốn đi là đi chứ?
Lục Minh Quy nháy mắt định giở trò gì đó, đột nhiên hắn quay đầu nhìn ra ngoài, quát: "Ai đó?"
Không hiểu sao hắn cảm nhận được sát khí, quen đến mức bám theo hắn vào giấc mộng. Huyễn cảnh khó khăn lắm mới dựng lên phát ra hồi chuông cảnh báo ngầm, Lục Minh Quy nheo mắt cố đè cảm giác bất an trong ngực xuống, đứng dậy nói: "Ca ca ở đây nhé, đừng theo nguy hiểm lắm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...