Khói Hoa Lãnh Cung

Thương Hải.

Thương Hải, Thương Hải.

Âm điệu thốt ra mềm mại êm tai, dần dần, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm nho nhỏ, suy nghĩ vụn vặt kia là đốm lửa trong đêm lạnh, đặc biệt ấm áp, song cũng khiến người ta chìm vào mông lung không rõ thực hay mơ.

Có những lúc hắn để tâm mình thỏa nguyện, cũng có lúc hắn tỉnh táo rất nhanh, vội vàng dập tắt tàn tro. Hắn tôn kính yêu thương, không dám để ý niệm của mình làm vấy bẩn người!

Lục Minh Quy ngồi thẫn thờ một lát, sắc mặt hơi thay đổi: “Giữ cây tỳ bà đó lại, đừng làm cô ta bị thương.”

Lục Đường biết chủ thượng nhắc đến Tùy Ngọc, cô nàng đó mới vừa được đón đến đây. So với lần đụng mặt ở lễ cưới, sắc mặt Tùy Ngọc vàng vọt, người gầy như que củi, Lục Đường sợ cô ta làm bậy, phong bế hết võ công, giam trong lồng Thủy Quang. Thượng tiên hay tin không vui, nôn một búng máu lâm vào hôn mê, chủ thượng biết mình làm sai, vội vàng thả người, để cô ta đến hầu hạ.

Hắn ôm trán thở dài: “Cô ta cần gì ngươi cứ mang tới, dù sao cô ta vẫn là đệ tử của người.”

Lúc này họ đang ở cạnh nhau, phải chăng người đang cảm thấy dễ chịu? Môi hôn, ánh mắt dịu dàng của người đều dành hết cho cô ta, mỗi đêm sau khi tiếng tỳ bà kết thúc có phải họ cùng nhau điên loan đảo phượng, tận hưởng niềm hạnh phúc ân ái triền miên?

Hắn là người ngoài trong chuyện tình của họ, đã thế… sao người còn cho hắn hi vọng?

Tại sao chứ?

Sư tôn, người đối với con tàn nhẫn quá.

Ngực Lục Minh Quy căng cứng lại, nghẹt thở, trước mắt hiện ra gương mặt người mờ ảo trong đêm đen, tóc xõa dài bên gối, hắn luồn tay vào làn tóc kia vuốt ve, hôn lên. Bảo vật trong tay hắn đã bị người ta cướp mất, Lục Minh Quy sợ hãi, dường như hắn chưa từng có được người, dường như thời khắc đó chỉ là mơ.

Sao có thể là mơ chứ, những đêm mướt mát ấy hắn đều ghi nhớ thật kỹ.

Hắn không chịu nổi cảm giác này, nhắm mắt lại nén đau.

Lục Đường ngẫm nghĩ giây lát, nhíu mày: “Cô ta không nơi nương tựa, rất dễ đối phó, nếu người ghét cô ta cứ xử lý luôn đi! Người định để cô ta chăm sóc thượng tiên thật sao?”

Lục Minh Quy lắc đầu, hắn đang thấy hoang mang tìm nơi bấu víu, sợ sư tôn biết được sẽ oán trách hắn. Trong mắt người mỗi khi nhìn cô ta đều ẩn chứa cái gì có, không phải tình yêu, không phải thù hận. Người chọn cô ta ở bên cuộc mình, muốn đem cô ta về ôm ấp suốt đời, có lẽ cô ta thật sự có thể mang đến cho người niềm vui, từ trước đến giờ người chưa từng làm những việc ngoài không mang lại lợi ích.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô ta vẫn đang ở cạnh người, còn hắn là kẻ thua cuộc.



“Hôm nay nhìn sắc mặt thượng tiên tệ lắm, người đuổi Tùy Ngọc ra phía sau ở rồi.” Lục Đường không biết nên vui hay buồn, thượng tiên nhốt mình ở trong phòng mãi cũng không tốt, ngoài Tùy Ngọc ra không biết ai có thể khuyên nhủ. Nhưng họ ở cạnh vui vẻ đầm ấm, chủ nhân ôm mối đau lòng riêng mình.

Người cần gì phải cố chấp giày vò bản thân chứ.


