Tiêu Cảnh Vũ sẽ bay vào đầu tháng bảy khoảng năm giờ chiều, buổi tối trước ngày anh lên đường mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Về nơi đến bên nước ngoài, anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Đến khoảng tháng chín Tiêu Cảnh Vũ mới nộp hồ sơ thi tuyển vào trường đại học, thời gian từ đây đến đó anh vẫn còn phải ôn thi lấy một số tín chỉ. Ban đầu bàn bạc, dự tính Tiêu Cảnh Vũ sẽ thuê nhà ở tạm, nếu thi đậu sẽ xin chuyển vào ký túc xá của trường cho đỡ gánh nặng tiền bạc. Sau đó cũng vì vấn đề tiền bạc này, anh đã chấp nhận đến sống với mẹ ruột bên ấy.
Không chỉ ông bà Ngư, mà ngay cả Ngư Tranh đều không tiếc tiền đầu tư cho Tiêu Cảnh Vũ. Thậm chí, còn chưa biết anh có đậu đại học hay không, nhưng vé máy bay dành cho anh đã mua sẵn hạng thương gia.
Hơn nữa, tiền tiết kiệm trong tài khoản của Ngư Tranh cũng sớm đã chuyển vào thẻ ngân hàng cho Tiêu Cảnh Vũ, để anh mang theo bên người phòng hờ lúc cần thiết.
Ở hiện tại, Tiêu Cảnh Vũ còn chưa dám tự tin khẳng định bản thân có thể xây dựng một tương lai thật tươi sáng dành cho Ngư Tranh, nhưng có một sự thật anh phải thừa nhận, tương lai của anh đều nhờ vào Ngư Tranh và gia đình cô chống lưng nâng đỡ.
Đào mỏ không hẳn là xấu, trường hợp của Tiêu Cảnh Vũ cũng giống như đầu tư cho anh để sau này bên phía Ngư Tranh thu hồi vốn lẫn lãi, chỉ cần anh không có dã tâm thì chẳng có gì phải hổ thẹn.
Buổi tối trước ngày Tiêu Cảnh Vũ xuất phát, ăn cơm xong ông Ngư đã gọi anh ra vườn uống trà. Nghe qua tuy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng bà Ngư lẫn Ngư Tranh đều biết ông có chuyện quan trọng muốn nói với Tiêu Cảnh Vũ.
Dù tin tưởng anh đến đâu nhưng ông bà Ngư chỉ có một đứa con gái, hơn hết Tiêu Cảnh Vũ còn là tình đầu, là người Ngư Tranh đặt hết tình cảm lẫn tương lai của mình cho anh, vì vậy có những chuyện ông bà không thể nhắm mắt làm ngơ.
Lúc Tiêu Cảnh Vũ cùng ông Ngư ngồi ở bàn trà nhỏ trong vườn nói chuyện, bà Ngư lẫn Ngư Tranh đứng nép sau tấm rèm trong nhà dõi theo, tuy nhiên cũng chỉ thấy một bóng lưng chững chạc và một bóng lưng trưởng thành ngồi song song với nhau.
Phía bên hông nhà là một mảnh vườn lớn, ánh đèn vàng nhạt từ trụ cột ven tường rào rọi xuống sáng bừng một mảnh sân. Sát chân tường một khoảng dài là đủ loại cây ông bà Ngư trồng, cây lá tươi tốt, có thêm màu sắc hoa trái điểm tô.
Pha một ấm trà nóng, sau khi ngồi nhâm nhi một chút, ông Ngư bỗng đẩy quyển album có kích cỡ bằng giấy A5 trên bàn về phía Tiêu Cảnh Vũ, sau đó ông lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng giữa bầu trời rộng lớn.
“Nhanh thật, mới đây Ngư Tranh đã lớn, vài năm nữa nó đã có gia đình cho riêng mình.”
Tiêu Cảnh Vũ vừa nghe ông Ngư nói, anh vừa lật mở quyển album xem. Qua mỗi trang là mỗi khoảnh khắc Ngư Tranh lớn lên, nụ cười vô tư trên gương mặt non nớt của cô cũng dần trở nên lạnh lùng khi ra dáng thiếu nữ.
