Khoe Vợ Hằng Ngày

Lam Nhược thân là một minh tinh, căn bản không có chuyện riêng tư gì đáng nói, cho nên ba năm qua cô vẫn để Đoàn Đoàn ở nước ngoài, chỉ sợ cậu bé bị lộ ra ánh sáng, ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Đoàn Đoàn còn nhỏ, không biết gì về thế giới này, cô không muốn cậu tiếp xúc quá sớm với thiện ý hay ác ý bên ngoài.

Nhưng cuộc sống luôn gây khó dễ, sự nghiệp của cô ở trong nước, để Đoàn Đoàn ở nước ngoài lại không yên tâm làm việc được. Sau khi suy xét, cô vẫn đón Đoàn Đoàn về nước để thằng bé sống cùng mình, cho dù bị lộ ra ánh sáng cô cũng thừa nhận. Đây là sự lựa chọn của bản thân cô, cô chưa bao giờ hối hận.

Nhưng trước khi bị lộ ra ánh sáng, có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu, ít ra tạm thời có thể sống yên bình.

Trước trung thu một ngày, dì và Đoàn Đoàn ngồi máy bay đến căn cứ điện ảnh tìm cô, Lam Nhược giải thích với đoàn phim Đoàn Đoàn là con của người thân.

Nhiều người đều nửa tin nửa ngờ, bởi vì Đoàn Đoàn lớn lên thật sự rất giống Lam Nhược.

Sau đó Lục Khuynh vẫn đứng ra, làm chứng thằng bé là người thân của cô mới khiến mọi người không nghi ngờ nữa.

Buổi tối về khách sạn, Lam Nhược đặc biệt cầm vài túi đồ ăn vặt đặc sản gõ cửa phòng Lục Khuynh, “Cảm ơn anh.”

Lục Khuynh vừa mới tắm xong, khoác áo choàng tắm, tóc ướt nhỏ giọt, anh thấy đồ ăn vặt trên tay cô, đưa tay nhận lấy không hề khách sáo, “Không cần cảm ơn, muốn vào ngồi một lúc không?”

Lam Nhược nhíu mày, cô nam quả nữ không thích hợp ở chung một căn phòng, vì vậy nói: “Không tiện lắm, tôi còn phải về chơi xếp gỗ với Đoàn Đoàn.”

Không biết tại sao vừa nghĩ Lam Nhược sinh con cho người đàn ông khác, anh lại thấy phản cảm, nhưng thấy Đoàn Đoàn đáng yêu khiến anh không ghét nổi, thậm chí còn có loại kích động muốn ôm thằng nhóc vào trong lòng xoa bóp một phen, Lục Khuynh không hiểu nổi suy nghĩ của bản thân.

(*) Bộ xếp gỗ của Đoàn Đoàn:

幼儿园小班主题教案-搭积木- 5068儿童网

“Thằng bé vẫn chưa ngủ à?” Anh hỏi.

Lam Nhược bất đắc dĩ nói: “Mới 8 giờ rưỡi còn sớm mà, thằng bé phải chơi đến ít nhất 10 giờ cơ.”

Hai người không nói thêm quá hai câu, Lam Nhược nói tạm biệt rời đi. Lục Khuynh chống một tay lên khung cửa, nhìn bóng dáng cô rời đi, tâm trạng không quá vui vẻ, anh có thể cảm nhận được rõ Lam Nhược xa cách mình.

Đây chẳng phải kết quả trước kia anh mong muốn ư? Ba năm trước anh không chấp nhận cô, bây giờ còn chờ mong gì nữa?

Lúc đó anh còn chưa hết yêu thầm Lăng Vi, tất nhiên không thể tiếp nhận được tình cảm của Lam Nhược, dù hai người say rượu mất lý trí cũng vẫn chọn cách coi đó là chuyện tình một đêm.

Bây giờ ngẫm lại một chút, khi đó anh thật sự rất cặn bã.

Lục Khuynh liếc nhìn túi đồ ăn vặt trên tay, phát hiện hương vị chủ yếu bên trong đều là món anh thích, không khỏi lại thở dài tiếp.


