Khói Hoa Lãnh Cung

Kiều Chi đóng hết cánh cửa phòng lại, sai người mang đến một chén canh cá bạch chỉ cho hoàng hậu dùng. Hoàng hậu hít sâu mấy ngụm, đỡ trán: "Hoàng thượng cho cô ta dưỡng bệnh, còn để thái y đến chữa trị chăm sóc ả. Bổn cung vốn nghĩ nàng ta không thể nào trở mình được nữa." Ánh mắt nàng dừng lại trên bát canh: "Mang đi đi, bổn cung không muốn dùng bất cứ thứ gì!"

Thư Tình vội cười làm lành nói: "Thái y có chiếu cố tốt nàng ta không vẫn phải xem nàng ta có bao nhiêu cân lượng."

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lùng, Thư Tình cười dịu dàng: "Hoàng thượng còn phải lo cho công tử thời gian đâu để ý đến bệnh tình của nàng ta? Ài không biết cô ta có chịu được hai thang thuốc không nữa. Những việc cỏn con này nương nương cứ để người khác dọn dẹp đi ạ, trong cung này người ghét cô ta không ít đâu."

Hoàng hậu gật đầu đáp ứng đi vào trong nội điện thay một bộ đồ sạch sẽ: "Giờ bổn cung chỉ chờ có kẻ không thể nhẫn nhịn ra tay trước thôi. Ngày nào chưa trừ được ả ta, bổn cung không thể an tâm ngủ ngon."

Thư Tình thấy người đã bớt giận không nói thêm gì nữa, chuyên tâm xoa bóp chân cho hoàng hậu. Đột nhiên có giọt nước mắt nóng rẫy rơi xuống tay nàng, bàn tay nàng hơi dừng lại ngẩng đầu nhìn hoàng hậu: "Nương nương..."

"Cũng bởi ngày đó bổn cung hấp tấp quá, cứ nghĩ tình cảm hoàng thượng dành cho y chỉ là hứng thú nhất thời. Dựa vào nhà mẫu tộc lập chiến công không thèm mượn tay ai đã lan truyền tin tức ra bên ngoài. Hoàng thượng hận bổn cung thấu xương, những người bổn cung nâng đỡ muốn chia bớt ân sủng với y đều một đi không trở lại... bổn cung không còn cách nào vùng vẫy nữa rồi."

Thư Tình hoảng sợ biến sắc: "Nương nương đừng quá đau lòng làm hỏng đại sự, bất luận thế nào người vẫn là hoàng hậu. Hoàng thượng vẫn phải đến cung của chúng ta đấy thôi, dẹp mấy chuyện đó qua một bên, điều dưỡng thân thể thật tốt, phải nhanh chóng sinh cho hoàng thượng một hoàng tử mới là việc quan trọng hàng đầu. Chẳng qua bụng công tử ngày càng lớn, hoàng thượng mới bị quấn chặt không buông thôi."

Hoàng hậu lặng lẽ nuốt nước mắt: "Bổn cung cũng mong là vậy." Đâu ai biết hoàng thượng chỉ đến chỗ nàng ngồi một lát rồi quay về với Thẩm Huyền Quân ngay chứ: "Hoàng thượng lại đến chỗ công tử rồi đúng không?"

"Hoàng thượng đang ở thư phòng nói chuyện với Phương tướng quân..." Thư Tình nhìn quanh bốn phía, thấp giọng: "Tướng quân bị thương rất nặng, lúc tìm được đã hôn mê tới tận hôm nay, nghe đâu là đi tìm thuốc cho công tử."

Mặt hoàng hậu đanh lại, chuyện của hoàng thượng các nàng không được suy đoán lung tung. Nhưng hoàng thượng tìm thuốc thang cho y đã không còn là chuyện xa lạ gì nữa, có điều Thư Tình là một người thận trọng, sao lại...

"Hoàng hậu, hay là chúng ta cũng tìm đi ạ. Đến nước này người hãy buông bỏ cái tôi xuống, nhờ mẫu tộc giúp người tìm thuốc tốt, không tìm được vẫn được tiếng hiền lương." Thư Tình quỳ sụp xuống lạy: "Liễu quý nhân làm được sao nương nương không làm được chứ! Muốn sinh hoàng tử nương nương phải sống tốt trước đã, nương nương cũng không muốn đứa bé trong bụng mình sinh ra bị người ta chèn ép đúng không? Nhịn một bước trời cao biển rộng, chỉ tìm thuốc thôi đâu phải cúi đầu nịnh nọt!"

Hoàng hậu ngẩn ra: "Phải như thế thật ư? Có lẽ ngươi nói đúng, bổn cung chẳng có gì ngoài cái danh hoàng hậu rỗng tuếch, không cúi đầu vẫn chịu nhục mà thôi."

Viền mắt Thư Tình đỏ lên đầy đau xót: "Nương nương..."

Hoàng hậu gạt nước mắt: "Như thường lệ ngươi mang canh đến cho hoàng thượng đi, danh tiếng hiền thê bổn cung phải giữ đến cùng."

Lúc Thư Tình trên đường mang canh đến, từ xa thấy Thẩm Huyền Quân đủng đỉnh đi dạo ngắm trăng, so với lần trước gặp đã xuống sắc đi rất nhiều. Tiểu Tây đi phía sau mang theo một bình sứ, miệng ríu rít khen: "Canh này công tử hầm tốt hơn lần trước, có tiến bộ, có tiến bộ."

