Hôm nay là 20 tháng Hai, còn sáu ngày nữa là đến sinh nhật mười bảy tuổi của Lâm Như Hứa.
Hà Tâm Ý nhìn tờ lịch có hơi giật mình.
*Đầu truyện Phục Cửu bảo sinh nhật Lâm Như Hứa là 28/02, qua tới chương này thì lại 26/02, mà thôi cũng không làm ảnh hưởng tới mạch truyện, mình để nguyên văn luôn nhé.
Ngoại trừ buổi chiều hôm nay y không kiềm chế được dẫn Hà Tâm Ý đến phòng y tế ra thì hai người có thể xem là yên ổn vô sự.
Nhưng mà sắp tới sinh nhật của Lâm Như Hứa rồi, bản thân không thể không quan tâm được, dù sao hôm sinh nhật Đại Xuyên cũng đã đồng ý với Lâm Như Hứa rằng sẽ chuẩn bị một phần quà thật tốt cho hắn.
Coi như là lấy một lý do đi, giống như hôm nay nhìn thấy băng gạc rướm máu của Lâm Như Hứa vậy, cứ lấy lý do như thế.
Mặc dù làm như thế đồng nghĩa với việc bao nhiêu công sức trước đó đều đổ sông đổ biển.
Sáng sớm hôm sau trên đường gặp được bộ ba Lâm Như Hứa.
Tôn Bình Khang vừa thấy Hà Tâm Ý liền cười gọi to "Ý thần", Triệu Nhất Xuyên cũng vẫy vẫy tay, mấy ngày nay đều gặp nhau trên đường như thế, Hà Tâm Ý cũng đã quen, cười nói chào buổi sáng, sau đó mắt lại nhìn Lâm Như Hứa, hai người không nói chuyện cũng không nhúc nhích, như thể không quen biết nhau.
Tôn Bình Khang bước chậm lại nghêu ngao muốn ăn bánh rán ven đường, Hà Tâm thì đã bước xuống bậc thang rồi.
Nói trong lòng không xúc động là giả, dù sao bốn người họ đã từng cùng nhau đi học, đường đến trường rất đông người qua lại, tốp năm tốp ba, mà y lại lạc lõng một mình.
Bỗng nhiên cảm giác trên vai có thứ gì đè nặng trĩu, mùi nước giặt quần áo thơm ngát, vẫn là xúc cảm quen thuộc, như thể nó chỉ dành riêng cho Lâm Như Hứa vậy.
Hà Tâm Ý khẽ nghiêng đầu qua liền thấy gương mặt đẹp trai của người nọ đặt trên vai mình, dưới ánh nắng bảy giờ sáng, ánh mắt của Lâm Như Hứa rạng rỡ cực kỳ.
Hà Tâm Ý lại cảm thấy những thứ này đều là ảo giác, là mộng cảnh, là si tâm vọng tưởng.
Làm sao một người kiêu ngạo như Lâm Như Hứa lại có thể trở về bên cạnh y chứ.
Sau đó y làm một chuyện mà ngay cả bản thân mình còn chưa nghĩ tới —— đưa tay véo mặt Lâm Như Hứa....!
"Ah!" Lâm Như Hứa bụm mặt kêu lên, "Làm gì vậy? Ra tay nặng thế!"
Quả nhiên là thật! Tay của Hà Tâm Ý còn cứng đơ giữa chừng, bỗng không thể nói được lời nào, y có hơi ngượng sờ mũi, "Ngại quá, không cố ý."
Lâm Như Hứa tỏ vẻ hào phóng cười cười, lại khoác tay ôm cổ y, đem một phần sức nặng của cơ thể đặt trên người Hà Tâm Ý, trong lòng thì than thở: Chênh lệch chiều cao này quá là dễ chịu!
"Tôi nặng không?"
Hà Tâm Ý vẫn còn chưa hiểu tại sao Lâm Như Hứa đột nhiên làm vậy, nghe thế thì chỉ nói, "Không nặng."
