Một câu nói dọa Phú Chí giật nảy mình, người này có cái ngông, cười nhạt: "Lời nói của anh Minh khiến đàn em nể phúc thật đấy, nhưng chuyện này e là thằng em không giúp được gì."
Thế Minh lắc đầu: "Tôi biết người anh em giúp được. Chỉ cần cậu nhử mồi dẫn Quốc Bảo và anh em xương máu của nó đến đây, là giúp anh em tôi rồi."
Phú Chí mặt biến sắc, giận giữ: "Mày mời tao đến là để nói chuyện này?"
Thế Minh: "Chú em là người thông minh, nói một hiểu mười chứ nhỉ."
Phú Chí đứng dậy, trợn mắt lớn tiếng: "Bảo tao bán anh em, tao quyết không làm. Mày có giết tao, tao cũng không làm. Mày quá coi thường tao đấy."
Thế Minh cười nhẹ, vẫy tay: "Ơ kìa người anh em, ngồi xuống cái đã, đừng kích động mà. Tôi tin chú sẽ làm."
Thế Minh khẽ nói: "Tôi biết mẹ chú mất sớm, từ bé đến lớn đều do một tay bố nuôi nấng. Tôi thấy em gái chú đang học cấp hai. Nó cũng đáng yêu phết nhờ, chú có muốn biết giờ nó đang ra sao không?"
Vừa nói, cậu lôi ra một miếng ngọc bội, sợi dây chuyền màu đỏ lắc qua lắc lại.
Phú Chí nghe thấy cậu nhắc đến em gái, trợn tròn mắt, vừa nhìn thấy miếng ngọc cậu đứng phắt dậy chạy thẳng đến chỗ Thế Minh. Cậu ta vừa đi được mấy bước thì bị bọn Đông Thắng chặn lại, miệng cậu gào lên:
"ahihi, Thế Minh, mày làm gì em gái tao rồi?"
Thế Minh cười: "Nó hiện rất an toàn, anh em tao đang chăm sóc nó mà, chú em yên tâm. Nhưng đây chỉ là ngày một ngày hai, nó có an toàn hay không phải xem thái độ của chú nữa chứ."
Phú Chí lớn tiếng: "Thế Minh, mày là cái thá gì mà đụng vào em gái tao, đừng nói là anh hùng đến cả thằng đàn ông mày cũng đéo xứng, mày thích gì muốn gì thì tìm tao, mày khôn hồn đừng động đến em gái tao."
Thế Minh dứng dậy, đi đến chỗ Phú Chí, cậu ngồi xổm nhìn Phú Chí đang bị đè xuống đất, cậu bình thản:
"Có điều này chú em nhầm rồi. Tôi không phải là anh hùng, tôi nhắc cho anh nhớ, tôi là một thằng khốn đúng nghĩa. Em gái chú giờ đang trong tay tôi, tôi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì. Giờ chú chọn đi, muốn cứu em gái hay là theo đàn anh. Chú cứ suy nghĩ đi, không việc gì phải vội."
Phú Chí bặm môi nghiến răng nói ra được hai chữ: "Súc vật."
Thế Minh không những không giận mà còn vẫy tay bảo Đông Thắng: "Thả ra, cho nó một đêm suy nghĩ."
Đông Thắng và đàn em thả Phú Chí ra, cậu ta đứng dậy nhìn Đông Thắng: "Em gái tao đâu. Tao muốn gặp nó."
Thế Minh lắc đầu:
"Thế là không được rồi, chú em cứ về đi. À mà phải rồi, chú biết điều thì đừng báo cảnh sát. Nếu báo, em gái chú sẽ biến mất ngay trong đêm nay. Vả lại chú cũng chẳng thể tìm ra chứng cớ do tôi làm đâu. Chú chỉ có một đêm để suy nghĩ thôi. Trưa mai cho tôi câu trả lời nhé. Giờ chú có thể đi về được rồi đấy."
Phú Chí còn muốn nói gì nữa, nhưng bị Đông Thắng lôi xềnh xệch ra ngoài. Trên đường đi về nhà, nước mắt cậu cứ thế giàn giụa, cậu biết, em gái từ bé không mẹ đã chịu nhiều tủi thân, mình có hệ gì cũng được, nhưng quyết không để em gái xảy ra chuyện gì..
Sau khi Phú Chí về, Thế Minh thở phào, cười: "Nào anh em ta đi tiếp đón bạn nhỏ."
Mọi người ra khỏi quán Phạm Cường gọi chủ quán thanh toán, trả người ta hơn một triệu, và đặt bàn sẵn cho ngày mai. Chủ quán vui vẻ gật đầu lia lịa, cười típ cả mắt.
Thế Minh và bọn đàn em đến chỗ đánh bi-a, bên ngoài chờ sẵn mấy người, thấy Thế Minh đồng thanh khom lưng chào:
"Đại ca."
Thế Minh gật đầu: "Đứa em gái Phú Chí sao rồi?"
