Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường đẽo Em

Sau lời đề nghị đầy mùi gạ gẫm của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh chỉ hơi nhếch môi cười. Những diễn biến sắp đặt đã trôi chảy theo đúng kế hoạch của cô, giờ đây chỉ còn chờ cơ hội khiến Túc Mạch phải thừa nhận và sống đúng với bộ mặt thật.

Ngang qua phòng khách, Andrew thấy Tiêu Cảnh Vũ bồng bế Ngư Tranh về phòng liền lớn giọng phàn nàn. Mức độ khoe khoang tình yêu này của Tiêu Cảnh Vũ, thật sự muốn người khác ghen tỵ nổ mắt.

Vừa bước vào cửa, Tiêu Cảnh Vũ đã vòng tay ra sau bật khoá, lúc thả Ngư Tranh xuống giường thì nụ hôn của anh cũng vội vã rơi xuống môi cô.

Tiêu Cảnh Vũ vén tóc Ngư Tranh ra khỏi cổ và vai để không bị đè đau, bàn tay còn lại luồng dưới thắt lưng của cô tìm kéo mở khoá.

“Ưm…”

Ngay khi đầu lưỡi của Tiêu Cảnh Vũ tách đôi môi của Ngư Tranh để luồn vào, mùi bia nồng toả ra khiến cô khó chịu phải vội đẩy anh né sang một bên.

Ngư Tranh dùng tay che miệng, nhăn nhó chê bai: “Từ giờ đến lúc hết mùi bia, anh đừng có hôn em.”

Đôi mắt Tiêu Cảnh Vũ có hơi lờ đờ vì men cồn, anh chống tay xuống giường, chăm chú nhìn Ngư Tranh, thản nhiên hỏi: “Ngoài miệng ra, chỗ nào anh hôn cũng được phải không?”

Ngư Tranh ngửi được mùi đen tối qua câu hỏi của Tiêu Cảnh Vũ, nhưng còn chưa kịp trả lời, anh đã lật người cô nằm sấp xuống.

Từ áo cho đến quần giả váy Ngư Tranh đang mặc đều chỉ có thể mở bằng dây kéo phía sau. Vừa rồi cô nằm ngửa bị chặn lại khiến Tiêu Cảnh Vũ không mở được, giờ đây anh lại dứt khoát hai đường “roẹt roẹt” đã tháo bung dây khoá trên người cô.


Tấm lưng trắng trẻo cùng những đường nét gợi cảm đập thẳng vào mắt Tiêu Cảnh Vũ, từ đầu đến chân anh phút chốc đều sục sôi bởi những dòng máu kích động.

Tư thế từ phía sau này, chưa từng được thử qua…

“Ha… b… ư… ụng…”

Tiêu Cảnh Vũ ngồi quỳ trên giường, ngay trên người anh là Ngư Tranh ngồi xoay lưng cùng hướng mặt về một phía. Một tay anh nắm lấy bàn tay Ngư Tranh ép vào bụng dưới của cô, tay còn lại của anh vòng từ dưới ngực lên cổ Ngư Tranh để giữ cô ngồi vững.

Những chuyển động va chạm theo hướng từ dưới lên khiến Ngư Tranh cảm giác bụng dưới đau trướng, cả người cô cũng không ngừng sốc nảy trước sự “thúc đẩy” của Tiêu Cảnh Vũ.

Không rõ đã trôi qua bao lâu, nhưng mồ hôi sớm đã ướt đẫm từ chân tóc đến da thịt, hô hấp của Ngư Tranh cũng chỉ còn sót lại hơi thở yếu ớt.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, hai chân của Ngư Tranh sau vài lần tận hưởng được cảm giác khoái lạc đã rụng rời mất sức, thậm chí cảnh vật trước mắt cũng chao đảo nhoè đi.

Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài tiếng thở nặng nề còn đan xen những âm thanh xấu hổ đỏ tai. Nhưng dường như, chính từ âm thanh va chạm xác thịt hoà lẫn tiếng nỉ non mềm yếu của Ngư Tranh càng khiến Tiêu Cảnh Vũ tăng thêm sự hưng phấn.

Thân thể không ngừng rung lắc bởi sự tấn công mạnh bạo của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh vừa đau vừa sợ đến ứa nước mắt, đầu tự động ngửa lên vai anh, khổ sở thốt lên: “A… ha… em không…"

Những đầu ngón tay của Tiêu Cảnh Vũ đang ôm cằm Ngư Tranh chợt trượt lên chặn miệng cô lại, đồng thời anh cúi đầu cắn lên cổ cô trong trạng thái mất khống chế.

Giới hạn cuối cùng chạm đến, cơn thoả mãn tột độ dâng trào khiến Tiêu Cảnh Vũ không ngăn được bản thân phát ra những âm thanh hưởng thụ.

Chỉ là, khi cơ thể anh dừng chuyển động, Ngư Tranh cũng đã bất động trong tay anh từ khi nào.

Tiêu Cảnh Vũ đỡ Ngư Tranh nằm ngay ngắn xuống giường, thấy cô nhắm mắt không còn cử động, anh vẫn cố tình lay nhẹ mặt cô.

“Tranh à, không ngủ được đâu, anh còn chưa dỗ em xong mà.”

Tiêu Cảnh Vũ vừa dứt lời, dù Ngư Tranh đang nhắm mắt nhưng giữa hai đầu chân mày lẫn cơ mặt đều nhăn lại. Đôi môi cô mấp máy vài lần, phải cố hết sức mới có chút hơi để thều thào lên tiếng.

“H… ết… kh… ông…”


Ngư Tranh vốn định nói “Hết giận, không cần anh dỗ nữa”, thế nhưng đầu óc cô đều trống rỗng, tâm trí hoàn toàn mất kiểm soát.

Trước sự bại trận của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ lặng lẽ mỉm cười sâu xa, hơi men trong người sau một hồi “hoạt động năng nổ” cũng đã giải phóng tỉnh táo lên vài phần.

Có điều, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa chịu thôi, sau khi tháo “bao” buộc đầu ném dưới giường, anh nằm xuống bên cạnh Ngư Tranh, mập mờ đề nghị: “Tranh à, còn bảy ‘bao’, chúng ta xài thêm hai cái rồi nghỉ được không?”

Đáp lại Tiêu Cảnh Vũ là sự im lặng, Ngư Tranh nằm nhắm mắt bất động, không hề có dấu hiệu phản ứng trước câu hỏi của anh.

Tiêu Cảnh Vũ hôn lên má Ngư Tranh, vẫn cố chấp không bỏ cuộc: “Em không trả lời xem như đồng ý đó.”

Nói rồi Tiêu Cảnh Vũ bóp nhẹ miệng của Ngư Tranh đưa lưỡi vào. Nhưng lần này cô vẫn không phản kháng, cũng không có động tĩnh nào khác.

Cuối cùng Tiêu Cảnh Vũ cũng có thể xác định, Ngư Tranh đã thật sự bất tỉnh.

Mãi cho đến hơn chín giờ sáng hôm sau, lúc Tiêu Cảnh Vũ còn trong tình trạng ngái ngủ đầu bù tóc rối thì bên dưới nhà, mọi người đang vừa dọn dẹp phòng khách sau bữa tiệc tối qua, vừa cùng nhau bàn bạc ra ngoài ăn sáng uống cafe.

Lúc rời khỏi phòng, Tiêu Cảnh Vũ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, trên người anh chỉ mặc quần dài, còn lại phía trên cởi trần.

Tiêu Cảnh Vũ vốn xuống dưới nhà để pha trà mật ong cho Ngư Tranh, đêm qua cô bị anh làm đến mức mất hơi, ít nhiều khi thức dậy cô cũng sẽ bị khô cổ lẫn khàn giọng.

Khi Tiêu Cảnh Vũ vừa bước xuống cầu thang thì cũng là lúc chạm mặt Túc Mạch từ bếp đi ra. Anh vốn không mấy bận tâm, từ lòng dạ đến ngoài mặt vẫn bình thản lướt qua cô ta.


Trái lại, vết hôn và vết cào trên người Tiêu Cảnh Vũ là điều thứ hai trong sự quan tâm của Túc Mạch. Thứ đầu tiên cô ta để tâm tới nhất chính là hình xăm lớn với hai chữ “Ngư Tranh” nằm ở mạn sườn trái của anh.

Túc Mạch từng thấy hình xăm ngày tháng năm sinh của Ngư Tranh ở trên tay Tiêu Cảnh Vũ, ban đầu cô ta cứ nghĩ chỉ có bấy nhiêu. Nhưng thật không tưởng tượng đến, trên người anh lại mang dấu ấn sở hữu của Ngư Tranh từ lâu.

Trái tim của Tiêu Cảnh Vũ, lý trí của Tiêu Cảnh Vũ, thân xác của Tiêu Cảnh Vũ, tất cả đều thuộc về Ngư Tranh.

Giữa lúc Túc Mạch đứng thất thần một chỗ, từ phía sau lưng cô ta liên tục truyền đến cuộc nói chuyện vui vẻ giữa Tiêu Cảnh Vũ cùng Andrew và Dai.

Thấy gương mặt có chút bơ phờ của Tiêu Cảnh Vũ, trên người anh còn mang theo vết tích, Andrew không nhịn được cảm thán: “Dylan, rốt cuộc tối qua cậu quậy đến mấy giờ vậy?”

“Ba giờ rưỡi sáng.”

Nghe Tiêu Cảnh Vũ nói xong, Andrew trợn mắt khó tin. Sau đó, cậu ta còn tò mò quay sang hỏi Dai đang lau bàn: “Dai, phòng cậu sát bên cạnh, tối qua cảm giác thế nào?”

Dai nhún vai một cái, nửa thật nửa đùa đáp: “Cầm thú phòng kế bên không ngủ, tôi cũng phải thức cùng bạn gái cho đỡ sợ chứ.”

Tiêu Cảnh Vũ hứng thú bật cười thành tiếng, riêng Andrew lại câm nín bất lực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui