Khoét Vách Trèo Tường Leo Giường đẽo Em

Sau khi người giúp việc mang cơm vào phòng như thường lệ, Ngư Tranh vẫn nằm trên giường không phản ứng, ngay cả đồ ăn được mang vào lúc trưa cô cũng không động đến.

Ngư Tranh không phải muốn tự hành hạ bản thân, nhưng đã sang đến ngày thứ ba vẫn chưa thấy ông bà Ngư đến, cô chỉ lo rằng ông ngoại đã dùng những cách không hay để khiến cô phải chịu thua mà thuận theo.

Hơn hết, Ngư Tranh không cách nào tưởng tượng được phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ khi biết chuyện này.

Làm xong nhiệm vụ người giúp việc cũng nhanh chóng rời khỏi phòng, nhưng chỉ chưa đầy hai phút sau, từ cửa sổ phía sau tấm rèm che vang lên một tiếng “Cạch”.

Âm thanh không quá lớn, nhưng đủ để Ngư Tranh giật mình ngồi bật dậy cảnh giác. Bởi ngoại trừ cửa ra vào bị khoá và có vệ sĩ canh giữ 24/24, kể cả cửa sổ cũng bị ông ngoại cô cho hàn khoá từ bên ngoài, phòng trường hợp cô leo cửa sổ bỏ trốn.

Tiếng mở chốt cửa sổ bật lên, tiếp theo là luồng hơi gió từ bên ngoài thổi vào hất tấm rèm bay ngược vào trong phòng. Bỗng nhiên, một người từ ngoài trèo qua thành cửa sổ, phút chốc đã đứng thẳng thóm đối diện giường.

Cửa sổ được khép lại, tấm rèm tung bay vừa rồi cũng dần đứng yên. Trong khi đó, Ngư Tranh vẫn ngồi ngẩn người trên giường, toát lên từ ánh mắt chỉ còn là sự mơ hồ khó tin.


Người đứng mặt rất nhanh đã bước đến cạnh giường, anh quỳ một chân lên đệm, chồm đến giơ tay sờ gương mặt hốc hác của Ngư Tranh.

“Không sao rồi.”

Giọng nói trầm thấp, hơi ấm quen thuộc thoáng đã bao phủ lấy Ngư Tranh, cô bất giác bật cười vô hồn, nước mắt tủi thân cũng tự động dâng trào: “Cảnh Vũ, em…”

Ngư Tranh còn chưa kịp nói, Tiêu Cảnh Vũ đã ôm lấy sườn mặt dứt khoát áp môi lên đôi môi khô khốc của cô. Đầu lưỡi anh lướt lên bờ môi Ngư Tranh, thuần thục len lỏi vào giữa miệng tìm kiếm lưỡi cô.

Không chỉ thân thể, kể cả đầu óc của Ngư Tranh từ sớm cũng đã trống rỗng mất điều khiển, mọi thứ chẳng mấy chốc đều hoàn toàn phụ thuộc vào hành động của Tiêu Cảnh Vũ.

Khoang miệng khô đắng của Ngư Tranh trở nên ướt át bởi nước bọt của Tiêu Cảnh Vũ, đầu lưỡi của anh càng cuốn lấy đầu lưỡi cô, tuyến nước bọt càng bị kích thích đến mức ứa trào không kịp nuốt mà chảy ra khỏi khóe môi.

Một tay Tiêu Cảnh Vũ ôm gáy Ngư Tranh, một tay vòng ôm eo cô đỡ nằm xuống giường. Do mê man cảm nhận hương vị nụ hôn trùng phùng, lúc bản thân ngả xuống, cô mới giật mình lấy lại ý thức.

Bản thân trước khi bị bắt đến đây, Ngư Tranh đã có dự định sẵn, thế nên không đợi Tiêu Cảnh Vũ “ra tay”, cô đã đẩy anh nằm qua một bên, còn mình tự chuyển người ngồi dậy.

Bị đẩy nằm ngửa ra giường, hơn nữa còn bị Ngư Tranh ngồi lên người, Tiêu Cảnh Vũ cảm giác được từ dưới rốn đến chân của anh đều đã căng cứng.

Thế nhưng lúc này, Ngư Tranh lại không có tâm trí quan tâm đến phản ứng của Tiêu Cảnh Vũ, càng không chú ý đến cái nhìn chằm chằm của anh dành cho mình. Cô nghiêm túc cởi nút áo sơ mi trắng form rộng trên người anh ra, hình xăm trên mạn sườn trái của anh cũng nhanh chóng hiện ra trước mắt.

Hai chữ “Ngư Tranh” bay lượn nằm trên mạn sườn dưới ngực, độ dài khoảng xấp xỉ một gang tay. Hình xăm lớn mang tên Ngư Tranh nằm chễm chệ trên cơ thể Tiêu Cảnh Vũ, giống như anh đã từng nói, quả thật thân thể đã đóng dấu này thuộc quyền sở hữu của cô.


Thấy hình xăm, Ngư Tranh bỗng bật cười ngây ngốc, giây lát đã quên mất chuyện quan trọng cần làm. Cho đến khi sau mông bị cấn, cô mới vừa dùng tay đẩy vừa xoay đầu ra sau nhìn: “Cái gì chọc…”

Nửa chừng nhận ra thứ mình vừa chạm vào, Ngư Tranh lập tức ngậm chặt miệng lén đưa mắt nhìn trộm Tiêu Cảnh Vũ. Biểu cảm anh bất lực, tuy nhiên trong ánh mắt lại phóng ra tia giết người.

Ngư Tranh ngại ngùng nuốt nước bọt, nhấc mông dịch người ngồi xuống đùi Tiêu Cảnh Vũ, tay cô mở khóa lưng quần anh, miệng xấu hổ phân trần: “Không phải em cố tình ghẹo anh đâu, tại em thấy hình xăm nên mất tập trung.”

Lời Ngư Tranh vừa dứt, tay cô cũng vừa kéo quần ngoài lẫn quần trong của Tiêu Cảnh Vũ xuống. Thứ cao lớn với hình thù kỳ dị đang vươn cao phút chốc đập ngay vào mắt, khiến cô không kịp đề phòng mà giật mình, lẫn theo phản xạ tự nhiên tự động lùi người về sau.

Bộ dạng tỏ ra ngoan ngoãn thuận theo của Ngư Tranh sau khi nhìn thấy “cái kia” của Tiêu Cảnh Vũ lập tức chuyển sang xa lánh, dù đã cố gắng thích nghi, nhưng có những sự thật Ngư Tranh không thể dối lòng. Nhìn từ xa có thể chấp nhận, nhưng nhìn gần cô không nhìn nổi.

Trông thấy thái độ kỳ thị của Ngư Tranh vẫn giống như trước, Tiêu Cảnh Vũ nắm lấy cổ tay cô kéo nằm xuống giường, sau đó anh liền trở mình đè nửa cơ thể lên cô, thấp giọng truy xét: “Vẻ mặt đó của em là có ý gì?”

Ngư Tranh khó khăn thở ra một hơi, thành thật tiết lộ: “Cảnh Vũ, mặc dù tình cảm của em dành cho anh rất lớn, nhưng em không thể nào có thiện cảm với ‘cái kia’ của anh được.”

Tiêu Cảnh Vũ sững sờ trước câu trả lời của Ngư Tranh, phải mất mấy giây bất động anh mới có phản ứng lại. Tiêu Cảnh Vũ bỗng kéo tay Ngư Tranh vòng qua ôm cổ anh, cơ thể cũng bắt đầu cựa quậy, anh cúi đầu áp sát mặt cô, nhỏ giọng thì thầm: “Anh cũng không có thiện cảm với ‘nó’, vậy chúng ta hợp tác hành hạ ‘nó’ được không?”


Ngư Tranh nửa buồn cười nửa căng thẳng, tuy nhiên còn chưa nói câu nào thì nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ đã rơi xuống cổ và xương quai xanh của cô. Ngư Tranh cảm nhận được trái tim mình đang đánh trống liên hồi, đầu ngón tay anh chạm trên da thịt khiến cô rùng mình, gai óc cũng bất giác nổi lên.

Tiêu Cảnh Vũ cắn ở cổ, Ngư Tranh lập tức nghiêng đầu rụt vai, tay anh chạm ở eo, cô thể cô tự động uốn cong trốn tránh. Không phải Ngư Tranh có ý ghét bỏ, nhưng mạch máu li ti chạy rần dưới da khiến cô vừa ngứa ngáy vừa nhột, bất cứ chỗ nào bị Tiêu Cảnh Vũ động đến, chỗ đó liền trở nên nhạy cảm.

Ngay khi một chân của Tiêu Cảnh Vũ lọt vào giữa hai chân của Ngư Tranh, cô đột nhiên thẳng tay đẩy anh ra, gấp gáp ngồi dậy với gương mặt thoáng lên sự hoảng hốt: “Ở đây không phải nhà chúng ta, với lại em tự dưng thấy không khỏe.”

Tiêu Cảnh Vũ không thèm tranh cãi, anh bất ngờ nắm vạt áo Ngư Tranh kéo thẳng lên, nhanh tay dùng chính chiếc áo của cô để quấn lấy hai cổ tay cô vào chung một chỗ.

Lần nữa bị đẩy ngã hơn nữa còn bị khống chế hai tay, Ngư Tranh hoảng sợ vội vàng vung chân phản kháng: “Em không muốn, em sợ lắm, nhỡ thủng ruột thì sao?!”

“Thủng ruột thì vào bệnh viện rạch bụng khâu lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui