Ngư Tranh được ưu tiên căn phòng ở tầng hai, từ ban công nhìn thẳng ra vườn hoa phía sau, phòng dành cho Tiêu Cảnh Vũ ở ngay đối diện.
Sau khi mang hành lý về phòng cất, Tiêu Cảnh Vũ đi thẳng qua phòng Ngư Tranh. Thấy cô đang đứng cuối giường soạn đồ trong hành lý ra, anh lập tức bước đến túm lấy hai cổ tay cô giữ chặt.
“Còn nói là không giận anh?”
Nghe thấy giọng điệu cùng biểu cảm bức xúc của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh bỗng bật cười thành tiếng: “Em không giận, em chỉ đùa một chút thôi mà.”
Hai đầu chân mày Tiêu Cảnh Vũ cau chặt, giọng nói cũng gằn thấp: “Đùa không vui.”
“Không vui thì thôi.” Ngư Tranh giở giọng đùa cợt, không ngờ khi cô hất mặt khiêu khích, Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên cúi đầu ập xuống.
Theo phản xạ, Ngư Tranh vội cúi đầu sâu hơn anh để tránh né. Tiêu Cảnh Vũ giữ tay cô khống chế không cho chạy, mặt liên tục áp sát đến mặt cô.
Đôi môi của Tiêu Cảnh Vũ hết chạm vào má, xương mặt rồi dưới tai của Ngư Tranh, khiến cho cô bị nhột mà bật cười khanh khách.
“Anh không chịu ngủ với em thì hôn em làm gì?” Ngư Tranh vừa cười vì cơn nhột, vừa ra sức tránh né nụ hôn của Tiêu Cảnh Vũ.
Đến lúc này Tiêu Cảnh Vũ chợt đứng thẳng lại, nét mặt không rõ từ khi nào đã chuyển hoàn toàn sang bất lực. Anh nhìn chằm chằm vào Ngư Tranh, nghiêm túc đáp: “Suốt ngày em cứ nghĩ linh tinh, nếu làm theo ý em thì em còn phân tâm đến mức nào nữa? Mặc dù chúng ta đủ tuổi, nhưng năm nay vẫn còn kỳ thi đại học đang chờ.”
Thái độ của Ngư Tranh sau khi nghe Tiêu Cảnh Vũ nhắc nhở cũng nghiêm chỉnh trở lại. Khác với trước đây, Ngư Tranh không hề lý luận cãi lại, thay vào đó cô chỉ gật đầu.
Tuy rằng Tiêu Cảnh Vũ có hơi lo Ngư Tranh sẽ tiếp tục dùng chiêu “nói một đằng, làm một nẻo”, thế nhưng anh vẫn chọn tin tưởng, kiên nhẫn để trấn áp suy nghĩ đen tối của cô xuống.
Tiêu Cảnh Vũ chợt cúi người hôn lên gò má của Ngư Tranh, tiếp đó nhẹ giọng hỏi nhỏ: “Quà sinh nhật này, đợi đến ngày thi đại học cuối cùng rồi lấy, được không?”
Trái tim như bị đánh trúng, Ngư Tranh không kiềm được mà mỉm cười, sau cùng cũng chịu thuận theo lời đề nghị của anh.
Suốt thời gian ở nhà bà ngoại Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ tiếp tục phát hiện ra nhiều điều mà anh chưa từng biết. Chẳng hạn như, trông bà ngoại cô có vẻ rất hiền lành, tuy nhiên mỗi lời nói ra đều uy lực hơn nhiều so với ông ngoại cô.
Trước đây, Tiêu Cảnh Vũ chỉ đơn thuần biết Ngư Tranh là tiểu thư con nhà giàu, là bông hoa được nuôi dưỡng trong lồng kín. Sau đó anh biết thêm không chỉ vẻ bề ngoài của cô khó gần, mà mỗi lời nói ra đều sắc bén khiến người đối diện phải câm nín.
Nhưng giờ đây anh mới phát hiện điều mới nữa, một người kiêu ngạo tự cao như Ngư Tranh thực chất chỉ là đứa trẻ vụng về, không giống như hình mẫu toàn diện chuyện gì cũng làm được mà anh hay nghe.
Vì đừng hỏi Ngư Tranh có biết luộc trứng hay không, bởi ngay cả việc bật bếp cô cũng hoàn toàn không biết.
Khó trách, ông bà Ngư đối đãi với Tiêu Cảnh Vũ vô cùng nhiệt tình, có lẽ họ đã nhìn thấy được tương lai nếu như anh và Ngư Tranh tiến đến một mối quan hệ xa hơn.1
Từ lúc đến nhà bà ngoại Ngư Tranh, qua mấy ngày vẫn không nghe bà nhắc đến ông ngoại cô, mãi cho đến bữa cơm đêm Giao thừa, bà mới đề cập đến.
Tuy nhiên, điều bà ngoại Ngư Tranh nhắc đến cũng là sự cố chấp của ông ngoại cô. Khi nghe qua những chuyện ông ngoại Ngư Tranh làm, nhất là chuyện liên quan đến nhà Trần Tấn Hào, bà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tưởng chừng như bà ngoại Ngư Tranh sẽ cảm thương cho mối quan hệ bị cản trở của Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ, thế nhưng bà lại thẳng thừng chất vấn anh: “Làm con trai thế này là không được rồi, nếu thật lòng thương con gái người ta thì phải làm cho tới. Đánh một cái cho to bụng, xem ông ấy còn dám ý kiến không!”
Trong khi Tiêu Cảnh Vũ cam chịu không dám trả lời, Ngư Tranh lại nhếch môi cười, lời nói như phóng ra mũi tên bay khắp hướng: “Cảnh Vũ không giống cha con đâu, con bật đèn xanh hai mươi bốn trên hai mươi bốn anh ấy cũng chẳng thèm vượt qua.”
Tiêu Cảnh Vũ: “...”
Ông bà Ngư: “...”
Tiêu Cảnh Vũ cùng ông bà Ngư được phen câm nín, bà ngoại Ngư Tranh lại bật cười hứng thú, thay cô nhắc nhở anh: “Nếu là vì sợ chịu trách nhiệm, con nên dừng lại để Ngư Tranh tìm người có trách nhiệm. Còn nếu như sợ vì nên duyên với Ngư Tranh mà bị người đời thành kiến dựa vào nhà vợ thì con càng nên buông tay. Ôm khó chịu trong lòng, sớm muộn cũng sẽ có ngày tan vỡ.”
“Con không có ý đó!” Tiêu Cảnh Vũ vội vàng phân trần: “Con chỉ sợ nếu chiều theo ý Ngư Tranh sẽ khiến cô ấy lơ là việc học.”
Bà ngoại Ngư Tranh “Ồ” lên một tiếng cảm thán, sau đó bỗng quay ngoắc bên vực Tiêu Cảnh Vũ, chỉ trích cháu gái: “Con xem thằng bé nghĩ cho tương lai con thế nào, vậy mà hở ra lại đổ lỗi cho nó.”
Cứ tưởng Ngư Tranh sẽ chấp nhận thực tế mà không cãi, dẫu vậy cô vẫn bình thản đáp: “Tương lai của con, dư sức lo cho anh ấy.”
“Cũng đúng nhỉ.” Bà ngoại Ngư Tranh tỏ ra tán thành, nhưng may nhận thức kịp mà phàn nàn: “Ngư Tranh con đúng là... kể cả khi là vậy thì con vẫn phải để Cảnh Vũ phấn đấu làm trụ cột chứ?”
Ngư Tranh không đáp, chỉ khẽ bĩu môi một cái. Tiêu Cảnh Vũ ngồi bên cạnh cô, từ đầu tới cuối chỉ biết an phận chịu đựng.
Qua một lúc, khi nói hết đề tài này đến đề tài khác, bà ngoại Ngư Tranh bỗng quay về chuyện liên quan đến ông ngoại cô.
Ngoài mặt cùng giọng nói của bà có vẻ nhẹ nhàng, thế nhưng ý tứ lại mang theo sức nặng: “Một khi Ngư Tranh chưa lập gia đình, hoặc Tấn Hào bên nhà kia chưa lấy vợ, ông ấy chắc chắn sẽ không để yên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...