Một thằng em trong số đó mặt méo xệch đi: "Nó nghịch lắm anh ạ, hành hạ bọn em cả tối. Anh Minh, anh nhìn mặt em xem, đều là tác phẩm của nó."
Thế Minh nhìn kĩ khuôn mặt đàn em, mặt nó hằn lên bốn năm vết cào, cậu cười vỗ nhẹ vào vai thằng em rồi đi vào phòng đánh bi-a.
Đi vào trong, Long đang ngồi hút điếu thuốc như kẻ mất hồn. Thấy Thế Minh, cậu dập điếu thuốc, đứng dậy, vội hỏi: "Sao rồi, thằng Phú Chí đồng ý chưa?"
Thế Minh lắc đầu: "Thằng này rất nghĩa khí, nhưng không có gì đặc biệt thì mai nó sẽ đến."
Long hỏi: "Nếu nó cứng đầu cứng cổ nhất quyết không chịu thì mình phải làm thế nào?"
Thế Minh cười: "Nó kiểu gì cũng nghe mình thôi. Ba hôm nay em điều tra rồi, nó rất thương em gái nó. Nếu nó không chịu.. haha.. cùng lắm mình đi tìm thằng khác. Có điều thằng này chẳng cần sống nữa mới làm thế, mà đến nước ấy cái mạng của nó cũng chẳng còn giá trị nữa."
Thế Minh cười: "Nào, anh dẫn em đi xem đứa em gái nó."
Long gật đầu, dẫn Thế Minh và bọn đàn em vào trong phòng. Vừa mở cửa, một cái gối đã từ đâu bay thẳng vào người, Long nhảy sang một bên, chộp lấy cái gối. Chỉ thấy một bé gái tầm mười hai mười ba tuổi, mắt to tròn đang đứng trên giường, tay chống nạnh hét:
"Thả tao ra, anh tao mà biết, anh tao giết hết cả lũ chúng mày."
Thế Minh mỉm cười, thầm nghĩ cô bé này cũng rất đanh đá, dù chưa làm gì đến nó, nhưng ở trong tình thế này còn dám quát nạt người khác. Nghĩ đến đây, Thế Minh haha cười:
"Hay quá nhờ."
Cô bé thấy người con trai cười đắc chí trước mặt, cảm thấy chỉ lớn hơn mình khoảng hai tuổi, bộ dạng cũng chẳng hung dữ gì, cô bé càng được đà lớn tiếng nạt:
"Cười cái gì mà cười, cười nữa là rụng cả hàm đấy chứ ở đấy mà cười à."
Thế Minh không để tâm: "Anh trai em có chút việc bận, bảo anh chăm sóc hộ, em muốn đi chơi đâu không?"
Phạm Cường vội ngăn: "Anh Minh, không được đâu.."
Thế Minh ngắt lời cậu ta, nói tiếp: "Không sao"
Quay đầu nói với cô bé: "Em thấy sao, muốn đi đâu chơi?"
Cô bé nhắm mắt rồi mở to tròn ra trả lời:
"Em muốn đi công viên, anh trai mấy lần bảo dẫn em đi nhưng đều không dẫn, anh trai em bảo anh trông em, vậy anh dẫn em đi chơi công viên đi."
Thế Minh đơ trong giây lát, công viên toàn hoa với cỏ, cậu không không hứng thú, cười nói: "Anh Long, chỗ này có mỗi anh là kiên nhẫn, anh dẫn nó đi đi. Em có việc bận, em đi trước nhé."
Dứt lời, cậu chào mọi người rồi bước về nhà, để lại Long, người đang đơ ra không hiểu chuyện gì và Đông Thắng, Phạm Cường đang đứng một bên cười nhạo.
"Chúng mày cười cái gì? Thằng béo, tao thấy mày cười đắc chí quá nhờ."
"Đâu có đâu, anh Long. Em thấy Cường cười to nhất. A.. a.. anh đừng véo tai em, em đau."
Trong phòng truyền ra âm thanh ay áy của Đông Thắng và tiếng cười giòn tan của cô bé. Cậu muốn đợi những người cầm đầu đội quân của Quốc Bảo đến quán ăn, cậu gọi người đến chiếm địa bàn của chúng, biết sẵn địa bàn bên ý cũng có người canh. Cậu định đánh hết không nương tay, đánh cho chúng nó tất cả đều phải nhập viện, vậy mới hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày hôm sau, Thế Minh đi ra khỏi nhà từ sớm, cậu đến chỗ Long dạo một vòng rồi mới đến trường. Vừa đến trường, Phú Chí gọi cậu ra sân sau trường, Thế Minh vốn đã chuẩn bị sẵn, hỏi: "Người anh em nghĩ kĩ chưa?"
Phú Chí nhíu mày, hạ quyết tâm: "Vâng, anh Minh. Tối nay sáu giờ em sẽ dẫn đến quán ăn. Mong anh giữ lời, thả em gái em ra."
Thế Minh: "Cậu em yên tâm, chỉ cần cậu gọi chúng nó đến, tôi lập tức thả người."