"Ngươi đang chê ta đó hả?" Thẩm Huyền Quân cười tủm tỉm, đồ sống đã có người làm sạch chế biến tẩm ướp sẵn, y chỉ lựa đồ bổ bỏ vào nồi rồi ngồi đợi thôi.

Tiểu Tây cười híp mắt thầm nghĩ: Không cháy nồi là hay lắm rồi.

Tiểu thái giám cầm lồng đèn đến trước cửa thư phòng truyền báo, công công liền cười hòa nhã khiêm tốn báo rõ tình hình: "Phương tướng quân đang ở bên trong chữa thương không ai được vào, nô tài đưa người sang trắc điện ngồi nghỉ trước nhé."

Thẩm Huyền Quân biết họ chữa thương cần chuyên tâm đả thông kinh mạch trước, gật đầu: "Không vội, ta đi dạo quanh đây thêm một lát."

Công công không yên tâm gọi thêm hai thái giám dẫn đường, Thư Tình thấy không ổn, giờ mang canh lên chỉ khiến người ta thêm chán ghét mà thôi, nàng thở dài vòng đường khác quay về cung.

Cách thư phòng không xa có một bàn đá, bên cạnh có đu dây, vì có một khoảng thời gian Thẩm Huyền Quân lui tới thư phòng thường xuyên, hắn sai người dựng lên để mỗi buổi chiều ra đây ngồi hóng mát. Cách một khoảng thời gian không đến, bên khe sơn dã có thêm vài khóm hoa đêm lặng lẽ đơm bông, y nhìn nó đến ngẩn ngơ, như đã nhìn thấy loài hoa này ở đâu đó nhất thời không nhớ tên.

Tiểu Tây rót canh ra ân cần dâng lên: "Hay là người uống chén canh trước cho ấm."

"Phương Dao vào cung cũng tốt, ta đang muốn hỏi hắn về bệnh tình của Uyển Nghi. Đệ ấy luôn miệng nói khỏe, thai kỳ ổn định, nhưng nếu thật vậy sao không để muội ấy vào cung chơi với ta?" Thẩm Huyền Quân xoa bụng: "Đệ ấy có nhiều chuyện giấu ta lắm, ta muốn đi thăm cũng không được, từ lúc trở về cách hành xử càng thêm khác lạ."

Tiểu Tây đổ mồ hôi gượng gạo đáp: "Có lẽ sức khỏe quận chúa yếu không tiện đi lại, hơn nữa vào cung sẽ bị người ta soi mói là ngoại thích. Ở đây sao thoải mái bằng bên ngoài, sinh hoạt không điều độ dễ ảnh hưởng đến thai kỳ lắm."

Y lắc đầu: "Lúc lên thiền viện Phương Dao sắp xếp muội ấy ở đâu chứ? Tiểu Tây à, cả một lá thư cũng không thấy gửi đến, bảo ta sao không lo được."

Tiểu Tây đang muốn mở miệng giải thích phía xa đã vang lên giọng nói cắt ngang: "Phương Dao sắp xếp muội ấy về bộ lạc rồi, hắn phải thường xuyên đi lại làm việc giúp ta khó tránh có lúc lơ là, dạo trước còn cãi nhau vài câu."

Hắn biết sẽ có ngày ca ca hỏi tới, trong bụng chuẩn bị mấy câu giải thích cho qua chuyện dù biết chẳng lừa được y.


Thẩm Huyền Quân ngẩng đầu nhìn hắn muốn truy hỏi thật không, nhìn thấy ánh mắt hắn, y rưng rưng nửa ngày không nói được câu nào. Tiểu Tây thừa cơ chuyển chủ đề sang uống canh, hỏi thăm sức khỏe Phương Dao và Vu sư phụ. Tưởng Hoàng vừa uống vừa trả lời, cũng không câu nệ là ai hỏi, nói thêm về thang thuốc sư phụ kê cho Uyển Nghi để y an tâm.

Tâm tư Thẩm Huyền Quân chất đầy chán nản, lần sau gặp Phương Dao phải tra hỏi thật rõ. Tiểu Tây âm thầm thở dài: "Nếu người không yên tâm hay là để thái tử đến bộ lạc thăm hỏi một chuyến? Dù sao thái tử cũng đang ra ngoài trải nghiệm học hỏi..."

Mắt Thẩm Huyền Quân lóe lên: "Cách này không tệ."

Tưởng Hoàng nhân lúc ca ca không để ý liếc xéo kẻ nhiều lời một cái cảnh cáo. Thình lình có người cầm đèn lồng chạy vụt tới: "Hoàng thượng, hoàng thượng không xong rồi, Phương tướng quân lại nôn ra máu." Mồ hôi trên người Trương công công đổ ra nhễ nhại: "Thái y báo tình hình nguy kịch lắm ạ."

Mi mắt Thẩm Huyền Quân giật giật: "Đệ đi xem hắn trước đi."

Đêm đó Thẩm Huyền Quân ở trong chăn mơ màng chợt phát hiện người bên cạnh rời giường lặng lẽ rời khỏi, có vẻ như hắn có việc bận cần phải đi gấp. Y hé mắt nhìn thấy trời còn tối đen, nến trong phòng đã tắt hết, chỉ còn ánh lửa than hồng rực đỏ trong lò chiếu ra quầng sáng mờ ảo: "Khuya vậy còn đi đâu?"

Bóng người đi khuất sau màn thưa chưa lâu, một bóng đen khác nhẹ nhàng tiến vào.