Lục Minh Quy ngẩng đầu: "Cả cô ta cũng không khuyên được à? Ngươi có nghe ngóng được gì không?” Đã ba tháng hắn chưa bước đến chỗ sư tôn, người không cho phép hắn bén mảng đến làm phiền, hắn biết thân biết phận đành để lại một người hầu cho người sai khiến.

Nhưng vừa rời khỏi không lâu, người hầu đó bị ném ra ngoài, hơi thở yếu ớt, thần trí bất minh, hắn không hỏi được gì!

Lục Đường nhắc đến một người với giọng điệu e dè: "Thượng tiên có hỏi đến Thục Uẩn.”

Gân trán Lục Minh Quy nảy lên: "Vậy ngươi đến chữa thương cho cô ta, đợi khi hồi phục đưa đến chỗ sư tôn. Nhớ phế hết tiên thuật, à nếu cần thiết cứ để cô ta im lặng vĩnh viễn đi.”

Dặn dò xong Lục Minh Quy tiếp tục ngồi ngẩn ngơ. Lúc hắn sực tỉnh đã đứng trước nơi sư tôn ở, nơi này không có tên, cửa phòng đóng kín không chào đón bất kỳ ai.



Thẩm Huyền Quân ở trong căn phòng lạnh băng tròn nửa năm, sức khỏe dần hồi phục, sắc mặt vẫn còn xanh nhưng ngực đã bớt đau không còn ho ra máu nữa. Lục Minh Quy đưa người đến một khu viện khác ấm áp có mạch nước nóng linh thiêng chảy qua, giảm bớt dược liệu mạnh, kê thêm mấy thứ thuốc ôn bổ, dù y có muốn hay không mỗi ngày hắn đều đến hai lần bắt mạch, truyền khí, dùng máu của mình chữa thương tích.

Số lần Thẩm Huyền Quân dùng máu của hắn nhiều hơn, Lục Minh Quy nhân cơ hội đề nghị cho mình ở lại phía tây điện, lúc y cần chỉ cần gọi một tiếng.

"Giờ ta bị ngươi khống chế rồi, những việc này còn hỏi ý ta chi nữa.” Thẩm Huyền Quân liếc hắn vẻ mặt đầy chán ghét.

Lục Minh Quy xem như người ưng thuận nhanh chóng dọn đồ vào phòng.

Thẩm Huyền Quân thấy vậy chỉ cười, ánh mắt quét qua người hắn, do ở trong phòng lạnh lẽo không thấy ánh mặt trời một thời gian dài, da dẻ xanh xao, nhưng ánh mắt vẫn linh động như cũ, tràn ngập ý cười: “Vui thế cơ à? Vậy tối nay ở lại đây đi.”

Người nói rất khẽ, Lục Minh Quy tưởng mình nghe lầm, lúc quay đầu dò xét người đã nằm xuống giường quay lưng lại với hắn. Lục Minh Quy do dự đứng yên chờ đợi, trong ngực tro tàn lại cháy, hồi lâu không nghe người nói thêm gì, con tim treo lơ lửng muốn rơi xuống vực.

“Không muốn có thể đi.” Giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ, mang theo chút ngạo mạn nhưng không hiểu sao hắn lại có ảo giác, người muốn hắn ở lại, muốn hắn ở cạnh người bầu bạn xua bớt cô đơn, có điều vẫn còn hờn giận không chịu thua.

“Con phải ở lại xem thương tích của người chứ?” Lục Minh Quy vui vẻ ngồi xuống giường, sai người dọn mấy món y thích lên.

Ai cũng biết, thượng tiên là tim gan của hắn, trước giờ luôn được bảo bọc, kính yêu. Từ ngày thượng tiên cho chủ thượng của họ vào viện, tình cảm của họ tăng vọt, khắp nơi ngập tràn không khí ái tình.

Lục Minh Quy nghe những lời này càng thêm hoang mang nghĩ ngợi, thật ư? Nếu người thích hắn tại sao vẫn làm cho hắn đau đớn, khổ sở như thế? Vì sao người lúc thì nồng nhiệt, lúc lại cực kỳ hờ hững, rốt cuộc hắn đã làm sai điều gì?