Thực ra thì có hơi nặng, người cao gần mét tám, còn có cơ bắp nữa mà, nhưng Hà Tâm Ý cảm thấy có nặng thì cũng chả là gì, có dựa vào cũng không quan trọng, giống như chỉ cần là Lâm Như Hứa thì mọi thứ chẳng là gì cả.
Cả hai vẫn không nói chuyện, cho đến khi tới cổng trường Lâm Như Hứa mới gọi y một tiếng, giọng điệu kia mang theo chút nặng nề, như là mang theo trầm lặng của mấy ngày nay.
Hà Tâm Ý nghe thế thì sửng sốt, còn chưa lên tiếng trả lời thì đã nghe giọng nói dễ nghe của Lâm Như Hứa khẽ khàng truyền bên tai mình, "Đừng cãi nhau."
"Hai tháng trước tôi không biết lý do tại sao, cậu không muốn nói tôi cũng sẽ không hỏi.
Nhưng mà Hà Tâm Ý, thời gian đẹp đẽ của tuổi thanh xuân thoáng cái sẽ trôi qua thôi, cứ thế mà trở thành quá khứ, rất đáng tiếc...!Cho nên, đừng cãi nhau nữa."
Lâm Như Hứa không biết sao mình có thể đột nhiên nghĩ ra cả một tràng dài như thế, nhưng nói đúng mà, hắn trông thấy gương mặt vô cảm của Hà Tâm Ý thì không nói gì nữa.
Cho tới khi cả hai tới lớp học thì trong lớp gần như là vào đông đủ rồi, thấy hai người bá vai nhau thì có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, thầm nghĩ có lẽ cãi nhau lại hòa hảo rồi.
"Không nháo nữa."
Sau khi tiếng chuông chuẩn bị vào tiết vang lên, Hà Tâm Ý bất thình lình lại nói một câu như thế với Lâm Như Hứa, lời này nói ra làm Lâm Như Hứa hơi muốn cười, khi nãy mình nói đã thấy sai sai rồi, thế mà Hà Tâm Ý còn hùa theo, giống như đôi tình nhân cãi nhau vậy.
Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt của Hà Tâm Ý thì không cười nữa, trong lòng như có thứ gì đó chùng xuống, tựa như lông chim đang rơi vậy.
"Có phải nếu như hôm nay tôi không lên tiếng cậu cũng sẽ không chủ động nói chuyện với tôi không?"
"Ừ."
Câu trả lời của Hà Tâm Ý không hề do dự, Lâm Như Hứa càng thấy tức hơn, giọng nói cũng đè nặng vài phần, "Vậy mắc gì hôm trước cậu dẫn tôi tới phòng y tế."
"Không vì cái gì cả."
Tiếng đọc sách trong lớp vang lên, đều là bài thơ cổ phải học thuộc lòng, Lâm Như Hứa xoay đầu về không thèm nói nữa, nghe tiếng đọc bài lại nhớ đến những gì Hà Tâm Ý đã chép cho mình trước đây, trong lòng càng khó chịu hơn, hắn cảm thấy có lẽ đầu mình bị teo rồi mới chủ động mở lời trước, thế là làm bộ hừ mạnh một tiếng.
"Thực xin lỗi", Giọng nói của Hà Tâm Ý xen lẫn trong tiếng đọc bài, ấy thế mà lại rơi vào tai của Lâm Như Hứa vô cùng rõ ràng, "Cảm ơn Lâm ca của chúng ta đại nhân đại lượng, không so đo với tôi."
Lâm Như Hứa biết Hà Tâm Ý đây là đang dỗ hắn, nhưng mà người nọ vốn dĩ là một vị thần đầu đàn vậy mà hạ thấp thái độ dỗ hắn.
Lâm Như Hứa tự ngẫm lại, một chút nóng giận trong lòng đều tiêu tan, làm hắn có muốn bực cũng bực không nổi, nhưng vẫn vênh váo một bậc, "Hối hận muốn chết đúng không?"
Giọng điệu kia thật tự đắc, Hà Tâm Ý lại thấy ánh sáng lóe trong đôi mắt người nọ
Lâm Như Hứa nghe thấy giọng nói rất khẽ của Hà Tâm Ý, "Đúng vậy, hối hận muốn chết."
Vốn chỉ muốn nói đùa mấy câu thôi nhưng Lâm Như Hứa lại có thể nghe ra sự tiếc nuối trong giọng nói đó, hắn quay đầu sang nhìn Hà Tâm Ý, mà tiếng của người nọ đã hòa vào tiếng đọc bài rồi, trong nháy mắt lại làm hắn hoảng hốt.
Câu nói vừa rồi của Hà Tâm Ý không phải dỗ hắn, mà chính là hối hận của y, tuy rằng không đoán được y đang hối hận vì điều gì.
Y cũng thật sự không nghĩ tới Lâm Như Hứa sẽ chủ động tìm mình giảng hòa, câu trả lời hối hận là lời thật lòng, cũng chính là nỗi lòng đang nhiễu loạn của người nọ.
Hà Tâm Ý đã sẵn sàng giấu kín tất cả về chuyện tình yêu mãi mãi không thể nói ra trong lòng, y đã sẵn sàng làm bạn với cô đơn không nhìn thấy ánh mặt trời rồi, thậm chí còn cố chấp nhiều ngày như thế.
Nhưng mà hết thảy những điều này, khoảnh khắc khi lồng ngực Lâm Như Hứa chạm nhẹ vào thì tất cả đều sụp đổ.
Còn có....!
Phân ban xã hội – tự nhiên.
Hà Tâm Ý ở trường Thủ Minh được công nhận như một vị học thần toàn khoa, mà đối với chuyện phân ban này, không ai nghĩ rằng sẽ có sự lựa chọn thứ hai ngoài ban tự nhiên.
Chẳng qua đúng thật là y có một sự lựa chọn.
Tiếng chuông tan tiết tự học vừa vang lên, Tôn Bình Khang liền xoay người lại chia mỗi người một miếng socola, "Lâm ca, Ý thần, cuối cùng thì hai cậu cũng hòa hảo rồi, mấy ngày nay nghẹn chết tớ!"
"Nghẹn chết thì sao không biết vào nhà vệ sinh đi!" Lâm Như Hứa không muốn nghe mấy lời hắn không thể giải thích, nhịn không được đẩy cậu ta ra.
Sau đó vô cùng tự nhiên cầm tập của Hà Tâm Ý lên bắt đầu chép bài, vừa chép vừa cảm thán, "Vẫn là bài tập của Tâm Ý nhà tôi viết súc tích, cậu thật sự không biết chép bài của bọn Đại Hà phiền thế nào đâu!"
"Cậu đừng có mà ở đây rêu rao tôi, chép bài mười mấy năm rồi sao không thấy cậu ghét bỏ đi!" Giọng nói của Triệu Nhất Xuyên mang đậm phương ngữ phía Bắc từ phía trên truyền tới, làm người ta không thể không để ý tới.
Lâm Như Hứa đang chép bài tập, "Trước đó tôi lười nói, lần nào cũng viết một đống, chép bài của cậu còn phải lọc ra thông tin hiệu quả nữa chứ!"
"Cậu xem sau này tôi có cho cậu chép bài nữa hay không!"
"Không cho thì thôi." Lâm Như Hứa nộp bài tập của hai người, đầu còn chưa ngẩng lên, "Của Tâm Ý so với của cậu tốt hơn nhiều."
"Cậu câm miệng đi." Triệu Nhất Xuyên tức giận xoay người lại, cầm lấy miếng socola trên bàn Lâm Như Hứa.
"Sao tôi có cảm giác Đại Hà có gì đó không ổn lắm." Hà Tâm Ý nói.
Lâm Như Hứa nhìn Triệu Nhất Xuyên, sau đó tiến tới bên tai Hà Tâm Ý nhỏ giọng bảo, "Cậu ta đang vui đó, chị Gia Gia chia tay rồi."
"À." Hà Tâm Ý có chút không nghĩ tới.
"Cậu không biết chị Gia Gia thần kỳ thế nào đâu." Trong giọng nói của Lâm Như Hứa mang theo chút hưng phấn, đổi lại Hà Tâm Ý chả hiểu gì cả, "Một lát nữa tôi kể với cậu."
Hà Tâm Ý ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, chỉ thấy Triệu Nhất Xuyên đi nộp bài tập đã trở về chỗ.
Một người chia tay đến thần kỳ ư? Hình dung này lại khơi gợi sự tò mò khó có được của Hà Tâm Ý.
Đột nhiên Lâm Như Hứa lôi kéo Hà Tâm Ý nói muốn đi nhà vệ sinh, nội tâm của y rất bình tĩnh, không hề dao động, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi theo, y biết Lâm Như Hứa muốn kể chuyện chia tay đầy thần kỳ của Lục Gia Gia.
Thời gian chỉ còn nửa tiếng sau tan tiết tự học buổi sáng, Lâm Như Hứa kéo Hà Tâm Ý đến con đường rợp bóng cây và kể lại câu chuyện.
Không thể không nói, quả thực quá trình kia phải gọi là thần kỳ.
Nghe nói một ngày nào đó Lục Gia Gia và bạn trai cô ra ngoài hẹn hò, bạn trai cô dẫn đến một nơi cực kỳ lãng mạn, trong khung cảnh đầy hoa lại tỏ tình với Lục Gia Gia, nhưng nào có được sự đáp lại của cô bạn giống như trong phim truyền hình đâu chứ, không khí lúc ấy xấu hổ cực, sau đó bạn trai hỏi một câu cuối cùng, "Gia Gia, em thích anh không?"
Sau đó Lục Gia Gia thẳng thừng nói, "Không thích."
Đối phương nghe xong xị mặt, lại hỏi, "Vậy sao em không nói sớm?"
"Anh cũng có hỏi em đâu!"
Sau đó hai người liền chia tay.
Nhưng đúng là chẳng ai sẽ hỏi đối phương có thích mình hay không khi đang theo đuổi con gái cả, nếu không phải vì tẻ nhạt bất chợt như thế thì có thể bọn họ sẽ không chia tay nhanh như vậy.
Cuối cùng Hà Tâm Ý vẫn theo Lâm Như Hứa đến nhà vệ sinh, dọc đường đi Lâm Như Hứa nói không ngừng, giống như bù lại những gì hắn không thể nói trong khoảng thời gian qua vậy.
Tiết thứ nhất chính là của chủ nhiệm Tam Kim, Hà Tâm Ý chú ý tới Lâm Như Hứa đội bảng đen, hiếm khi không trốn học như thế, cho tới nửa tiết trôi qua, Hà Tâm Ý mới phát hiện Lâm Như Hứa vẫn không hề nhúc nhích, giống như cả người buông xuôi rồi.
Có lẽ mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, nhưng nếu Lâm Như Hứa không có thì thật tốt biết bao.
Mà không phải không có khả năng, hơn nữa tới tới lui lui đều là hắn.
Đương nhiên, việc này hắn cũng sẽ không biết.
Ngày đầu tiên Lâm Như Hứa hòa hảo với Hà Tâm Ý, tâm tình của hai người không tệ lắm, nhưng vẫn có chút không giống như trước kia, Hà Tâm Ý không biết tâm tư của Lâm Như Hứa, thế là tự nhiên đem hết mọi vấn đề đổ lên đầu mình.
Y chợt cảm thấy có lẽ không thể che giấu tâm tư này, cho dù bắt nó chôn vùi tận đáy lòng, nó cũng sẽ từ từ chui lên thôi, thậm chí còn nở thành một đóa hoa.
Hương hoa treo bên khóe miệng, khiến y mỗi lần nhìn thấy Lâm Như Hứa tâm tình trở nên nhộn nhạo.
Cũng giống như Lục Gia Gia, không hề che giấu nếu như không thích một người.
Mà thích một người, có giấu cũng không được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...