Ở bên bờ hồ vắng vẻ, màn đêm yên tĩnh bị một giọng hét đầy kinh ngạc phá vỡ: "Cái gì, thời gian qua bọn họ rời cung đi tìm huyết trùng ư? Hắn dám bỏ hoàng cung không ai trông giữ đi lên đảo thật sao?"

Lục Minh Quy xoa nhẫn cười: "Chuyện hoàng thượng đi xem con dân của mình sinh sống ra sao có gì lạ nữa chứ? Nếu đi lâu quá bá quan phàn nàn, chỉ cần tạo một con rối lên triều nghe họ nói nhảm thôi có gì khó chứ?"

Mồ hôi trên trán Mã Lý Trường đổ ròng ròng, hiển nhiên không cho việc bỏ bê triều chính là đúng: "Họ có tìm được không?"

"Không được."

"Sao ngươi biết không được chứ?" Mã Lý Trường nghiến răng: "Đến giờ hắn vẫn không chịu thương lượng, có thể đã tìm được gì đó."

"Một bông hoa đã tan biến, trong tay giữ một bông hoa khác... những con huyết trùng vừa sinh sôi ta đã gom nó nhét vào trong kết giới Hỏa Diễm, thả chúng xuống vực hết. Bên trên vực thẳm có kết giới che giấu tung tích, hắn ở trên đảo bị đả thương nghiêm trọng, giữ được mạng đã may lắm rồi, không có thời gian truy tìm nữa đâu." Lục Minh Quy nheo mắt: "Đây là cơ hội của ngươi đấy."

Mã Lý Trường hoài nghi: "Hoa gì cơ? Bỏ đi, ta muốn hắn có hành động trước. Cũng may ta đã đem một nửa huyết trùng giấu đi trước, tránh việc tên đó thừa cơ giam lại giết ta đoạt đồ."

"Tùy ngươi thôi, nếu muốn rơi vào thế bị động, việc ngươi nghĩ đến hắn đã đoán được từ lâu, ngươi tưởng mình yên ổn trong cung bấy lâu là do bản thân tài giỏi? Nếu không nhanh thúc ép, hắn sẽ nghi ngờ những thứ ngươi giữ trong tay có vấn đề đấy." Lục Minh Quy dừng lại giây lát: "Có người đến chúng ta tách ra thôi!"

Mã Lý Trường rất buồn bực nhưng ở trong cung hắn bị kìm kẹp rất chặt, trốn ra ngoài nói mấy câu đã mừng lắm rồi. Hắn muốn rời cung đến dịch quán ở, Lục Minh Quy phản đối bảo hắn ở trong cung chờ đợi tin tốt.

...

Vu sư phụ được đưa đến khi trời vừa rạng sáng, ông bắt mạch, xem qua con ngươi của Phương Dao xong hơi thở càng nặng nề: "A Tĩnh, lấy cho ta hai viên đan dược Bạch Thi. Phiền công công bảo nhà bếp sắc thuốc theo đơn này."

Tưởng Hoàng đứng một bên nhìn ông viết vội một đơn thuốc toàn dược liệu mạnh, với thể lực của Phương Dao mấy thứ này không nhằm nhò gì, nhưng thấy sư phụ cứ thở dài hắn biết ngay tình hình không ổn. Trong nội điện truyền ra tiếng hít thở gấp gáp hỗn loạn, mắt Phương Dao mở to nhìn lên trần nhà chuyên tâm chờ đợi điều gì đó, Tưởng Hoàng đi qua đi lại bên giường, sốt ruột giậm chân: "Trên đảo đã xảy ra chuyện gì, trẫm không thể nhớ gì hết!"

Phương Dao không trả lời, hơi lạnh nơi lồng ngực lan ra toàn thân, Vu sư phụ thấy hắn định thúc giục bèn nắm tay áo hắn ngăn lại, quay đầu nói với công công: "Mau đi giục A Tĩnh mang thuốc đến nhanh giúp ta, khụ khụ." Cánh tay ông ấy buông lỏng, Tưởng Hoàng đỡ ông ấy ngồi xuống ghế, trong cơn ho ông ấy ân cần dặn dò: "Đừng nôn nóng truy hỏi nữa, bây giờ hắn không còn biết trời trăng gì đâu, vết thương không giống do binh khí bình thường gây ra, hoàng thượng nghiên cứu nó trước đi."

Nghe bảo không phải do binh khí bình thường gây ra, chân mày Tưởng Hoàng hơi co giật.

Bên ngoài lùm cây bị gió thổi kêu xào xạc, hơi lạnh mùa thu cứ thế tràn vào tâm phế, Vu sư phụ thở dài: "Vừa rồi tướng quân còn liên tục nhắc tên ai đó... ai cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột, thảo dân đã già không thể hiểu được, có thời gian hoàng thượng hãy quan tâm bằng hữu tâm giao một chút đi."

Tưởng Hoàng trầm ngâm, trải qua bao nhiêu hung hiểm thứ Phương Dao không buông bỏ được chỉ có...

"Trương công công, đến Phương phủ đưa Bạch Nhất Vân đến đây."

Trương công công vâng dạ, trong lòng vẫn còn khúc mắc khó gỡ, hoàng thượng luôn thấy áy náy với tướng quân, giữa họ thân thiết như huynh đệ ruột thịt.

Bạch Nhất Vân vào cung ba bốn ngày, thương tích của Phương Dao vẫn không thấy khởi sắc, hắn cũng mệt mỏi trong một thời gian dài bèn nhân cơ hội này muốn đóng cửa nghỉ ngơi, giao lại binh phù.