Hắn mang vô vàn câu hỏi vào cơn say, đêm đó hắn ôm chầm lấy người, cởi sạch quần áo hôn cắn ngấu nghiến, hỏi người tại sao. Nhưng người không nói một lời, giãy giụa yếu ớt dưới người hắn, ánh mắt dần tan rã xa cách. Hắn bị ánh mắt kia doạ sợ, sợ đến run lẩy bẩy dời ánh mắt đi, không dám đối diện, mặt cúi gằm: “Con…”

Máu trong người hắn chảy gần, cảm giác tội lỗi ngập ngụa: “Để con tắm cho người.”

Thẩm Huyền Quân cười nhạt, thần sắc đạm mạc: “Hừ, ta còn tưởng ngươi muốn ta hầu hạ ngươi tắm rửa.”


Lục Minh Quy xấu hổ nhìn sang hướng khác, giúp người kỳ co, lau khô người xong ôm người về phía chăn đệm ấm áp. Men say ngập trong hơi thở của hắn, lúc môi chạm vào da thịt trắng mịn như tuyết, ngọn lửa trong người hắn bừng lên dữ dội, kẹp chặt ăn tươi nuốt sống người khiến hắn chìm trong ái hận tình sầu.

Thẩm Huyền Quân thấy đau, toàn thân đều đau, mỗi khi thở dốc ngực hắn siết lại bóp chặt tim. Trong cơn đau, y lại xích gần hắn thêm một chút kề sát gương mặt người mình căm ghét nhất, để hắn bóp chặt cằm mình hôn hay dịu dàng xoa nắn tấm lưng đang thấy lạnh lẽo. Y cắn răng chịu đựng, nhớ đến chất lỏng đen đúa thấm vào tim mình trước kia, thấm tận xương tận tủy, có thay da đổi cốt thế nào vĩnh viễn không thể xóa được.

Sau đêm đó, Lục Minh Quy biến mất rất lâu, trong viện trở lại cực kỳ tĩnh lặng, tâm tính của y kiêu ngạo quật cường nên hầu như không bao giờ hỏi đến hắn. Đêm đêm, tiếng tỳ bà vang lên âm thanh nho nhỏ nghe như tiếng khóc nặng nề, oán hận chồng chất.

Một đêm nọ, dây đàn tỳ bà đứt đoạn, Thẩm Huyền Quân nôn rất nhiều máu, Tùy Ngọc sợ hãi chạy đến đỡ, lông tóc nàng ta dựng lên hết không rét mà run: “Thượng tiên, thượng tiên.”

Hương máu tanh đánh động đến bầy qua, chúng bay lượn trên mái ngói kêu từng tiếng thê lương, thèm khát muốn nếm thử mùi vị mục ruỗng của người chết. Lục Minh Quy hay tin tâm ma nổi lên thần trí hỗn loạn bỏ hết việc quay về, từ xa đã thấy cả khu viện sáng đèn, âm thanh khóc lóc, quát mắng dồn lại một chỗ. Viên Viên dựng giới nghiêm, dẫn một đội quân ẩn nấp chỗ tối canh giữ cẩn mật. Thấy hắn đến họ điều chỉnh lại tinh thần, sắc mặt tỉnh táo. lệnh bài bên hông đỏ rực cảnh báo không cho người lạ xâm phạm.

Lục Minh Quy nhìn tình cảnh này trong lòng càng thêm sốt ruột, hắn bước lên cầu thang Viên Viên lập tức nhảy ra ngăn cản, chân mày hắn khẽ động: “Xảy ra chuyện gì?”

Ánh trăng chiếu trên mặt Viên Viên để lộ gương mặt xanh xao hốc hác: “Không liên quan đến ngươi, thượng tiên đang bế quan.”

Đuôi mắt Lục Minh Quy lộ ra vệt khói đen, ánh mắt lạnh lẽo: “Không phải sáng nay vẫn còn ổn sao?” Lục Đường vẫn thường xuyên báo cáo tình hình cho hắn biết, sáng nay sư tôn còn ra ngoài dạo, hái thảo dược, cho cá ăn, dáng điệu ung dung sắc mặt tươi tỉnh: “Sư tôn trọng thương không tự chữa thương được, không có người bên cạnh hỗ trợ làm sao điều khí?”

Viên Viên không để hắn vào mắt: “Ta không ôm chuyện này, thượng tiên căn dặn không cho người ngoài vào.”

Hắn không cam lòng, Viên Viên nó hắn là người ngoài, thủ hạ bên cạnh y đều xem hắn như kẻ thù oán hận tận xương.

Lục Minh Quy rũ mi mắt, Viên Viên vừa quay người, trên cổ đột nhiên bị một lưỡi kiếm kề sát: “Ngươi tưởng mình có thể nói chuyện xấc xược với ta hả?” Hắn thi pháp trói chặt Viên Viên lại, lồng ngực phập phồng, lông mày dựng thẳng giương cung bạt kiếm: “Nói rõ, xảy ra chuyện gì?”

Viên Viên cắn răng không đáp lại, dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hắn, hai người giằng co giây lát, Lục Minh Quy buông tay: "Ta đương nhiên không quấy rầy sư tôn dưỡng thương, từ lúc nhận tin dùng đẩu vân về đây đã nửa canh giờ rồi, ngươi đảm bảo bên trong không xảy ra chuyện gì? Người luôn dùng máu của ta làm dược dẫn, ngươi ở đây canh chừng, ta vào một lát sẽ ra ngay.”

Lúc Lục Minh Quy xông vào cũng là thời điểm Viên Viên muốn đến phòng kiểm tra, họ tranh cãi nãy giờ bên trong vẫn không có động tĩnh hay tiếng quát mắng nào, không giống tính khí xưa nay của người.

Viên Viên miễn cưỡng ném lệnh bài cho hắn: “Phải ra ngay đó.”

Bên trong phòng tối om lạnh lẽo, lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu. Căn phòng vốn được rãi một lượng lớn hạt Hoả Tinh sưởi, Lục Minh Quy nhìn quanh không còn thấy hạt nào phát sáng, dưới mặt đất nổi lên một lớp sương mỏng.

Thẩm Huyền Quân cuộn người ngủ say trong chăn đệm lông thú, trên người mặc một bộ đồ lót mỏng ướt sũng mồ hôi, toàn thân trắng nhợt mỏng manh. Hắn lờ mờ nhìn thấy toàn thân y nổi lên đường chân nhện thật mảnh.

Lục Minh Quy hoảng sợ lảo đảo bò lên giường đỡ y dậy bắt mạch, ngón tay hơi run rẩy, hồi lâu mới cảm nhận được luồng tiên khí tắc nghẽn.

“Sư tôn.” Lục Minh Quy ôm thật chặt, dốc hết linh lực đổ vào, cơ thể của y lập tức linh ứng với hắn, chân khí hòa quyện: "Sư tôn.”

Môi hắn khô khốc, giọng điệu nghẹn ngào: “Sao không gọi ta?” Hắn nắm tay y đưa lên mặt lặp lại những lời quẩn quanh sâu tận đáy lòng: "Sao không gọi ta chứ?”


Máu tươi quấn lấy yết hầu, hắn rất sợ cảnh tượng ngày đó sư tôn trọng thương ngã khỏi Cửu Thiên tái hiện, rất sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo xem thường của người. Có lẽ hắn không nên thoát khỏi tháp, tình yêu của hắn chỉ mang đến cho người sự sỉ nhục, đau đớn.

Thẩm Huyền Quân mở mắt ra nhìn hắn, nhìn thấy mình bị ôm chặt trong lòng ngực ấm nóng, gương mặt hắn chật vật thất thố kề sát mình. Y nhanh chóng lấy lại tinh thần, hé môi muốn nói gì đó, cổ họng trào lên ngụm máu tanh, nhận ra bản thân ngày càng không ổn lại thôi.

"Sư tôn?” Sắc mặt Lục Minh Quy ẩn nhẫn bi thương: "Người thấy thế nào rồi.”

Thẩm Huyền Quân nghiêng mặt đi: “Vẫn chưa chết được? Đã đến thì kê cho ta vài đơn thuốc bổ máu đi.”