Lam Nhược đưa quà cảm ơn xong, quay về phòng mình chơi với Đoàn Đoàn, điều kiện bên này không tốt như ở nhà, ở nhà họ Tạ, nhưng Đoàn Đoàn vẫn rất vui vẻ, khi lăn lộn trên giường còn ngửi được mùi hương thuộc về mẹ.

Dì đang thu dọn đồ đạc trong phòng, bà cảm thấy không có mình ở đây, Lam Nhược sống quá tạm bợ, vừa dọn vừa cằn nhằn chuyện của Đoàn Đoàn, Lam Nhược và Đoàn Đoàn đã quen bà lải nhải nên cũng để kệ bà nói.

Thấy Lam Nhược trở về, Đoàn Đoàn vui mừng hỏi: “Mẹ ơi chơi xếp gỗ nào.”

Đoàn Đoàn rất thích chơi xếp gỗ xây các loại nhà, còn có thiên phú xếp được nhiều tạo hình thật sự làm Lam Nhược giật mình, không biết điểm này có phải giống Lục Khuynh không.

“Hôm nay Đoàn Đoàn định xây nhà gì thế?”

“Xây biệt thự ạ, giống như nhà Bảo Muội, có sân đá bóng được nữa.”

Lam Nhược: …

Thật sự rất muốn nói với thằng bé, không phải ai cũng mua được sân to để đá bóng đâu con.

“Được, chúng ta xây cái sân to nhé.”

Giữa lúc hai người vùi đầu vào xếp gỗ, cửa phòng bị gõ, lúc này còn ai tới thế?

Lam Nhược nghi hoặc đi mở cửa, phát hiện Lục Khuynh mặc đồ thể thao rộng rãi đứng bên ngoài, tuy hơn ba mươi tuổi nhưng nhìn anh mặc bộ trang phục này trẻ ra mười tuổi là ít.

“Có việc à?”

“Không ngủ được, muốn tìm con trai em chơi.”

Lam Nhược đứng ở cửa do dự một chút, cô thật sự hơi sợ Đoàn Đoàn và Lục Khuynh tiếp xúc nhiều.

Lục Khuynh nhíu mày, “Sao thế, không tiện hả? Phòng em còn có dì nữa cơ mà?”

Lam Nhược: …

Cuối cùng chỉ có thể mở rộng cửa để anh vào.

Đoàn Đoàn và Lục Khuynh đã gặp mặt hai lần, lần này thấy anh không còn xấu hổ nữa, còn rất lễ phép nói “Chào chú ạ.”


Ánh mắt Lục Khuynh dịu dàng, cười đi đến, “Đang chơi gì vậy?”

Đoàn Đoàn nói: “Cháu xây sân, sân thật là lớn.”

Lục Khuynh hỏi: “Lớn thế nào? Có đá bóng được không?”

Đoàn Đoàn gật đầu mạnh, nói: “Sao chú biết ạ?”

Lục Khuynh nói: “Vì chú thích đá bóng mà.”

Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng ngời, hăng hái nói: “Cháu cũng thích nữa!”

Lục Khuynh rất ngạc nhiên, “Thật hả? Phòng chú có bóng đá, mai có thời gian chúng ta chơi cùng nhau được không?”

Đoàn Đoàn nghe vậy lập tức quay đầu nhìn Lam Nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chờ mong, “Mẹ ơi, con chơi đá bóng với chú được không?”

Lam Nhược thở dài, “Được thôi.”

“Thật ạ!! Chú, ngày mai chúng ta chơi cùng nhau nha!”

Vì có giao hẹn, tình hữu nghị giữa hai người đàn ông lập tức thăng hoa.

Lam Nhược nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy lòng xót xa và áy náy, rõ ràng hai người này là cha con ruột nhưng cô lại khiến họ như người xa lạ.

Năm đó cô oán giận Lục Khuynh không đáp trả tình cảm của mình, nhưng cách làm của cô cũng không tốt đẹp, lén lút sinh con của anh lại cướp quyền làm cha của anh, ngẫm lại mới thấy đây là một chuyện tàn nhẫn thế nào.

“Lúc nhỏ chú ước mơ trở thành một kiến trúc sư, xây tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới.” Lục Khuynh cười nói.

Lam Nhược hơi ngẩn người, quay đầu nhìn anh, nói: “Trước kia Đoàn Đoàn cũng nói với tôi muốn xây tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới.”

Hai cha con này cũng ngầm hiểu nhau quá đi mất, ngay cả ước mơ sở thích cũng giống nhau nữa.

Lục Khuynh ngạc nhiên, “Thật hả? Vậy thì hay quá, sau này Đoàn Đoàn phải thật cố gắng nhé.”


“Vâng ạ!” Đoàn Đoàn đáp lời.

Sau đó, hai người đàn ông một lớn một nhỏ nằm nhoài ra sàn, hoàn thành một cái sân lớn và một đống nhà cao tầng, mãi đến khi Đoàn Đoàn bắt đầu gà ngủ gật, Lục Khuynh mới chưa hết thòm thèm rời đi.

Lam Nhược tiễn khách xong quay đầu lại thấy dì bế Đoàn Đoàn lên giường, cô vội vàng tới giúp đỡ thu dọn chăn, nghe dì nhỏ giọng nói: “Đêm nay Đoàn Đoàn chơi rất vui vẻ, thằng bé rất thích Lục tiên sinh.”

Lam Nhược cười, “Trẻ con đứa nào chẳng vậy, cứ thấy người tài giỏi đều sùng bái mù quáng mà.”

Dì còn nói: “Không ngờ tính cách ngầm của Lục tiên sinh hiền hòa như thế, hôm nay thấy cậu ấy đóng phim ở trường quay rõ ràng còn rất lạnh lùng hung hãn.”

“Cái đó gọi là kỹ xảo biểu diễn, nhân vật ra sao thì diễn vậy.”

Dì cảm thán, “Hai người đều giỏi thật.”

Qua trung thu là tới Quốc khánh, dưới sự trợ giúp của Lục Khuynh, Lam Nhược tranh thủ được hai ngày nghỉ, quyết định đưa Đoàn Đoàn ra ngoài chơi. Vì thân phận cô đặc biệt nên sau khi về nước chưa từng dẫn Đoàn Đoàn ra ngoài chơi thỏa thích.

“Ngoại thành có một vườn bách thú quy mô không nhỏ, còn có động vật biểu diễn, em có thể đưa Đoàn Đoàn tới chơi.” Lục Khuynh dùng điện thoại tìm kiếm khu vui chơi gần đây, nói với Lam Nhược, tuy anh không thể ra ngoài đi chơi cùng nhưng vẫn cực kỳ để ý tới chuyện của bọn họ.

Ở chung mấy ngày nay, Lục Khuynh và Đoàn Đoàn đã kết tình hữu nghị sâu đậm, cùng xếp gỗ, cùng đá bóng, đều là những chuyện không phải sở trường của Lam Nhược, Lục Khuynh lại có thể chơi rất cừ. Lam Nhược biết nếu còn vậy nữa sẽ rất nguy hiểm nhưng không có cách từ chối nụ cười của Đoàn Đoàn, khi chơi cùng Lục Khuynh, Đoàn Đoàn thật sự rất vui vẻ, có lẽ đây là tính huyết thống trời sinh.

Cuối cùng, Lục Khuynh phái xe đưa Lam Nhược cải trang với Đoàn Đoàn và dì tới vườn bách thú, khi tới nơi, trợ lý này còn rất nhiệt tình mang theo một túi đồ ăn vặt, “Mua đồ ăn vặt trong kia không dễ, anh Lục bảo em mua một ít để mọi người mang vào ăn.”

Lam Nhược: …

Không thể từ chối thịnh tình, Lam Nhược chỉ có thể vác theo túi đồ ăn, kết quả đúng là có đất dụng võ. Tuy vườn bách thú rất lớn nhưng không có quầy đồ ăn vặt, dì vui vẻ khen Lục Khuynh, “Lục tiên sinh tỉ mỉ thật đấy!”

Lam Nhược mặt không cảm xúc nghe dì khen ngợi Lục Khuynh, tâm trạng đặc biệt dịu đi.

Ngày đó, Đoàn Đoàn thấy rất nhiều loài động vật, còn khăng khăng muốn mẹ chụp ảnh cho cậu, Lam Nhược cảm thấy ngạc nhiên, bình thường thằng bé ghét chụp choẹt lắm cơ mà, “Con thích động vật lắm à?”

Đoàn Đoàn nói: “Chú bảo con chụp thật là nhiều ảnh để lúc về cho chú xem ấy!”

Lam Nhược bất đắc dĩ cười, “Quan hệ của hai người tốt quá nhỉ.”

Đoàn Đoàn vui vẻ nói: “Chú là bạn tốt thứ hai của con đấy ạ!”

“Thứ hai? Thế thứ nhất là ai vậy?” Lam Nhược dụ dỗ cậu.

Đoàn Đoàn thản nhiên trả lời: “Đương nhiên là Bảo Muội rồi!”

Đúng là Bảo Muội mới là chân ái.


Không biết có phải do hôm đó chơi phởn quá không mà buổi tối trở về Đoàn Đoàn lại bị sốt, thân thể bé nhỏ nóng như lò than dựa vào mẹ, làm Lam Nhược bị nóng tỉnh lại, vừa duỗi tay sờ lập tức bị dọa tỉnh hẳn.

Khi Đoàn Đoàn một tuổi hay ốm đau, nhưng số lần bị bệnh những năm nay đã giảm đi nhiều, không ngờ lần này lại bất ngờ bị sốt.

Trong hoảng hốt, Lam Nhược hơi hoang mang lo sợ, không hề nghĩ ngợi, cầm điện thoại gọi cho Lục Khuynh. Cô luôn cao ngạo lại để lộ ra một mặt yếu đuối hiếm thấy trước Lục Khuynh: “Anh Lục, Đoàn Đoàn bị sốt, cực kỳ nóng!”

Lục Khuynh vốn đang ngủ say, mơ màng nghe lời cô nói lập tức bật dậy như tép nhảy, “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, bây giờ em quấn kín chăn cho Đoàn Đoàn rồi xuống lầu, tôi sẽ sắp xếp xe đến bệnh viện luôn.”

“Được.” Nghe anh thu xếp, Lam Nhược bình tĩnh hơn nhiều, nhét hết những đồ cần mang vào túi xách, sau đó lấy chăn mỏng quấn kỹ Đoàn Đoàn rồi vội vàng ra ngoài.

Xuống đến dưới lầu, Lục Khuynh đã chờ ở cửa lớn, đằng sau anh là một chiếc SUV không biết gọi từ đâu tới, nhưng trong xe không có tài xế, hẳn là anh muốn tự lái.

“Anh biết đường chưa?” Lam Nhược hỏi anh.

“Bây giờ còn đường nào không có trên bản đồ chỉ dẫn à? Mau lên xe đi.”

Một nhà ba người lên xe, nhanh chóng đi tới bệnh viện trong bóng đêm.

Tới bệnh viện, y tá trực ban đưa bản bệnh án cho họ điền, Lam Nhược bế Đoàn Đoàn không tiện viết nên đọc cho Lục Khuynh viết thay.

“Lam Thiên, ba tuổi, không có tiền sử dị ứng…”

Lam Nhược đọc nhanh, ngòi bút Lục Khuynh múa như bay, anh nhíu mày, nghĩ thầm cái tên gì mà tầm thường thế, sau này Đoàn Đoàn lớn lên sẽ khóc mất.

Điền đơn xong, Lam Nhược vô cùng lo lắng bế Đoàn Đoàn vào phòng bác sĩ.

Lục Khuynh đi theo phía sau, trong lòng cứ cảm thấy là lạ.

Lam Nhược nói cô tới Mĩ quen cha Đoàn Đoàn, sau đó kết hôn sinh ra Đoàn Đoàn, đối chiếu tuyến thời gian này thì sao Đoàn Đoàn đã ba tuổi được, còn thời gian mười tháng mang thai đâu??

Nếu ba tuổi thì cô phải mang thai từ lúc cùng đoàn phim với anh rồi.

Mang thai ở đoàn phim!!!!!

Trong nháy mắt Lục Khuynh như bị sét đánh, đờ người tại chỗ.

Ba năm trước ở đoàn phim, hai người họ say rượu làm loạn một lần, không lâu sau đó Lam Nhược ra nước ngoài hơn nửa năm, sự thật là cô đi sinh con!

Nói vậy thì Đoàn Đoàn rất có thể là con trai của anh!!!!

Lục Khuynh: …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui