Ngư Tranh đã gần mười tám tuổi nhưng mới lần đầu biết thích một người, hơn nữa để hẹn hò với người mình thích vô cùng dễ dàng.
Có lẽ, ngoài một quãng thanh xuân bị vướng vào danh xưng vị hôn thê của Trần Tấn Hào, còn lại đối với Ngư Tranh đều rất thuận lợi.
Vốn dĩ, Ngư Tranh không hề có ý định sớm cùng Tiêu Cảnh Vũ thành đôi. Nhưng khi giới hạn bị chạm đến, trong cô lại nảy sinh ý nghĩ tìm mọi cách giữ lấy thứ gọi là quan trọng vào mình.
Quan trọng, bao gồm có cả Tiêu Cảnh Vũ.
Tuy rằng đã chính thức hẹn hò, Ngư Tranh cũng không hề có ý định công khai. Bởi một phần cô không muốn bị người khác ngày ngày soi mói chuyện tình cảm, phần còn lại chính là để Tiêu Cảnh Vũ phải tự giác ý thức được hành động với người khác sau khi có bạn gái.
Rời khỏi phòng kho, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh quay lại lớp tiếp tục tập luyện cho vở kịch sắp tới, đáng nói trạng thái bình tĩnh của cả hai khiến Miểu Trạch lẫn Hoà Trúc đều không khỏi hoài nghi.
Mãi cho đến buổi trưa nghỉ ngơi, cả hai mới gặp lại nhau để chuẩn bị về nhà ăn cơm. Tuy nhiên chỉ vừa mới xuống hành lang tầng trệt, Miểu Trạch đã xuất hiện rủ rê lôi kéo Tiêu Cảnh Vũ đi ăn rồi ghé quán net.
Biết rõ Ngư Tranh không thể tùy tiện ăn đồ bên ngoài, vậy nên không cần nghĩ Tiêu Cảnh Vũ đã thẳng thừng từ chối. Không ngờ, cô lại hứng thú lay tay anh, nhỏ giọng đề nghị: “Đi đi, em chưa đến đó bao giờ.”
“Bữa trưa thì sao?” Tiêu Cảnh Vũ thì thầm hỏi lại.
“Mua đồ đóng hộp ở cửa hàng tiện lợi cũng được.”
Miểu Trạch đứng một bên chỉ nghe thấy Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh rì rầm to nhỏ, nhưng điều khiến cậu ta quan tâm hơn hết chính là gương mặt có cảm xúc dễ chịu khác thường của cô khi tập trung nói chuyện với Tiêu Cảnh Vũ.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, cả ba rời trường đi mua đồ ăn trưa rồi ghé quán net như dự định. Có điều, cả ba còn chưa kịp cất bước, Hòa Trúc từ đâu đã lao đến, gấp gáp mở lời: “Đi đâu vậy? Cho mình đi chung đi, anh mình có việc không đến đón được.”
Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ không có ý kiến, riêng Miểu Trạch lại bày ra vẻ mặt kỳ thị: “Đi với bọn tôi thì một phút không được nói quá mười câu đâu.”
Vừa nghe đã hiểu Miểu Trạch ám chỉ Hòa Trúc lắm lời, cô nàng lập tức xù lông vung chân đá, thế nhưng cậu ta lại nhanh hơn né người bỏ chạy trước.
Nhìn theo hai kẻ rượt đuổi nhau ra cổng, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh chỉ biết bất lực nhìn nhau. Quả nhiên, chọn đúng người để hẹn hò cũng rất quan trọng, bởi những kẻ không thích ồn ào như Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh sẽ không thể nào chịu được một đối phương hướng ngoại quá tích cực.
Mua xong đồ ăn ghé vào quán net, Miểu Trạch chủ động chọn dãy bốn máy, Tiêu Cảnh Vũ ngồi máy sát vách trong cùng, kế đó là Ngư Tranh, Hòa Trúc và ngoài cùng là Miểu Trạch.
Ngoại trừ Tiêu Cảnh Vũ và Miểu Trạch có hẹn chơi game cùng nhau thì chỉ có Hòa Trúc cũng biết chơi, riêng Ngư Tranh không có sở thích cũng chưa từng thử, thế nên cô chỉ ngồi đó mở máy mà không động tới.
Trong lúc Tiêu Cảnh Vũ đăng nhập vào tài khoản game, Ngư Tranh bên cạnh vừa ăn bánh mỳ lót dạ vừa đưa mắt nhìn màn hình hiển thị, cơ thể cũng hơi nghiêng về phía anh.
Lúc nhân vật trong game của Tiêu Cảnh Vũ hiện ra, điều đầu tiên khiến Ngư Tranh chú ý là tên nhân vật được đặt, Ngư Vũ.
Chỉ trong chốc lát, Ngư Tranh sững người bất động, cảm xúc trong người cũng bắt đầu nháo nhào, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn vờ tỏ ra bất ngờ: “Ngư Vũ... có nghĩa gì vậy?”
Nghe Ngư Tranh hỏi, Tiêu Cảnh Vũ chỉ xoay đầu nhìn cô không đáp, biểu cảm trên gương mặt anh từ đây cũng trở nên mất tự nhiên.
Mà phía bên kia, Miểu Trạch cùng Hòa Trúc cũng quay qua bên này hóng chuyện. Không thấy Tiêu Cảnh Vũ trả lời, Miểu Trạch liền lên tiếng trả lời thay: “Mình làm chứng nhé, tài khoản này Cảnh Vũ tạo từ đầu năm lớp mười, lúc đó còn chưa tiếp xúc với cậu nên chỉ trùng hợp thôi chứ không phải cố tình.”
Tuy rằng lời nói của Miểu Trạch như một gáo nước lạnh, nhưng căn bản không cách nào có thể dập tắt được ngọn lửa đang cháy bỏng trong lòng Ngư Tranh. Trong khi cô còn chưa phản ứng, Hòa Trúc đã khó hiểu thốt lên: “Vậy Ngư Vũ có ý nghĩa thật là gì?”
Tới đây đột nhiên Miểu Trạch cười cười gian, nhiệt tình giải đáp: “Con cá giãy chết dưới mưa.”
Lời Miểu Trạch vừa dứt, cậu ta cùng Hòa Trúc đã phá lên cười thích thú, ngay cả Ngư Tranh cũng không nhịn được cong môi mỉm cười, riêng chủ nhân của biệt danh Ngư Vũ là Tiêu Cảnh Vũ thật sự không vui nổi.
Anh khẽ thở ra một hơi bất mãn, trầm giọng sửa lại: “Con cá đắm mình dưới cơn mưa!”
Mặc cho bên tai rôm rả tiếng khen chê của Miểu Trạch và Hòa Trúc, cũng mặc cho Tiêu Cảnh Vũ biện minh, nhưng Ngư Tranh dám khẳng định chữ Ngư đó là đang ám chỉ đến cô.
Bởi lần đầu tiên cả hai gặp nhau là mùa hè trước khi vào lớp mười, việc Tiêu Cảnh Vũ lưu giữ cẩn thận chiếc ô của cô trong nhà cũng đã chứng minh, anh luôn có ấn tượng về đêm mưa ngày hôm đó.
Ngư Vũ, Ngư Tranh cùng Tiêu Cảnh Vũ lần đầu gặp nhau dưới đêm mưa.
Trái tim trong lồng ngực của Ngư Tranh đánh trống rình rang vì vui thích, ngoài mặt cô vẫn giả vờ có chút thất vọng: “Hoá ra không liên quan gì đến tôi à, làm tôi mừng hụt.”
Nghe Ngư Tranh than vãn xong, cả Miểu Trạch lẫn Hoà Trúc đều ngạc nhiên trố mắt nhìn cô, riêng Tiêu Cảnh Vũ đã rất nhanh ngửi thấy mùi không lành.
Bên dưới bàn máy tính, Tiêu Cảnh Vũ lén dùng những ngón tay bóp chặt đầu gối của Ngư Tranh đang nghiêng về phía mình. Anh biết rõ, giọng điệu tưởng chừng nói bâng quơ vừa rồi của cô thực chất mang theo ẩn ý phía sau.
Bị Tiêu Cảnh Vũ “tác động vật lý”, Ngư Tranh tiếp tục giả vờ hờ hững nhìn anh, dù đã đoán ra được anh đang xấu hổ khi bí mật bị chính cô khui ra, thế nhưng cô lại không thể từ bỏ suy nghĩ ép anh thừa nhận.
“Tôi buộc miệng nói vậy thôi, không phải ám chỉ gì cậu.”
Lúc nói ra những lời này, Ngư Tranh còn cố ý bày ra vẻ mặt khiêu khích. Ban đầu mặt mũi Tiêu Cảnh Vũ cam chịu thấy rõ, nhưng vài giây sau anh đã cắn răng đe doạ ngược lại bằng tông giọng chỉ vừa đủ cô nghe thấy: “Lại muốn thách anh đúng không?”
Ngư Tranh mím môi cười không đáp, cũng thôi không gây thù chuốc oán với anh nữa. Dù hiện tại chỉ có Miểu Trạch và Hoà Trúc là bạn bè thân thiết, nhưng nếu để lộ chuyện hẹn hò ra với hai người họ, thì không cần đợi đến sáng mai, bởi từ đây đến tối cả trường sẽ đều biết hết.
Bí mật, vẫn là nên giữ kín.
Ngư Tranh bỗng giơ tay cầm lấy chai nước suối trên bàn, dùng hai tay kính cẩn dâng lên trước mặt Tiêu Cảnh Vũ, hạ mình thỏ thẻ: “Anh Tiêu bớt giận.”
Dõi theo những gì diễn ra, Miểu Trạch và Hoà Trúc chỉ nghe Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh xì xầm gì đó. Nhưng đến khi thấy cô nhún nhường đưa nước cho anh, hai người bọn họ bắt đầu hoang mang ra mặt.
Sự việc bất thường, thật sự nhìn góc độ nào cũng không bình thường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...