Tưởng Hoàng đồng ý cho hắn dưỡng thương, nhưng khi khỏi bệnh phải quay về doanh. Chuyện trước mắt cất nhắc Tăng Huy lên thay thế một thời gian.

Kể từ khi hoàng thượng đi khảo sát đời sống dân chúng trở về, hoàng cung luôn nhuộm màu u ám. Văn võ bá quan nghe tiếng gió về việc Mã Lý Trường yêu cầu, làn sóng phản đối dâng cao, giữ lại Thẩm Huyền Quân trong cung đúng là tai họa. Đối với lời bẩm tấu của quần thần, hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ chất vấn, không ít người bị hạch tội.

Sắp sang đông thời tiết ngày càng lạnh, Thẩm Huyền Quân không ra khỏi cửa nữa ngồi trong phòng sưởi ấm, làm mấy món đồ chơi nhỏ. Như thường lệ, mỗi ngày Tiểu Tây sẽ đến thái y viện hỏi thăm tình hình của Phương Dao và Liễu quý nhân. Dù Tiểu Tây không ưa Liễu quý nhân lắm, đồ bổ công tử dặn nàng vẫn không đưa sót phần nào. Xem tình hình này cô ta rất khó phục sủng, công tử sợ thái y thấy hoàng thượng bận rộn thừa cơ ăn bơ lười biếng bỏ mặc cô ta tự sinh tự diệt.

"Phương tướng quân đã có Vu đại phu lo liệu, hoàng thượng ra vào thăm hỏi thường xuyên bệnh tình vẫn giậm chân tại chỗ, không chịu thuyên giảm. Còn Liễu quý nhân... bệnh này ta chưa gặp bao giờ, sư phụ của ta đến xem cũng bó tay chịu trận." Thái y khổ sở lau mồ hôi: "Giờ đây quý nhân lên cơn điên không chịu uống thuốc, ngày nào cũng nổi điên đánh người, nô tỳ hầu hạ kẻ bị quý nhân dùng ghế đánh chết, người bị cào rách mặt. Hôm qua Trương công công đến báo nô tỳ hầu hạ quý nhân là con nhà quan lại nhỏ, người nhà rất đau lòng, e là chẳng có ai được cử đến chăm sóc nữa đâu."

Tiểu Tây rùng mình một cái: "Phiền người nói lại với Tôn thái y trong viện, nếu đến cung bắt mạch công tử có hỏi đến cứ nói bệnh tình đã chuyển sang chiều hướng tốt. Gần đây công tử hay bị đau đầu, hoàng thượng có nhiều điều phải lo còn thời gian đâu quan tâm đến quý nhân, cứ qua quýt cho xong."

Hồ thái y hiểu ý gật gù.

Tiểu Tây đi rồi, Hà thái y lân la tiến gần thúc vai nói đùa: "Lần nào cô ta đến cũng khách sáo nói chuyện rất lâu, sao hả, có tình ý với nhau đúng không?"

Hồ thái y xua tay: "Nói năng xằng bậy."

Hà thái y tốt bụng nhắc nhở: "Huynh phải biết nắm bắt cơ hội chứ, hoàng thượng ban hôn, có thêm công tử làm hậu thuẫn thì may ra mới có cơ hội thăng tiến. Thử nhìn nhìn xem, trong thái y viện này còn ai quyền lực bằng Lương thái y người nhà của hoàng hậu chứ, chúng ta còn lâu mới thoát khỏi vây cánh của ông ấy. Công việc béo bở nhất lúc này là được chăm sóc cái thai trong bụng công tử ấy."

Họ hay bắt mạch cho cung phi, có những việc họ hiểu rất rõ, trong cung tràn ngập oán khí ghen ghét, không dễ gì mới tìm được một gốc cổ thụ leo lên.

Hồ thái y ngẫm nghĩ: "Biết rồi, tự mình dựa vào mình mới tốt."

Trời lạnh dần, Tiểu Tây vào kho tìm lò hương lau dọn sạch sẽ. Sáng nay A Tĩnh mang đến mấy tráp thảo dược khô đốt lò, căn dặn nàng chia ra đốt, phủ nội vụ hóng hớt được tin mang một đống lư hương quý giá đến làm nàng mệt bở hơi tai. Công tử có vẻ thích lư hương ngọc thời gian trước hoàng thượng mang tới hơn, nàng nhanh trí nhận nhiệm vụ này, để lại Hạnh Hạnh dẹp dọn mấy thứ kia.

Thẩm Huyền Quân ngày càng lười đi lại ngồi trên kháng dựa gối mềm. Mấy người hầu khác người thì đứng ngay ngắn bên lò than canh lửa, người thì dọn cơm lên bàn: "Công tử dùng bữa trước đi ạ."

Trên mặt y còn vương mệt mỏi, vẫy tay: "Đợi một lát nữa đi."

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân khe khẽ, người hầu hành lễ xong lui hết ra ngoài. Tưởng Hoàng chà tay bên lò sưởi than: "Mấy lão già đó nói nhiều quá nhức hết cả đầu."

Thẩm Huyền Quân cầm mấy cái yếm nhỏ thêu tranh vạn phúc cát tường: "Đệ đến đúng lúc lắm, xem thử cái nào đẹp hơn đi." Sau đó lại múc cho hắn một chén canh thịt bò thơm ngọt.

Mắt Tưởng Hoàng đầy tơ máu, cầm yếm trên tay ngắm nghía kỹ càng một hồi: "Ta thấy cái yếm thêu nhị tiên này đẹp hơn này, còn sớm ca ca đã chuẩn mấy thứ này rồi sao?"

Hắn tinh ý nhận ra yếm dành cho bé gái nhiều hơn, bé trai chỉ có hai cái đặt một bên không ai ngó ngàng, hiển nhiên ca ca muốn sinh một bé gái đáng yêu, dưới giường còn lén giấu không ít tranh bé gái trắng trẻo bụ bẫm.

Thẩm Huyền Quân hờn dỗi: "Sớm gì nữa chứ, sắp sinh rồi đó."

"Lúc ca ca mang thai Nguyên Dương phải đợi ba năm." Nói tới đây sắc mặt hắn hơi tái lại.

"Đệ cần gì giấu ta, cơ thể ra sao ta tự biết, không còn là thần tiên nữa đứa bé có thể ở trong bụng ta ba năm sao?" Sau đó y bèn nhíu mày: "Thế mà còn bảo rất mong chờ đứa bé trong bụng ta, các thái y bắt đầu tính ngày dự sinh rồi đó."

Hắn không biết phải giải thích ra sao, mặt mày sốt ruột nhăn nhúm lại, hắn vẫn hay bắt mạch kiểm tra mà không hề biết ngày sinh không còn nhiều. Lúc ca ca mang thai Nguyên Dương hắn không có ở bên cạnh, thai kỳ ra sao, mạch tượng chuyển hoá thế nào, hắn không nắm chắc nhất thời lúng túng: "Ca ca..."

Thẩm Huyền Quân cầm áo gấm nhỏ viền lông sóc thêu chim nhỏ đậu trên cành hoa, xung quanh hoàng hôn đan xem mây tím rực rỡ. Bên cạnh còn có một miếng bạch ngọc nhỏ nhắn, nội vụ phủ tỏ ý muốn làm một cái khoá ngọc cho đứa bé, hình dáng chưa định, vừa rồi mới sai người đưa bản vẽ đến, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn không nhịn được dí tay vào trán: "Kêu cái gì? Mau giúp ta chọn bản vẽ làm trang sức cho con đi."

Bàn tính cho con cái y hào hứng hơn hẳn, tay ôm lò sưởi nhỏ ủ ấm trước ngực, mặt mày vui sướng: "Thêm một chút vàng ngọc làm chốt cài cánh bướm ở đây, được không? Vòng cổ khắc hoa sen này cũng đẹp lắm, ở đây đính hồng ngọc nhé."

Hắn ngắm nghía mấy bản vẽ, lần này phủ nội vụ rất chú tâm thiết kế, chất liệu thượng hạng được tiến cống hàng năm. Trâm cài kim điệp vờn châu, lược cài bán nguyệt, đều là đồ tốt tỉ mỉ nhưng cũng không có gì thật sự mới mẻ, đột phá: "Chọn hai cái đó đi, ngày mai ta vẽ thêm vài cái đưa đến nội vụ phủ."


Thẩm Huyền Quân cười híp mắt sai người chuẩn bị nước ấm, hắn đã mệt mỏi quá độ rồi, dỗ hắn ăn uống tắm rửa xong cả hai kéo lên giường ủ ấm nhau chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sao chợt có tiếng gõ cửa khe khẽ...

Giữa đêm khuya gió lạnh, mùi máu trong điện nồng đậm. Tưởng Hoàng hoảng hốt lao vào phòng, thái y đang túc trực trong điện ra ra vào vào, hắn nhìn khăn vải vắt ra từng thau máu loãng, nơi ngực Phương Dao lộ găm một mũi băng nhọn hoắc, vừa nhìn đã biết được đẽo gọt cẩn thận, vuông vức.

Người trên giường đang hôn mê nhưng miệng vẫn thốt ra tiếng rên rỉ đau đớn, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Mặt Tưởng Hoàng đanh lại tiến đến bắt mạch, nhịp đập phập phù cực kỳ yếu.

"Lúc thần đến mồ hôi trên người tướng quân đã đọng thành vảy băng, nhất thời không biết rõ nguyên do mới phải triệu thêm thái y khác đến cứu chữa. Chúng thần thử hết mọi cách triệt tiêu lớp băng kia đi, không ngờ mũi băng này đột ngột xuất hiện..." Máu trên tay Hà thái y nhỏ xuống tí tách, vì trực tiếp chạm vào vết thương chạy chữa, vài nơi bắt đầu có vết bỏng lạnh thê thảm: "Máu của tướng quân không chảy, có điều..."

Thấy hắn nhìn ông ấy bèn ngậm miệng, mặt mày tái nhợt.

Một nửa khuôn mặt Tưởng Hoàng chìm vào trong bóng tối, ngón tay hồi lâu không di chuyển. Cánh tay hắn từng bị thương, bắt mạch mãi không chuẩn, nghĩ đến việc châm cứu khó khăn sắc mặt hắn càng khó coi.

Nhìn tình hình này thần trí Phương Dao rời rạc, bờ môi tím tái run rẩy: "Uyển Nghi, Uyển Nghi..."

Tưởng Hoàng nhắm hờ mắt lại, toàn thân ướt nhẹp.

Qua thêm một canh giờ, Phương Dao từ trong cơn đau tỉnh lại, vừa mở mắt đã biết người bên cạnh là ai. Ngoài hắn ra trong phòng không còn ai nữa, Phương Dao không muốn nói chuyện lại khép mắt. Khối băng này không giết chết hắn, lưu lại cơn đau khó lòng chống cự ở đây, như muốn nhắc nhở điều gì đó.

"Trẫm không lấy được băng ra, ngươi vẫn không định nói cho trẫm biết trên đảo xảy ra chuyện gì sao?"

Mi mắt Phương Dao run run, chuyện trên đảo như bụi bặm ố vàng bay dập dìu trước mắt, nó quá nhỏ, giơ tay ra không thể bắt. Phương Dao không muốn nhớ đến nữa, nhếch môi, vào những lúc yếu đuối thế này lại dấy lên niềm oán hận: "Thần cũng như người thôi, không nhớ, không muốn nhớ... những việc này đều bắt nguồn từ người mà ra, hơn ai hết người mới là kẻ không thể quên."

Tưởng Hoàng tê liệt giây lát, rất nhanh hắn trấn tĩnh nói về chuyện của Vu sư phụ trong huyễn cảnh, cả vết thương trên người ông ấy. Lúc nhắc đến ngọn tháp giam người, hắn tinh ý phát hiện cơ mặt Phương Dao co giật, chỉ trong giây lát mà thôi. Không rõ là do vết thương trên ngực đang hành hạ hay Phương Dao đã biết gì đó...

Giọng của Phương Dao cực kỳ yếu ớt: "Người, người... người ký khế ước với quỷ sao?"

Tưởng Hoàng ngẩn người: "Không có."

Phương Dao gượng dậy, tiếc là mũi băng trước ngực cản trở, chỉ gồng được một lát đã ngã xuống thở hồng hộc: "Giao kèo với người chết còn không phải là giao bản thân cho ma quỷ cắn nuốt ư? Người điên rồi!"

Ngón tay hắn co rút đau đớn, không biết làm thế nào. Hai chân không có lực, khó khăn lắm mới ngồi xuống giường thở dốc. Gió thu thổi qua khe cửa truyền vào làn sương lạnh buốt, thâm trúc dưới ánh trăng nhuốm màu ảm đạm: "Trẫm không nghĩ nhiều đến như vậy, để ca ca thuận lợi sinh đứa bé, để bí mật đó mãi mãi chìm sâu... trẫm phải cố chống đỡ đến cùng, đây cũng không phải lần đầu phát điên."

Phương Dao cười nhạt: "Thần nhớ người từng nói... muốn làm việc lớn phải vô tình."

Tưởng Hoàng cười thê lương, chính hắn cũng không biết mình tại sao rơi vào lưới tình cuồng dại ngày đêm gian nan giãy giụa: "Phương Dao, ngươi có còn nhớ Uyển Nghi không? Nếu ngày đó trẫm để ngươi cùng nàng ta rời đi, có lẽ..."

"Hoàng thượng, người lại hồi tưởng quá khứ rồi. Thần chưa từng hối hận vì quyết định của mình." Phương Dao lạnh lùng cười cợt.

Môi Tưởng Hoàng run rẩy: "Ngươi hận trẫm đúng không, vì trẫm nên ngươi mới ra tay. Sau khi giết chết người mình yêu cảm giác như thế nào? Thật ra... trẫm không muốn ép ngươi vào đường cùng đâu, thật đó!"

Không biết sức lực từ đâu Phương Dao ngồi dậy cười vật vã, cười đến ngửa tới ngửa lui như phát hiện ra điều gì đó thú vị: "Người đang muốn thần đi vào bước đường phản quốc đó ư? Thần không thể giẫm đạp lên xương máu tổ tiên mà đi, cô ấy cũng không thể phụ lại công ơn nuôi dưỡng của bộ lạc theo thần phiêu bạt. Không ai có thể như người ngó lơ thi hài trong hoàng lăng dây dưa không dứt với người khác đâu." Phương Dao đau đớn khốn cùng: "Giữa thần và cô ấy từ đầu đã... thứ duy nhất thần canh cánh nhiều năm qua chính là đã lợi dụng tấm chân tình đó. Dùng một người con gái để giành lại đất nước, tướng quân, binh lính sinh ra để làm gì! "

Tưởng Hoàng thấy Phương Dao mất bình tĩnh muốn đỡ nhưng lại thôi, đã không ít lần Phương Dao khuyên hắn dừng cương trước vực, đây là lần đầu tiên hắn nghe mấy lời này. Hai người họ đều lợi dụng tình cảm của người khác để trèo lên, thỏa mãn bản thân rồi lại quay sang đạp một phát, đay nghiến giày vò.

Phương Dao cũng không cần ai dìu dắt dựa vào thành giường, hít một hơi thật sâu: "Công tử không phải người trong bộ lạc, không thuộc về bất cứ đất nước nào. Cả đời y chỉ đi theo ý nguyện của sư phụ..." Phương Dao ho khụ khụ, ngực phập phồng kịch liệt: "Thần mong mai sau đây tổ tiên sẽ tha thứ cho người, đất nước của người, người hãy tự mình cố gắng gìn giữ đi."

Lúc này đây quan hệ giữa họ bất hoà đến cực điểm.

Mắt Tưởng Hoàng cơ hồ muốn rỉ máu, Phương Dao lại nói: "Công tử thật tâm với người, có lẽ không thể gây ra sóng gió gì nữa. Nhưng ở trước mặt bá quan người đừng vì tình điên loạn nữa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi. Lỡ như ngày nào đó sự tồn tại của công tử gây tổn hại đến vinh nhục tổ tiên, thần sẽ..."

Tưởng Hoàng quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

...

Tiếng gió đêm rõ ràng hơn, trống canh truyền đến một hồi rồi im bặt. Sắc mặt Tưởng Hoàng dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ nên tìm trong sách cấm: "Trẫm sẽ tìm cách chữa thương cho ngươi."

Tưởng Hoàng đi dọc tường hồng tịch mịch trở về, thị về canh phòng nhìn thấy hắn quỳ rạp thỉnh an, không ai dám thở mạnh. Trong đầu hắn quẩn quanh dự tính, tra rõ sách cấm, mong phía trước con đường trôi chảy, từng dòng suy nghĩ mờ mịt hiện ra. Dường như đã rơi vào cái bẫy của người khác dẫn đến một chuỗi thất bại... không phải hắn chưa từng nghi ngờ Hoàng Uyên, việc không có lợi ích ai muốn đóng vai người tốt chứ.


Chuyện này không phải một mình cô ta gây ra, Lục Minh Quy có phần không, người này vẫn còn bị giam ở tháp, hoặc có lẽ là...

Hắn về cung nhìn ca ca trước, giờ phút này hắn cần có người ở bên gần gũi yêu thương. Muốn nghe lời ca ca an ủi vỗ về mỗi khi hắn gặp ác mộng quấn thân, quá nhiều việc xảy ra hóa thành gai nhọn đâm vào đầu hắn, phải tìm cách tỉnh táo lại trước khi phạm sai lầm. Nhưng vừa đến cửa cung tiếng thét đau đớn truyền tới, người hắn như rơi vào hầm băng. Có ánh sáng bừng lên, rồi ba bốn ngọn đèn thi nhau cháy rực, Tiểu Tây í ớ kêu: "Người đâu, người đâu, truyền thái y, mau, mau báo với hoàng thượng."

Từng hồi búa nện vào ngực hắn, tay chân bủn rủn không nhấc nổi. Trong cung có rất nhiều nhân ảnh loạn lạc chạy ra, hắn không nhìn rõ ai với ai, tưởng chừng chúng xuyên qua tim gan hắn, rót vào tai hắn những lời ma quỷ. Trong một khắc kia hồn phách của hắn bay vọt lên tận mây xanh, trải qua vô vàn thử thách khốn cùng ba hồn bảy vía quay về, hắn sực tỉnh túm lấy thái giám đang báo cáo ong ong bên tai hắn đứng thẳng dậy: "Ca ca đâu rồi, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi."

Thái giám gấp đến nhảy dựng: "Công tử có dấu hiệu động thai, tình hình không ổn lắm ạ."

Những lời hắn muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, những lời tiếp theo hắn không nghe rõ, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng. Sau bức bình phong tiếng thét thê lương vang lên cùng tiếng gió rít gào sởn gai ốc đâm thủng màng nhĩ, thái y lũ lượt kéo đến, sau đó đến mụ đỡ đẻ đi vào luôn miệng hối thúc chuẩn bị vật dụng cần thiết.

Thấy hoàng thượng vào bọn họ hoảng loạn quỳ một bên cúi thấp đầu, hắn không có thời gian đếm xỉa đến bọn họ, xua tay cho phép đứng dậy.

Tưởng Hoàng ngồi bên mép giường lông tóc dựng ngược nhìn người đang thở hổn hển trên giường, khuôn mặt tối sầm lại, trên người ca ca có nhiều vết thương cào cấu, quần áo nhiễm đầy máu tươi. Vu sư phụ thấy Thẩm Huyền Quân đau đến hôn mê bất tỉnh vội sai người nhét nhân sâm vào miệng, tìm cách cho y tỉnh dậy gắng sức sinh nở. Bọn họ là người phàm, không ai biết mở huyền quang ẵm đứa trẻ ra như trong mấy quyển sách cũ rích ghi chép.

Cổ họng Thẩm Huyền Quân phát ra tiếng kêu rên rỉ, mười ngón tay cào xuống giường dùng hết sức mượn lực đỡ đau, đột nhiên có ai nắm lấy cánh tay khiến y giãy nãy lên, hoảng hốt, hắn giữ chặt tay y ướt đẫm mồ hôi đặt lên ngực: "Đừng sợ, ta ở đây."

Thuốc trợ sản được mang tới, dược liệu rất mạnh, hắn thoáng do dự dùng thuốc này rất tổn hại cơ thể, nhưng không còn cách nào khác, cơn đau đớn vẫn còn hành hạ đứa trẻ chẳng mảy may xuất hiện. Tưởng Hoàng cắn chặt răng cạy miệng y đút thêm đồ ăn, đón lấy thuốc trợ sản từ sư phụ ép uống.

Nước mắt ướt đẫm chảy ướt hết khuôn mặt trắng bệch, môi mím chặt, cổ họng phát ra tiếng kêu yếu ớt, khí lực ngày càng yếu đi. Tiếng người thúc giục y dùng sức nối liền nhau, lọt vào tai y không khác gì ma chú, mùi máu xen lẫn với thảo dược đè nén trong căn phòng đóng kín, y không thở nổi nữa ngửa cổ giãy giụa.

Kêu la một hồi, thuốc đã có tác dụng Thẩm Huyền Quân dần thanh tỉnh hít được mấy ngụm không khí vào phổi, y cố mở mắt ra nhìn xem ai đang thì thầm bên tay, cơ thể không còn chút sức lực nào, khổ sở nỉ non kêu lên: "Vô Diện, Vô Diện, đệ ở đâu?"

Sau bức bình phong có không ít người, họ không rõ mình có hồ đồ nghe sai không, chỉ là trong ngực dội lên một dự cảm không lành.

Sắc mặt Tưởng Hoàng thoắt biến, môi hắn run rẩy, toàn thân bủn rủn cánh tay đang nắm lấy y hơi lỏng ra, may mà hắn vội vàng giữ lại kịp dùng thêm sức trấn an: "Ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ, ca ca yên tâm sinh đứa bé đi."

Thẩm Huyền Quân nở nụ cười an tâm rồi bị cơn đau làm nhăn nhúm mặt mũi, người đau như xé, cứ nửa mê nửa tỉnh trôi lênh đênh cả một cuộc đời dài. Y nghe thấy chính bản thân thét một tiếng thật dài, người nhẹ bẫng đi, hoang mang khó hiểu chìm vào cơn mê.

Tưởng Hoàng vừa mừng vừa lo cẩn thận ôm lấy đứa trẻ còn đang dính tơ máu lên nhìn ngắm. Sau đó đưa cho cho người hầu ôm đi tẩy rửa thay tã quấn. Vu sư phụ lại rót chén thuốc bổ đưa vào, nhìn thấy hắn vui mừng không nhịn được nói: "Vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử, cần phải chữa trị thêm một thời gian, lão già này chỉ sợ... cũng mong công tử không nhớ được gì. Đáng nhẽ không sinh sớm như vậy, thảo dân già cả rồi không còn tính toán minh mẫn nữa, khụ khụ. "

Hắn ngẩn ra giây lát, tay chân lạnh dần, sợ mất đi ánh nhìn dịu dàng và nụ cười như hoa: "Đúng là nên chữa trị trước."

Hắn ngồi dậy phụ giúp, lo liệu xong xuôi sạch sẽ mới đặt ca ca lại giường, sinh xong ca ca chỉ còn nửa cái mạng, mặt mày tiều tụy. Lại thêm một đợt thuốc nữa được mang tới, hắn không đợi y tỉnh được đành đỡ đầu dậy đút từng muỗng nhỏ, một bát đầy chỉ uống được một nửa vào bụng.

Trong lòng hắn ủ dột, nhớ đến lời sư phụ niềm vui có đứa nhỏ vơi bớt. Người nói không sai, đứa bé chào đời quá nhanh so dự tính của họ. Kế hoạch dừng thuốc Lãng Quên, điều trị chất độc trong người ca ca trước khi sinh đứa bé đều công cốc. Vừa rồi hắn bắt mạch, không thấy có dấu hiệu độc tính trầm trọng hơn, nhưng... đó chính là điều hắn thấy quan ngại nhất.

Lát sau đứa bé được ôm trở lại, nghe tiếng khóc của nó Tưởng Hoàng nghẹn ngào đưa tay ra bế, gương mặt nhỏ nhắn còn đang chịu cơn kinh hãi chưa nín khóc. Hắn lúng túng bế bồng, tay vỗ nhẹ, mắt hướng đến ma ma. Bà ta hiểu ý hướng dẫn các bước bế đứa nhỏ, niềm vui sướng tràn ngập tâm trí, nghĩ công tử sinh được hoàng tử, ắt hẳn trọng thưởng hậu hĩnh.

...

Qua hôm sau, trời đã tối dần Tưởng Hoàng ngồi dựa thành giường ngủ mê man chợt nghe một âm thanh rên rỉ. Hắn vui mừng ngồi dậy nắm lấy tay ca ca chân thành hỏi han: "Ca ca tỉnh rồi." Hắn hoảng sợ chạm tay vào mặt y: "Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi."

Thẩm Huyền Quân ngây dại giây lát, thảng thốt: "Con ta đâu?"

Hắn đè y lại giường nhỏ nhẹ đáp: "Đứa nhỏ đang được dỗ ngủ bên trắc điện." Sau đó lại kêu Tiểu Tây bế sang: "Ca ca còn yếu lắm đừng vội đi lại, đứa bé khoẻ mạnh, khóc rất vang."

Thấy ca ca không có biểu hiện gì bất thường hắn nhẹ nhõm đi nhiều, đứng dậy lấy một chút thuốc tĩnh khí an thần bỏ vào lò. Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa tâm trạng hắn dần tốt hơn, cả đêm qua hắn không thể ngủ được, trong đầu biết bao suy nghĩ chập chờn.

Thẩm Huyền Quân như tỉnh lại nằm trên giường thở dốc, nghe tiếng xào xạc nên ngoài bèn cất giọng thều thào: "Hình như ngoài trời có mưa, đừng bế con ra ngoài."

Hắn cúi đầu thì thầm: "Là tiếng lá cây thôi, yên tâm con được quấn kỹ lắm không bị lạnh đâu."

Y nghe được tiếng tim hắn đập khe khẽ lúc gần kề, hệt như những lần da thịt thân mật, tình ý trong mắt hắn chảy ra: "Là hoàng tử, rồi chúng ta cũng có công chúa thôi."

"Đã đặt tên cho con chưa?" Họ lật sách tìm kiếm chọn ra ba bốn cái tên hay nhưng vẫn chưa quyết định gọi là gì, ý cười trên môi y ngọt ngào hơn mọi ngày: "Nguyên Dương mà biết đệ đệ sinh ra rồi sẽ vui lắm."

Hắn phấn khởi đáp: "Ta đã viết thư báo tin rồi."

Thẩm Huyền Quân mỉm cười, chưa ai phát hiện nhẫn trên tay y không còn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận