Dù cho tính xa tính gần, đến cuối cùng ông ngoại Ngư Tranh cũng không để bản thân chịu thiệt. Về phía bà ngoại cô, vì muốn bảo vệ hạnh phúc yên bình cho cháu gái, dĩ nhiên bà không thể từ chối lời đề nghị.
Cũng giống như đã từng nói trước đây, ly hôn không phải là hết yêu, chỉ là mỗi người tự chọn cuộc sống theo ý của bản thân. Nhưng trải qua gần hết một đời người, ông bà ngoại Ngư Tranh vẫn còn duyên nợ chưa trả hết.
Sau khi chấp nhận để Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ đến với nhau, ngay hôm xuất viện ông ngoại cô đã hẹn gặp ông ngoại Trần Tấn Hào hủy bỏ dự định, hơn nữa ông còn bán cổ phần rút vốn để chuẩn bị chuyển đến ở cùng “vợ cũ” ở ngoại thành.
Ban đầu ông ngoại Trần Tấn Hào vô cùng tức giận, nhưng thấy sự kiên quyết của ông ngoại Ngư Tranh liền thay đổi tìm đủ lý do lôi kéo, tuy nhiên sau cùng vẫn thất bại.
Việc ông ngoại Ngư Tranh bán cổ phần rút vốn đồng nghĩa với việc từ bỏ sự nghiệp cả đời gầy dựng. Sâu xa hơn đối với ông ngoại Trần Tấn Hào, nếu cậu ta không thể cùng Ngư Tranh thành đôi, tài sản của nhà cô sẽ không thể thuộc về nhà ông ta.
Nhưng giờ đây, Ngư Tranh đã trở thành vợ hợp pháp của Tiêu Cảnh Vũ, ông ngoại cô cũng chẳng còn tha thiết cuộc sống đắm chìm trong mưu kế, mục đích của ông ngoại Trần Tấn Hào xem như vừa bắt đầu đã thất bại.
Đối với cá nhân Trần Tấn Hào, cậu ta không nổi giận cũng không làm lớn chuyện, càng không làm phiền đến Ngư Tranh hay gây sự với Tiêu Cảnh Vũ.
Tựa như, năm lần bảy lượt thất bại trước Tiêu Cảnh Vũ đã đủ khiến Trần Tấn Hào mất mặt. Cũng có thể, cậu ta thừa biết dù tốt hay xấu, cậu ta và Ngư Tranh cũng không thể hạnh phúc ở bên nhau.
Trần Tấn Hào thích Ngư Tranh, không phải cậu ta nói dối. Nhưng cũng chính cậu ta từ đầu không biết trân trọng, nên sau đó đã gián tiếp đẩy cô vào vòng tay của Tiêu Cảnh Vũ.
Chuyện bên ngoài xử lý xong, bắt đầu tính chuyện trong nhà lại phát sinh thêm vấn đề mới. Nếu theo dự tính ban đầu của ông ngoại Ngư Tranh, tài sản của ông sẽ để lại cho cô, nhưng sau khi bị bà ngoại cô đập một mớ đồ cổ giá trị, thêm việc chọc tức từ cô và Tiêu Cảnh Vũ, thế nên sau khi thu tiền từ việc bán cổ phần xong, ông cũng không thèm làm giấy chuyển nhượng cho cô đứng tên.
Có điều, từ trước đến nay Ngư Tranh không hề để tâm đến tài sản của gia đình. Bởi cô luôn tự tin vào năng lực của bản thân, càng tin tưởng vào Tiêu Cảnh Vũ có khả năng chăm lo cho cuộc sống cả hai.
Buổi tối hôm thứ ba từ khi Tiêu Cảnh Vũ trở về, anh cùng Ngư Tranh ra ngoài đi dạo ăn tối, sẵn tiện có hẹn với Hoà Trúc và Miểu Trạch.
Vào khoảng thời gian Ngư Tranh ở nhà ông ngoại bị mất liên lạc, thêm thông tin cô đính hôn lan truyền trên mạng khiến người ngoài như Hoà Trúc và Miểu Trạch còn sốt ruột, huống chi là người trong cuộc như Tiêu Cảnh Vũ.
Tuy nhiên sau tất cả, Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ cũng có thể an tâm ở bên nhau.
Trước đó Hoà Trúc thi vào ngành Điều dưỡng, Miểu Trạch thi vào ngành Y khoa, do khu vực học gần nhau nên vẫn thường xuyên gặp mặt và giữ liên lạc.
Trên tầng lửng ngoài trời của quán lẩu, xung quanh khách khứa đông đúc nhộn nhịp, phía cạnh lan can nhìn xuống đường là vị trí cả bốn chọn ngồi. Nửa chừng nghe được chuyện Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ đã kết hôn, từ Hoà Trúc đến Miểu Trạch đều kinh ngạc há hốc.
Khác với Hoà Trúc ngạc nhiên cứng miệng, Miểu Trạch lại khó tin thốt lên, thói châm chọc ngày trước vẫn không cách nào bỏ được: “Cảnh Vũ, đang yên đang lành tự dưng đâm đầu vào hố chôn làm gì?”
Ngư Tranh đang ngồi cạnh Tiêu Cảnh Vũ bất ngờ nhanh tay che miệng anh lại không cho trả lời. Cô điềm nhiên nhìn qua phía Miểu Trạch ngồi đối diện, từ tốn đáp thay: “Người bây giờ nên lo là cậu mới phải, đã hai mươi tuổi không có bạn gái sẽ khiến cha mẹ cậu phải phiền lòng đấy.”
Nghe đến đây, Miểu Trạch liền cười hắc ra đầy đắc ý, dáng vẻ cậu ta cũng vô cùng kiêu ngạo: “Vậy là cậu không biết rồi, con gái cùng khoa muốn theo đuổi tôi còn phải xếp hàng từ đầu khoa tới cuối khoa để lấy số đấy nhé.”
“Lấy số đá cậu à? Khoa y toàn là nam sinh, nữ sinh chỉ có vài người nên được cưng như hoa, nằm mơ mà họ xếp hàng theo đuổi cậu.” Hoà Trúc ngồi cạnh Miểu Trạch, nghe cậu ta ba hoa không lọt tai buộc phải lên tiếng mỉa mai.
Mỗi người một câu không ai nhịn ai, cuối cùng Miểu Trạch và Hoà Trúc lại cãi nhau ầm ĩ hơn thua. Trái ngược ở phía đối diện, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh lại tranh thủ gắp đồ ngon trong nồi ăn trước.
Qua một lúc ăn xong bữa chính, trong thời gian đợi món tráng miệng được dọn lên thì Tiêu Cảnh Vũ cùng Miểu Trạch lại chụm một góc xì xầm.
Ban đầu, Ngư Tranh vốn không để ý nhiều, bởi dù sao bạn bè lâu ngày gặp lại cũng có nhiều chuyện để nói. Tuy nhiên, trong lúc ấy Hoà Trúc lại lén đá chân cô dưới gầm bàn, thậm chí cô nàng còn tỏ ra nghiêm trọng đá mắt ra dấu.
Lúc Ngư Tranh hoài nghi nhìn qua phía Tiêu Cảnh Vũ thì anh đã kết thúc cuộc trò chuyện riêng với Miểu Trạch. Lúc ánh mắt chạm nhau, anh chỉ mỉm cười ngồi nhích lại gần cô, biểu hiện không có gì kỳ lạ.
Buổi tái ngộ rất nhanh cũng đã kết thúc, ngay khi ra khỏi cửa quán Túc Mạch lén túm lấy lưng áo Miểu Trạch giữ lại, trước mặt lại vui vẻ vẫy tay tiễn Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh về trước.
Đợi cả hai đi xa, Hòa Trúc mới quay ngoắc nhìn qua Miểu Trạch với biểu cảm dò xét, kể cả giọng điệu cũng lộ rõ sự truy vấn: “Mau khai đi, cậu với Cảnh Vũ có bí mật gì giấu Ngư Tranh?”
“Không có!” Miểu Trạch vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Đừng có xạo!” Hòa Trúc híp mắt nghi ngờ, quyết tâm ép Miểu Trạch khai ra đến cùng: “Nếu không có, thì tại sao mặt mũi lúc hai người nói chuyện lại dè chừng sợ Ngư Tranh phát hiện? Này, đã là bạn bè thì đừng có phá hoại hạnh phúc của nhau chứ?”
Miểu Trạch bỗng thở dài một hơi bất đắc dĩ, cậu ta một tay chống hông nghĩ ngợi, đầu cũng cúi xuống nhìn mặt đất. Trôi qua một hồi, Miểu Trạch ngước mắt nhìn thẳng vào Hòa Trúc, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Đúng là có bí mật, nhưng nếu nói ra hạnh phúc và tương lai của Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh sẽ có nguy cơ sụp đổ, cậu còn muốn nghe không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...