Phú Chí thở dài: "Em gái em vẫn ổn chứ?"
Thế Minh cười: "Nó ổn, cậu em không phải lo."
Nói hết câu, cậu bước ra ngoài: "Hy vọng cậu em giữ lời, đừng để anh thất vọng."
Phú Chí đứng ngơ ngác ở sân sau một lúc lâu, tâm trạng cậu dần ổn định, vì an toàn của em gái mà phản bội anh em. Cậu vốn là một người trọng chữ tín, nay làm việc này khiến cậu cảm thấy vô cùng áy náy.
Đến tối, trong nhà ăn. Thế Minh, Đông Thắng đều trong phòng, đợi Phú Chí dẫn người đến. Nhìn đồng hồ đã sáu giờ, Đông Thắng sốt ruột:
"Anh Minh, hay nó lừa anh em mình rồi?"
Thế Minh lắc đầu: "Không thể nào, tao chắc chắn nó sẽ đến."
Vừa nó dứt câu, một thằng đệ vội chạy vào: "Anh Minh, thằng Phú Chí dẫn người đến rồi."
Thế Minh mắt sáng lên, to tiếng nói: "Anh em biết phải làm thế nào rồi chứ?"
"Rõ."
"Được. Hết ngày hôm nay, quân thằng Quốc Bảo sẽ phải phắn khỏi đất này."
Nguyễn Quốc Bảo cười nói:
"Sao, có tiền rồi à. Từ bao giờ lại biết mời cơm anh mày cơ. Đi, ăn xem quán này có ngon như lời cậu mày nói không."
Một tốp người lần lượt bước vào quán, Phú Chí đi cuối cùng, mặt trắng bệch đi. Chỉ là Quốc Bảo không để ý, hắn có mơ cũng không nghĩ người anh em xương máu lại bán rẻ mình, rồi đẩy vào bước đường cùng.
Một đám người sau khi vào quán, chọn một bàn to ngồi xuống. Một người quát lớn:
"Chủ quán đâu, khách đến mà không tiếp à?"
Thế Minh từ trong phòng bước ra, cười nói: "Dạ, các anh dùng món gì ạ. Nhà hàng em món gì cũng có, dao gậy đòn roi có đủ. Không biết có hợp khẩu vị các anh không?"
Cậu nói như sét đánh ngang tai, cả phòng im thin thít. Bạ𝓃 có biế𝐭 𝐭𝘳a𝓃g 𝐭𝘳𝒖𝙮ệ𝓃 — 𝗧R𝒖M𝗧R𝐔Y𝖾 N.𝘷𝓃 —
Một thanh niên mặt gầy gầy đứng lên, nhìn thẳng Thế Minh, cười khểnh:
"*, mày là cái thá gì mà đứng đây sủa. Mày thích lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân thì bố mày chiều."
Thế Minh cười càng tươi, không nói không rằng, búng tay một cái. Trong phòng bốn hướng tám hướng từ đầu xuất hiện gần 30 thanh niên, từ ngoài cửa xông vào 10 người. Chúng vừa vào khóa cửa trong, lấy thanh sắt chặn hết các cửa sổ. Cả căn phòng như một nhà giam, những người ở trong phòng đừng hòng thoát được ra ngoài.
Nguyễn Quốc Bảo chưa kịp hiểu ra, không tin vào mắt mình, nhìn Phú Chí:
"Chí, mày.. mày bán rẻ anh em à?"
"Đại ca, em xin lỗi."
Cậu ta cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng xin lỗi.
Mọi người nhìn phản ứng của Phú Chí mới hiểu ra vấn đề, thanh niên gầy gầy đạp thẳng bụng Phú Chí:
"ahihi, đại ca đối xử với mày tốt nhứ thế mày dám bán rẻ đại ca à? Mày có phải người không? Thằng chó chết."
Phú Chí quỳ xuống đất, mắt đẫm lệ: "Em xin lỗi, Đợi em cứu em gái em ra, các anh muốn giết em muốn đánh em thì tùy các anh."
Quốc Bảo không để ý đến Phú Chí, nhìn Thế Minh hỏi: "Ngày hôm nay, thằng này làm tao sáng mắt ra rồi, mày là ai?"
Thế Minh cười: "Ông anh còn không thông minh bằng bọn đàn em cơ à. Ở Tân Dân, em không phải người của đại ca Đỗ, anh đoán xem em là ai?"
"Lê Thế Minh?"
"Đúng rồi, chíng là thằng em đây. Ngày hôm nay em đến đây để bàn với anh vụ quân anh bao giờ thì giải tán.'
Nguyễn Quốc Bảo biến sắc:" Minh, anh thì tùy chú mày xử lý nhưng còn anh em, xin chú mày tha cho chúng nó. "
Thế Minh lắc đầu:" Cái này không được, thằng em hao công tốn sức để mời quân anh đến đây đánh một trận cho khoái. Haha. Giờ anh cũng hiểu ý em rồi chứ gì, em không nhiều lời nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...