Lửa đốt trong lòng bếp đang lên hừng hực, trong nồi lớn truyền đến tiếng nước sôi ùng ục, Mai Sóc đang ngẩn người nhìn ngọn lửa. Hai ngày nay nàng làm sao thế, Lâm Xước mỉm cười với nàng, nàng cũng liền không phân rõ trời nam đất bắc.
Trước kia quả thật hắn cũng không biết cười lắm, nhất là nụ cười thật lòng rộng mở như vậy, hầu như cũng chưa từng có.
Kỳ, tình yêu là chuyện hai người, trước đều là một mình nàng đang cố gắng, mà hắn ỷ lại nàng, lại càng sợ nàng. Hôm nay hắn dần dần bắt đầu tin tưởng nàng, thậm chí mở rộng lòng dạ đối với nàng. Dĩ nhiên là nàng vui mừng, nhưng giống như cho tới bây giờ, nàng thật như là tiểu nha đầu mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu như thế sao?
Thư, sáng sớm ba mươi tết bị người gõ lên cánh cửa, lại là một đám trẻ con ồn ào đòi bánh kẹo cưới, nàng còn kỳ quái, sao đã sớm biết nàng muốn thành thân rồi hả?
Võng, "Mấy ngày nữa trở lại, bây giờ còn chưa có." Nàng cúi người xuống dụ dỗ một đứa bé trai, sau lưng bé gái chà xát mặt, "Xấu hổ.. xấu hổ, câu đối đám cưới cũng dán ra rồi, còn nói không có, không ngượng ngùng."
Nàng ngẩn ra, quay người lại nhìn, mới phát hiện ra trên cửa chính của mình thật sự dán một bộ câu đối đám cưới, hình như, còn chính là ngày hôm qua nàng chóang váng viết xuống.
"Cái này, ặc, dán nhầm rồi." Nàng gãi cái ót, quay đầu lại nhìn giấy đỏ, nhìn một chút ngược lại cảm thấy có lẽ mình viết câu đối đám cưới đều thuận mắt hơn so với nghĩ tới câu đối xuân trước kia. Nàng đóng cửa lại, để lại một bầy trẻ con cười đùa, náo loạn một hồi, ném cầu tuyết lẫn nhau, dần dần đi xa.
Nàng mất tập trung, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, rốt cuộc nàng trở lại bình thường, đứng lên.
Tuy rằng vẫn là buổi trưa, mành trướng trong nhà chính đã bị để xuống, ngăn cách nhà chính thành hai gian, thùng gỗ đang đặt ở trước giường. Trước tết đương nhiên phải tắm nước nóng, tắm rửa mình đến sạch bóng, không thể mang theo dơ bẩn qua năm mới. Mai Sóc lo lắng khuya trời lạnh, cho nên ban ngày đã đun nước chuẩn bị để cho hắn tắm.
Đổ nước nóng vào, thử một chút nước ấm vừa đúng, nàng nhấc mành trướng lên, Lâm Xước đang ngồi ở trước bàn, ngón tay chỉ qua từng chữ từng chữ, miệng lẩm bẩm. Nàng đi lên trước lấy cuốn sách dưới tay hắn ra, "Tắm."
Hắn đi vào bắt đầu cởi quần áo, bên cạnh thùng gỗ vắt khăn vải chà sát cơ thể. Mai Sóc ngồi ở trước bàn, nhìn 《 Bách Gia Tính 》kia vốn đã vượt qua một nửa, một tay chống đầu của mình, muốn đi vào không?
Lâm Xước đã vào thùng gỗ, bên trong truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Mai Sóc đứng lên, không biết là nên đi ra gió lạnh thổi một chút để đè xuống một số suy nghĩ đẹp đẽ đầy não của mình, hay là trực tiếp vén rèm đi vào.
Lúc hắn tắm trước kia, nàng đều trực tiếp nán lại ở sân sau, chờ hắn tắm xong mới vào nhà, thứ nhất nàng muốn ở trong nhà, đoán chừng hắn cũng không chịu tắm. Mai Sóc nhìn mành trướng, bây giờ hắn cũng thật là tin tưởng nàng, nàng vẫn ở lại chỗ này, hắn cũng dám xuống nước tắm rửa rồi.
Lâm Xước không biết trong lòng người bên ngoài đang đánh giằng co, vẫn còn đang ghi nhớ chữ mới vừa học, thì ra là họ của hắn và nàng đều là một thiên bàng đấy.
Nhìn một chữ mộc kia giống nhau như đúc, hắn đã vui vẻ rất lâu.
Hắn vốc nước lên giội ở trên người mình, không nghe thấy tiếng mành trướng bị vén lên, mãi đến khi khăn vải trong tay bị người rút đi từ trước người.
"A." Hắn trọn tròn mắt nhìn người tới, "Ngươi... Sao ngươi đi vào?"
Mai Sóc gãi gãi đầu, "Ta chà lưng cho ngươi." Không đợi hắn nói gì, nàng đứng ở phía sau hắn, "Ngươi với không tới."
Lâm Xước ngồi ở trong thùng gỗ, cuộn thân thể mình thành một đoàn, đôi tay bao bọc hai chân cong lên, khăn vải ướt nhẹp chà trên lưng. Mai Sóc nhìn hắn dán vào vách thùng gỗ, thân thể cả người cứng ngắc, cúi thấp thân thể, "Cho ta thấy, không có gì phải xấu hổ."
Hắn cúi đầu thấp xuống, lộ ra lỗ tai đỏ ửng lên, Mai Sóc vớt lên mái tóc dài của hắn, dính ướt nắm ở trong tay, đổ chút nước xà phòng từ từ xoa xoa.
"Chúng ta là người thân mật nhất, cho nên, đừng cảm thấy đây là người không thể gặp." Nàng rửa sạch tóc dài bôi bọt màu trắng của hắn, xoa hai vai của hắn, muốn cho hắn thả lỏng ra.
Lâm Xước vẫn không có phản ứng gì, nàng kéo một cái tay của hắn, chuyển qua lau chùi tỉ mỉ, tiến tới bên tai hắn, "Lại không thích ta chạm vào ngươi sao?"
Một lúc lâu, rốt cuộc hắn lắc đầu một cái, giọng rất nhỏ gần như chìm ngập ở trong tiếng nước chảy, "Không, không phải."
Mai Sóc cười khẽ, một tay mơn trớn vai thon gầy của hắn, cuối cùng, dưới tay chạm đến cảm giác khung thân thể khiến sự đau lòng của nàng lấn át những thứ sâu nhỏ gây rối dầy đặc lắt nhắt ở trong đầu kia.
Nàng ném khăn vải vào trong nước, "Tự ngươi chà phía trước đi."
Đợi đến khi Lâm Xước tắm xong, trừng mắt lẫn nhau với Mai Sóc, "Ngươi không đứng lên?" Mai Sóc ngồi ở trên giường, trong tay cầm áo đơn cho hắn thay.
Hắn không dám nhìn nàng, nắm khăn vải, cũng đang không ngừng lau chùi cùng một chỗ ở vách thùng gỗ, Mai Sóc thầm nghĩ, có lẽ hắn hoàn toàn không biết trong tay mình đang làm gì.
Nàng quyết định, hôm nay nói gì cũng không thể lảng tránh, hắn có chuyện càng cần nàng tới khai sáng so những chữ bên ngoài kia, ít nhất, không thể lại để cho hắn vẫn co ro cúm rúm như thế ở trước mặt nàng, đến cả thân thể cũng thẹn thùng đối với nàng trông thấy.
"Nước sắp lạnh rồi." Nàng lại nói.
Hắn vẫn còn đang lau, nàng đứng lên, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] đỡ hắn mạnh mẽ kéo hắn đi ra từ trong nước, Lâm Xước đưa lưng về phía nàng, khăn vải trong tay rơi vào trong nước. Mai Sóc mở ra một miếng khăn vải lớn bọc hắn lại, trực tiếp ôm đến trên giường. Thật ra thì miếng kia vốn là khăn trải giường, lúc nàng mới vừa dọn tới thì bản thân làm dơ lại không giặt sạch sẽ, sau đó cắt một nửa sạch sẽ ra may hai lớp.
Tóc hắn còn ướt rối tung lộn xộn, Mai Sóc kéo khăn vải lau tóc của hắn, mặt Lâm Xước đỏ lên, một tay đã nắm áo đơn đặt tại trước ngực, nàng kéo khăn vải ra, hắn cúi đầu bắt đầu mặc quần áo.
Hai chân thon dài trắng nõn cong lên, eo bị chăn che lại, Mai Sóc ngồi ở trước người hắn, hắn khoác thêm áo đơn, còn chưa có cài nút, ở trong không khí lạnh lẽo hạt đậu màu đỏ sậm kiều diễm trước ngực đã hơi trở nên cứng rắn, cần cổ xương quai xanh bị tóc ướt che đậy hờ, như ẩn như hiện. Ý nghĩ mà nàng thật vất vả đè xuống lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, chóp mũi đột nhiên nóng một chút, ẩm ướt, không phải chứ?
Mai Sóc ngẩng cằm lên, đưa tay chùi qua dưới mũi, nàng, nàng lại đang chảy máu mũi.
Lâm Xước cài nút áo đơn, giương mắt trộm dò xét Mai Sóc một cái, không phát hiện nàng không bình thường, chui thật nhanh vào trong chăn bắt đầu mặc quần lót, nhìn trên giường đùn lên đoàn nhỏ, Mai Sóc ngước đầu, một tay bịt mũi, quả nhiên, nàng quả thật không thể tốt hơn bao nhiêu so với tiểu nha đầu mới biết yêu.
Mặc xong quần áo, hắn chui ra từ trong chăn, ngẩng đầu lên, "A, A Sóc ngươi làm sao vậy?"
Hắn lảo đảo xuống giường, vội vã vắt khăn lạnh tới đây đặt ở dưới mũi cho nàng, trong lòng Mai Sóc đang than thở rất lớn, còn may, hắn không biết là làm sao nàng lại chảy máu mũi, nếu không, nếu để cho người ta biết nàng lại nhìn hắn thì có thể thấy chảy máu mũi, coi như là nàng triệt để không còn mặt mũi gặp người rồi.
***
Sắc trời bắt đầu tối, bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ, Mai Sóc ngồi xổm ở góc tường, "Pháo đâu? Đã nhét đi đâu rồi?"
"Bên này." Lâm Xước xách lên một chuỗi pháo, Mai Sóc khom lưng nhặt pháo lên, "Ngươi biết đốt không?"
Hắn lắc đầu, "Ta xem ngươi đốt."
"Ngươi là không dám thôi." Nàng cười xấu xa mở cửa, sít chặt cổ áo của hắn, "Lấy đi ra ngoài trước, ta đi đốt cây nhang châm lửa."
Lâm Xước cầm pháo, kéo pháo, nhìn một đám trẻ con hi hi ha ha chạy trốn ở trong đống tuyết, kéo một cái pháo xuống, đốt lửa cắm vào trong tuyết, sau đó bịt kín lỗ tai, mắt mở to mong đợi nhìn chằm chằm tuyết.
Lâm Xước cũng che lỗ tai theo, liền nghe đùng một tiếng, tuyết đọng bị văng lên. Hắn buông tay ra, Mai Sóc đang ra ngoài từ trong nhà, cầm trong tay nửa cây nhang nhỏ nhen lửa.
Nhà cách vách cũng đều có đàn bà ra ngoài đốt pháo. Mai Sóc một tay cầm pháo, làm bộ muốn đốt cháy, Lâm Xước bịt lấy lỗ tai, nàng đột nhiên để pháo tới trước mặt hắn, hắn "A" một tiếng, chạy đi xa xa nhìn nàng, nàng cười cắm pháo vào trong tuyết đốt.
Khắp nơi đều là tiếng đùng đùng vang dội bên tai không dứt, Mai Sóc ngước mắt nhìn màn đêm, nhớ tới rất nhiều năm trước. Lúc nàng còn nhỏ, có một lần giao thừa trong cung có người tới tặng cha rất nhiều thứ, [email protected]đlqđ@bubble editor hình như bên trong có một loại pháo gọi là pháo hoa, đốt lên hoa lửa chói mắt đầy trời, màu sắc chói loá mắt. Đáng tiếc, loại pháo hoa này rất hiếm thấy, ít lưu truyền ở dân gian, nếu không, hắn nhất định cũng sẽ thích.
"A Sóc."
"Hả?" Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn đến gần bên người nàng, "Ta thật vui vẻ."
"Cái gì?" Nàng lớn tiếng hỏi, tiếng pháo lấn át tiếng của hắn, nàng nghe không rõ, Lâm Xước chỉ chỉ ánh lửa đang nhảy nhót bên cạnh, vừa cúi đầu, lớn tiếng nói, "Nhang sắp hết."
Đầu ngón tay Mai Sóc như bị phỏng, ném một vài đầu nhang sót lại ra ngoài, một trận tiếng pháo trước đó vừa vặn dừng lại, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhàn nhạt của hắn.
Mai Sóc không quay đầu, ôi, bằng không thì trời mới biết nàng lại muốn làm ra chuyện điên rồ gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...