Nghe giọng điệu của y vẫn còn hùng hổ cứng rắn, Lục Minh Quy không yên tâm bắt mạch lại lần nữa. Linh lực hắn truyền vào đả thông vài điểm trọng yếu, máu lưu thông tốt hơn nhiều. Trong lòng hắn có xuân thủy chảy qua, chậm rãi buông cổ tay y ra: “Con bắt được mấy con ba ba tinh, vẫn còn phải tẩm bổ chúng thêm vài ngày nữa mới hầm canh cho người uống được.”

Sợ chúng ăn lung tung, hắn theo sát canh chừng, cho chúng ăn mấy thứ đang tu dưỡng vỗ béo.

Thẩm Huyền Quân không nói gì, hàng mi buông thõng xuống. Bầu không khí ngưng trọng, nặng nề, vành mắt Lục Minh Quy đỏ ửng, hắn cảm thấy vì mình biến mất mấy tháng, lúc người cần hắn không có mặt mới khiến người bị phản phệ, nội thương.

“Còn không mau đi kê đơn đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì?”

Hắn kê mấy đơn thuốc rất nhanh, đều là dược liệu ôn hoà, tác dụng chậm. Sư tôn vẫn hay liếc hắn về vấn đề này, mặc cho hắn giải thích nhiều lần cơ thể của người không nên dùng thuốc mạnh, nhanh quá không tốt. Lần trước do gấp gáp ép máu độc ra mới dùng tới, đến giờ vẫn chưa thể phục hồi nguyên khí.

Ngực Thẩm Huyền Quân còn đau, tựa người vào chăn mềm tịnh dưỡng, mỗi tấc máu thịt đều đau đớn, co giật. Lục Minh Quy lặng lẽ ngồi một bên, mỗi khi như thế hắn luôn có cảm giác bản thân bị vứt bỏ, gốc rễ khô héo, đến khu y chịu cười với hắn, lá úa lại hồi sinh.



Trời sang xuân, không khí lành lạnh len vào tâm phổi. Thẩm Huyền Quân đã đóng cửa bế quan đã ba tháng không ra ngoài, Lục Minh Quy rất lo lắng. Mỗi ngày đều đến làm phiền Viên Viên ba bốn lần, quấy nhiễu người ta đến bạc cả tóc. Thậm chí Viên Viên còn hơi hoài nghi người này có phải đã nuốt Bích Phù? Bước vào con đường ma đạo thường xuyên bị ma khí trong người điều khiển.

Trên người hắn ma khí giảm rõ rệt, gương mặt tuấn tú cương ngạnh. Không còn thấy dáng vẻ mặt mày xám tro, ngũ quan âm u như ngày đầu nhập ma, Viên Viên lo sợ hắn đã hút sinh khí của thượng tiên nuôi thân.

Thêm một tháng trôi qua, Thẩm Huyền Quân khoẻ mạnh trở lại, y hỏi thăm về Thục Uẩn, nghe nói nàng ta đang điều dưỡng khẽ gật đầu, dặn dò vài câu với thủ vệ. Những lời này đều nói trước mặt hắn, tựa như một lời cảnh cáo hắn không được làm càn. Đợi khi thủ vệ lui ra, y mỉm cười thu hút mọi ánh nhìn: “Mùa xuân đến nhiều hoa nở, có thời gian cùng ta đi ngắm hoa đi.”

Đôi mắt Lục Minh Quy loé sáng, đây là phần thưởng vì hắn đã chữa thương cho Thục Uẩn sao? Nghĩ thế hắn không khỏi chán nản, cô ta không xứng!

Y nói thêm: “Chuẩn bị thêm thuyền nữa.”

Hắn vứt bỏ chuyện Thục Uẩn sang một bên, cùng y cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi, nếu không dùng tới linh lực, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn nhỉnh hơn y một chút. Hắn săn được rất nhiều thú rừng, miệng lải nhải sẽ mang về lột da cho y dùng.

Thẩm Huyền Quân nhìn tay hắn: “Bắn tên rất tốt, nhưng thiếu vũ khí thượng đẳng.” Y kéo cương ngựa đến trước mặt hắn: “Ta sẽ tìm cho ngươi bộ cung mới tốt hơn, vừa khéo trên hoang đảo Hùng Lôi sắp tới đợt mở thiên nhãn.”

Lục Minh Quy vừa vui vừa lo: “Người định ra ngoài đảo? Như thế không tốt lắm, thương tích của người vẫn cần điều dưỡng thêm.”