Dường như càng lớn, trong mỗi bức ảnh chụp Ngư Tranh đều không cười, ngay cả tư thế cũng cứng nhắc không tự nguyện. Vậy mà, khi Tiêu Cảnh Vũ lật đến trang lưu bức ảnh chụp vào hôm Tết vừa rồi, nụ cười trên môi cô lại xuất hiện.
Trong ảnh cũng là khi Ngư Tranh chụp cùng gia đình, nhưng có Tiêu Cảnh Vũ thì mới có nụ cười của cô.
Bất giác, Tiêu Cảnh Vũ xoay đầu qua nhìn ông Ngư, nhẹ nhàng cất lời: “Con đã hiểu, gia đình mà Ngư Tranh cần bao gồm có gì.”
Phán đoán nhanh nhẹn ý ông Ngư lại khiêm tốn, câu nói này của Tiêu Cảnh Vũ khiến ông rất hài lòng. Ông Ngư khẽ cười tâm đắc, cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Nếu cậu cũng biết nó cần cậu để xây dựng gia đình, vậy thì tôi cũng mong cậu có thể tự dũa mình thành một mảnh ghép hoàn hảo với nó.”
Ngừng lại một chút, ông Ngư vừa nói vừa giơ hai tay lên mô tả: “Hai bàn tay trắng có thể làm nên tất cả, cho dù thất bại cũng có thể đứng lên làm lại. Nhưng cậu phải nhớ một điều, làm ở đây là hành động, không phải lời hứa vô nghĩa.”
Tiêu Cảnh Vũ gật đầu, mạnh dạn đáp: “Con hiểu!”
Bất chợt, ông Ngư thở dài một hơi, hết nhìn ánh trăng sáng rồi lại nhìn bầu trời đêm bao quanh, những ưu tư đều hiện rõ trên gương mặt đã hiện nếp chân chim.
“Chúng ta đều là đàn ông, nhưng có thể sẽ không giống nhau từ suy nghĩ đến hành động. Ngày trước tôi yêu mẹ Ngư Tranh, bị cha vợ phản đối nên khao khát ở bên bà ấy vô cùng lớn. Có được bà ấy không dễ dàng, vậy nên tôi cực kỳ trân trọng.”
Nói rồi ông Ngư nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ, xa gần nhắc nhở: “Còn cậu với Ngư Tranh bây giờ, thực ra cũng chỉ bị ông ngoại nó làm khó dễ một chút, còn lại đều rất thuận lợi. Tôi mong rằng, cậu sẽ không vì sự thuận lợi này mà xem nhẹ việc trân trọng người bên cạnh.”
Nghe đến đây Tiêu Cảnh Vũ khẽ cười, anh không có ý phản bác hay biện minh, chỉ là muốn bày tỏ cảm xúc trong lòng: “Nếu không phải ngày đó Ngư Tranh chịu hạ mình cứu rỗi cuộc đời con, có lẽ giờ đây con chẳng có cơ hội nghĩ tới tương lai. Trân trọng cô ấy, chỉ là một điều nhỏ trong những điều con phải làm.”
Ông Ngư giơ tay vỗ vỗ lên vai Tiêu Cảnh Vũ, thâm tâm ông luôn mong anh nói được làm được, không phụ sự tin tưởng mà ông, vợ ông và con gái ông là Ngư Tranh gửi gắm cho anh.
Chốt lại cuộc trò chuyện, ông Ngư thẳng thắn nói vào mục đích chính: “Xã hội rộng lớn, thử thách cám dỗ không thiếu, chẳng may một ngày cậu nhận ra tình cảm dành cho Ngư Tranh không đủ lớn thì cứ dứt khoát mà chia tay, sau đó cả hai đều có thể tự tìm hạnh phúc khác. Đừng sau lưng nó vụng trộm, bởi làm được lần đầu chắc chắn sẽ có lần sau.
Còn nếu tình cảm của cậu thật sự lớn, hãy luôn nhớ rằng cái đầu luôn cao hơn cái thân. Cái đầu dùng để nghĩ về người con gái chờ đợi mình, cái thân dùng để chứng minh lý trí hơn dục vọng. Sa ngã vào cám dỗ, chính là tự tay giết chết hạnh phúc đã cố gầy dựng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...