Thẩm Huyền Quân nhướn mày: “Ngươi định nhốt ta cả đời không cho ra ngoài?” Y leo xuống ngựa thong dong đi dạo: “Quên mất, giờ đây ngươi thật sự có bản lĩnh đó.”

“Sư tôn, con không có ý đó, lúc thiên nhãn mở cả đảo linh ứng, kết giới trùng trùng, để con theo được không?” Lục Minh Quân đuổi theo bày ra vẻ mặt thành khẩn cầu xin, sư tôn không nói gì chỉ khẽ cười, dường như những lời vừa rồi là cố ý trêu chọc. Hắn ngượng ngùng thu tay về: “Hai ngày nữa nhé, con cần chuẩn bị một số thứ.”

"Mau đến bờ sông thôi, không phải ngươi nói chuẩn bị xong thuyền cho ta ngắm cảnh đêm sao?”




Khoang thuyền rộng rãi ấm áp trải thảm lông dày viền đen mềm mại, bàn chân được o bế vô cùng dễ chịu. Lục Minh Quy thêm hương vào lò đồng hình chim hạc, hương thơm tĩnh khí an thần lan tỏa vấn vít: "Sư tôn, dưới bếp có canh bồ câu người thích ăn.”

"Mang lên đi, ngươi có thể ở lại.” Thẩm Huyền Quân đang tắm nước ấm sau bức bình phong, da thịt mượt mà được gội rửa khoan khoái càng thêm hồng hào. Lúc sờ phải vết sẹo nhỏ trước ngực không khỏi sững sờ giây lát, vết tích này đã ở trước ngực rất lâu nhưng y vẫn chưa thể thích ứng được nó.

Ráng chiều bên ngoài cửa sổ dần tắt, bóng tối tràn vào buồng tắm. Lục Minh Quy hỏi thăm mấy lần, muốn vào thắp đèn lại sợ sư tôn nổi giận, giậm chân đi qua đi lại bên ngoài: "Sư tôn, người…”

Thẩm Huyền Quân thay quần áo bước ra ngoài, tay cầm khăn lông xoa tóc ướt sũng, ngước mắt nhìn hắn: "Khoang thuyền hơi lạnh, thêm chút than vào lò đồng đi. Ở trong phòng lạnh băng suốt nửa năm, vừa ra ngoài phải quay lại bế quan trong tiết trời lạnh lẽo, xương cốt châm chích, hừ… tiết trời còn lạnh đến tháng tư.”

"Con tìm chỗ ấm áp hơn cho người nghỉ ngơi nhé. Nơi chúng ta ở khí hậu tốt lắm rồi, ùm… vùng lân cận Sư Hà không tệ, người không sợ nửa đêm phải chạy trốn núi lửa phun trào chúng ta có thể đến đó.”

Thẩm Huyền Quân ngồi thẳng dậy gương mặt phủ lên ý cười khẽ, nhưng hắn cảm thấy lời nói đùa của mình rất nhạt nhẽo, không rõ người đang nghĩ gì: "Sư tôn?”

Y cười cười: "Lau tóc cho ta đi.”

Lục Minh Quy cầm lấy khăn cẩn thận lau mớ tóc ướt đến khi không còn nước nhỏ xuống nữa: “Canh bớt nóng rồi con múc ra cho người.”

"Không vội.” Thẩm Huyền Quân kéo áo hắn lôi xuống, cúi đầu hôn, đầu lưỡi nóng rực len vào, dây dưa, hắn hơi bất ngờ mở to mắt nhìn gương mặt kề sát mình, trong ngực có ngọn lửa nhỏ bừng lên, thúc giục hắn tiến lên.

Mưa bắt đầu rơi, Lục Minh Quy trong cơn mê loạn vội vã đóng cửa sổ nhỏ cạnh giường lại, ngắm nhìn người bên dưới thân mình da thịt đỏ ửng. Trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác môi hôn của y say đắm ngọt ngào. Cõi lòng càng cuồng loạn triền miên, hôn lên đôi môi đang hé ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt người khép hờ khẽ run rẩy, nước mắt trào ra.

Lục Minh Quy lúng túng không biết phải làm sao, hắn chưa từng thấy sư tôn khóc bao giờ, dòng lệ ấy thấm vào tim hắn thiêu đốt đến sắp cháy thành tàn tro. Sắc mặt hắn tái đi, ôm lấy người vỗ về, sợ mình quá mạnh bạo sẽ làm cho y tổn thương, càng hôn lên da thịt trắng nõn lòng càng quyến luyến, thèm khát.

Hắn không biết Thẩm Huyền Quân khóc vì điều gì, nhưng y thì biết rất rõ. Đêm nay, y lại nhớ đến những khúc mắc ở đời trước, nghĩ đến bản thân đã quyết định sẽ không quay đầu, cớ sao vẫn có những lúc yếu lòng nhớ đến những điểm tốt của hắn, rung động trước sự dịu dàng tỉ mỉ khi ở cạnh nhau.

Y hé mắt nhìn gương mặt quen thuộc, vẫn là dáng vẻ năm đó hắn ôm mình trong lòng, nước mắt rơi nhiều hơn: “Mấy năm qua ta lạnh nhạt ghét bỏ nguơi, có biết vì sao không?”

Mắt Lục Minh Quy đỏ lên, rất muốn nghe câu trả lời.

Trong lòng Thẩm Huyền Quân rối bời, phía trước đón chờ y mênh mang mờ mịt, lời nói sắp ra khỏi miệng bỗng ngừng lại. Y nhìn sang, thấy hắn đang cầm tay mình đưa lên ngực hắn, ngón tay chạm phải vết tích gần tim, những lời muốn nói tan thành mây khói.

Y mỉm cười, nghĩ đến tâm tình phong phú của mình càng muốn cười to, bàn tay ngưng tụ ra một mũi nhọn: “Bởi vì thứ ta cần là trái tim đang đập trong ngực của ngươi, chỉ có một mình nó.”

Tưởng Hoàng đang ngồi bên ngoài khoang thuyền, hắn gối đầu lên chân cố gắng không lắng nghe động tĩnh bên trong. Hắn muốn thoát khỏi mối quan hệ nhập nhằng của hai người kia tìm cho mình khoảng trời hít thở, lại sợ chỉ cần hắn lơ là, hoa nở hoa tàn, hắn lại mất thêm cơ hội hái đủ hoa mang về chữa bệnh.

Bị vô số hình ảnh quấy nhiễu, Tưởng Hoàng đạp mạnh chân về phía trước. Đột nhiên chỗ hắn đạp mọc lên một khóm hoa nhỏ ngào ngạt hương thơm, khói tỏa mờ từ từ dâng lên. Tưởng Hoàng muốn hái nó, ngón tay vừa chạm, một cảnh tượng xa lạ hiện ra…

Thẩm Huyền Quân đang pha trà dưới bếp, hành động chậm chạp, cẩn thận, gương mặt rất tiều tụy, quầng mắt thâm đen. Thật ra y đang thấy hoang mang lo sợ, phải tìm việc để bản thân yên tâm, động hết cái này cái kia, toàn thân mệt mỏi kiệt sức. Trong mắt y nổi lên một tầng lệ, bưng chén trà lên, mặt mày đau khổ.

Bên ngoài Lục Minh Quy đang ngồi chờ, hắn hiện giờ đang thấy mệt lả, đắn đo rất nhiều. Hồi lâu thấy y không bước ra, khẽ gọi: “Thanh Thần...”

Thẩm Huyền Quân giật mình, trà hơi sánh ra, trên môi cố ép bản thân mình cười, cười đến ứa nước mắt. Y đi ra đưa cho hắn chén trà đậm đặc, Lục Minh Quy đón lấy uống, trên môi lộ ra nụ cười thần bí. Rồi cũng chính chén trà đó, hắn rót nước mới, nhân lúc y không để ý bỏ vào một chút bột đỏ sậm. Chừng một lát sau căn phòng tối hẳn đi, hắn đỡ người lên giường, treo lên giá một chiếc đèn lồng, rút con dao bên hông ra rọc một nhát thật sâu nơi tim y, máu chảy ướt đẫm y phục.

Nhưng đầu óc Tưởng Hoàng tê liệt, Thẩm Huyền Quân lúc này là một hồn ma, cớ sao lại có máu? Có sao lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui