Giang Mật Nhã mỗi ngày công tác, chính là học tập toàn bộ tri thức trở thành ma cà rồng. Khi nàng vẫn là người bình thường, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới hương vị máu lại có nhiều loại như vậy, hiện tại đã trở thành nữa ma cà rồng, khứu giác của nàng càng trở nên linh mẫn, mỗi một loại hương vị máu đều bất đồng, đã đói bụng, chỉ cần cách vách nhiễu một ít, chọn một lọ hợp với khẩu vị là nàng đến nơi.
Chung Dịch Luân cho nàng cái chìa khóa, làm cho nàng có thể tự do ra vào phòng hắn, nghe nói, hắn trừ bỏ phòng cấn trử huyết này, còn có một số nơi khác ở Châu Âu, số lượng rất nhiều.
Hiểu biết đối với Chung Dịch Luân ngày càng nhều, nàng càng bội phục, bởi vì hắn quả thực là thiên tài.
Hắn có thể nói hơn hai mươi loại ngôn ngữ, không chỉ hiểu y thuật, còn hiểu buôn bán, kế toán, văn học, vật lý, hắn còn có thể hiểu tất cả các loại nhạc khí, phàm là đàn violon, đàn dương cầm, đàn ghi-ta điện tử, hắn đều biết. Phương diện vận động càng nhiều, mặc kệ là ván trượt, đua xe, thể thao, hắn cơ hồ không gì là không biết.
“Nếu ngươi sống hơn ba trăm năm, cũng sẽ biết tất cả như ta, không có gì ngạc nhiên cả.”
“Có thể sống thật lâu mà không chết, còn có thể bảo trì tuổi trẻ, trừ bỏ phải uống máu có chút chán ghét, kỳ thật ngẫm lại, cũng rất tốt.”
“Thật không? Ngươi cảm thấy tốt!” Hắn cười khẽ, ý cười kia, không biết vì sao, làm cho người ta có một loại đau thương thê thảm.
Nàng ngẩn đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu vào gương mặt lập thể tuấn mỹ của hắn khiến hắn càng thêm thần bí mê người, nếu như lấy ánh mắt để thưởng thức, nàng thừa nhận, hắn thật sự là anh tuấn.
Hiện tại là đêm khuya, nàng cùng hắn, ngồi ở trên nóc nhà cao tầng, ngắm nhìn trăng cùng sao, cùng với cảnh đêm Đài Bắc.
Tựa vào lòng hắn, hưởng thụ yên tĩnh, không có một câu trò chuyện, nhưng trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp, ngọt ngào nói không nên lời, nàng phát hiện chính mình thực thích cảm giác rúc vào trong lòng hắn, nghe hắn nói về chuyện xưa.
“Ngươi cảm thấy không tốt sao?” Nàng cảm thấy được trong lời nói của hắn có tia bất đắc dĩ sầu não, bất đồng với vẻ phất phơ ngày thường.
Tiếng nói dễ nghe của hắn, hòa nhập vào đêm yên tĩnh. “Nếu ngươi đã phát hiện, đêm dài vô chừng mực, mặc kệ là có chuyện gì, vĩnh viễn đều có cơ hội lần nữa, không có sợ hãi khi tử vong, cũng đồng thời mất đi lạc thú của cuộc sống. Không phải hữu duyên, cũng không phải là nghiệt duyên, khi đó mọi chuyện đối với ngươi mà nói, tất cả đều mất đi ý nghĩa, bởi vì thượng đế đã lấy đi thời gian của ngươi, tương đương buông tha cho ngươi, lưu lại ngươi trên đời, một ngày vượt qua một ngày không có mục đích, thật đáng buồn là, hỉ nộ ái ố của ngươi còn tồn tại.”
Nghe giống như nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho người ta đau xót trong lòng, nàng độ nhiên nghĩ đến từng lới hắn nói qua.
“Thời gian cùng tiền tài, đối với ma cà rồng không chết mà nói, là không có ý nghĩa.”
Nàng hiểu được ý tứ của hắn, khi làm một người có được toàn thế giới, không còn có khiêu chiến gì có thể xuất hiện, cái loại cô tịch này sẽ làm tiêu ma lòng người.
Sinh mệnh con người tà hữu hạn, bởi vì hữu hạn, mới có thể quý trọng từng thời khắc cùng cơ hội, một khi vĩnh viễn vô chừng mực…… Trời ạ! Nàng không thể tưởng tượng được cảm giác mất mát này, có bao nhiêu làm người ta thống khổ.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy hắn thực bi thương.
“Ngươi còn có ta a.” Nàng xúc động cầm tay hắn, thốt ra. Nguyên bản con ngươi nhìn phía xa, thu trở về, thẳng tắp nhìn thẳng nàng, tràn ngập kinh hỉ, đại chưởng cũng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Khóe môi hắn giơ lên độ cong, chỉ nàng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Đừng nghĩ tới nữa, đó là bởi vì ngươi đối với ta tốt lắm, cũng thực ôn nhu, cho nên ta cũng sẽ đối với ngươi thực tốt.”
Đáy mắt hắn hiện lên buồn bã, khoé môi vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười. “Nói cho cùng ngươi giống như báo ân đối với ta.”
Nàng cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Cũng không phải, đương nhiên cũng là…… Rất thích ngươi a.”
Con ngươi đen dấy lên hào quang. “Chính là thích mà thôi?”
Nàng ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của hắn, cúi đầu khẽ tựa vào trong lòng hắn.
“Ta kết giao qua bạn trai, chỉ có ngươi ….. Vẫn ở bên cạnh ta.” Nàng hồi tưởng nghĩ đến mỗi một đoạn tình cảm lưu luyến từng đi qua, không khỏi cảm xúc rất nhiều.
“Trương kia yêu đương, chỉ cần là bạn trai của ta, ta sẽ đối với hắn tốt lắm lắm, vô tư phối hợp với hắn, khoan dung đối với hắn, một chút cũng không ngại khổ, chỉ cần đối phương vui vẻ, ta liền vui vẻ, hơn nữa ta nghĩ chỉ cần ta đối với hắn tốt, hắn nhất định sẽ hồi báo ta, trên thực tế mọi chuyện lại không như vậy.” Nội tâm của nàng cảm khái vô hạn, nghĩ lại những chuyện đã đi qua, bắt đầu kiểm điểm chính mình. “Ta phát hiện, tựa hồ ta càng đối tốt với đối phương, yêu cầu của đối phương là vĩnh viễn vô chừng mực, giống như mặc kệ ta có làm như thế nào, đối phương cũng không vừa lòng, còn nói ta thực sự thương hắn, nên …” Nói tới đây, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, hai má ửng đỏ, tiết lộ nàng không tự nhiên.
Hắn một chút liền hiểu được, khóe môi nở nụ cười.
“Thực bình thường.”
“Vì sao nam nhân đều như vậy?”
“Ngươi hãy đi hỏi thượng đế, đó là kiệt tác của hắn.”
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, có điểm vừa tức vừa buồn cười, cư nhiên lại nói nàng nên đi hỏi thương đế.
“Ta có kiên trì của ta.”
“Làm tốt lắm.” Hắn khen ngợi một câu, ở trên tóc nàng hôn nhẹ một cái, tuy rằng hắn không có kết tình cùng xử nữ, nhưng là hắn thật sự cao hứng, không có nam nhân chạm qua nàng.
Nàng thở dài. “Ta sau này lại rốt cục hiểu được, là ta yêu, nên làm hư bọn họ, đây là thế giới gì? Nữ nhân đối với nam nhân càng tốt, cam tâm tình nguyện trả giá, nam nhân cũng không có cảm kích?”
“Không phải tất cả nam nhân đều như vậy.”
Nàng trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ giọng trả lời. “Ta biết.”
Đại chưởng nâng cằm của nàng lên, làm cho mắt nàng nhìn chính mình.
“Vì sao nói với ta điều này? Ngươi muốn nói cái gì?”
Trong lòng nàng nhảy dựng lên, không thể tin được hán có cảm ứng như thế, biết nàng nói những lời này, hắn là có ý khác.
“Ngay từ đầu, ta đối với ngươi cũng không tốt.”
“Nhưng thật ra.” Hắn gật đầu.
“Ta…… Được thôi, ta thừa nhận, ta đối với ngươi là hà khắc một chút, cũng thường xuyên đối xử không tốt với ngươi, thậm chí đối với ngươi còn rất hung.” Nói thật, nàng vì thế cảm thấy áy náy, bởi vì Chung Dịch Luân đối với nàng càng tốt, nàng ngược lại đối với hắn càng chán ghét, có đôi khi nghĩ đến còn muốn trêu chọc hắn.
Làm như vậy, nàng cùng bạn trai có thái độ gì bất đồng?
Chung Dịch Luân đáng thương hề hề nói. “Không chỉ hung, ngươi còn cắn ta.” Trên người hắn có vô số vết thương bị nàng cắn, người khác thấy, còn tưởng rằng hai người bọn họ thân nhau, không biết, đó là kết quả mà hắn hôn trộm nàng, trên môi công thành đi xuống, hôn đến bộ ngực của nàng, bụng của nàng, mạo hiểu phiêu lưu! Bởi vì không hiểu được nàng uống huyết, bao lâu mới tỉnh, mỗi lần thời gian tỉnh lại cũng không giống nhau. Một cái bàn tay xem như chút lòng thành, tiểu nữ nhân cắn người mới khủng bố.
“Đều phải trách ngươi a, ngươi không cần thừa dịp lúc ta uống huyết, thần tr1i không rõ đến chiếm tiện nghi của ta, ngươi không nghe.”
Nàng kỳ thật không nghĩ đối với hắn phá hư, cũng biết làm như vậy, tâm tình nàng cũng không tốt.
Hắn nở nụ cười, bởi vì nghe được trong lời nói trách cứ của nàng, hàm chừa làm nũng, nàng cũng không phải thật sự trách hắn.
“Hảo, là ta không đúng.”
Miệng hắn tuy nhận sai, nhưng nàng hiểu được, hắn sẽ không nghe theo, người này nha, càng ngày càng không có cách với hắn.
“Nhưng ta hung với ngươi như vậy, ngươi vì sao không tức giận?”
“ngươi nói xem?” Hắn không trả lời, đem vấn đề quăng lại cho nàng, làm cho chình nàng suy nghĩ.
Nàng bĩu môi, có chút tùy hứng nói. “Ngươi biết không? Ngươi không tức giận, làm cho ta thực buồn rầu nha, ta đối với ngươi cũng không tốt, nhưng ngươi vẫn rất tốt với ta, là ý định muốn cho ta áy náy sao?”
Hắn hiểu được, hắn càng ôn nhu với nàng, đối với nàng lấy lòng, lại càng làm cho nàng mê hoặc, không rõ nam nhân này là thật thích nàng, hay chính là chơi đùa?
“Bộ dáng của ta cũng không đẹp, ngươi vì sao thích ta?”
“Ta bộ dáng rất tuấn tú, ngươi vì sao không thích ta?” Hắn hỏi lại. Đây không phải là đáp án mà náng muốn, nhịn không được lắc đầu, không hiểu vì sao tức giận.
“Ta không cần như vậy, ta không thích đối với ngươi hung, cũng không chán ghét không để ý ngươi, ta không cần.”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, xem kỹ ánh mắt bất an của nàng, nắm chặt tay của nàng, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, như là đột nhiên hiểu được.
“Ngươi yêu thương ta.”
Nàng sửng sốt, lập tức cắn môi. “Nói hưu nói vượn, không có đâu, ta mệt mỏi, ta muốn đi ngủ.”
Muốn chạy trốn sao? Không thể dễ dàng như vậy, sau khi phát hiện tình cảm của nàng, hắn nảy ra kinh hỉ, không cho nàng trốn tránh! Một tay nắm lấy nàng, cúi mặt xuống, tay kia che môi nàng lại, thấp giọng nói: “Nói dối.”
Chung Dịch Luân hung hăn hôn nàng, hắn chân chính muốn hôn nàng, nàng hồi đầu không giảy dụa, tùy ý hắn đòi lấy mềm mại, trầm luân trong hơi thở mãnh liệt nam tính của hắn.
Nàng không hiểu được hắn hưng phấn bao nhiêu, tiểu nữ nhân rốt cuộc đã mở rộng trái tim với hắn, hắn không cần nữ nhân coi trọng bên ngoài của hắn, mà là chân chính con người hắn, yêu thương hắn toàn bộ, bao gồm chuyện hắn là ma cà rồng, điều này đối với hắn rất trọng yếu! Ánh trăng thật đẹp? Không khí vẫn là lãng mạng? Tim của nàng đập thật nhanh, thân hình choáng vàng nóng lên, kìm lòng không đậu hai tay lặng lẽ đặt trên vai hắn, nàng hưởng ứng hắn hôn nàng.
Đúng vậy, nàng là yêu thương hắn, yêu thương ma cà rồng tuấn mỹ đã sống hơn ba trăm năm này.
Tuy rằng nàng hiện tại có chổ ăn chổ ở, không cần kiếm tiền nuôi sống chính mình, nhưng là Giang Mật Nhã vẫn muốn tìm công việc, nàng không thể mỗi ngày đều làm sâu gạo không làm gì
Huống chi, Chung Dịch Luân cùng Jayson hai ngươì đêù có công việc của chính mình, Dịch Luân lựa chọn làm thầy thuốc ngoại khoa, Jayson làm khám nghiệm tử thi.
Hai loại thân phận, đều giúp bọn họ thu thập đồ ăn, cũng là thích hợp làm việc ban đêm.
Còn nàng thì sao? Nàng nên tìm công việc nào mới tốt?
Tuy rằng nàng không sợ ánh mặt trời, cuộc sống giống như người bình thường, nhưng bạn trai chỉ có thể hoạt động bào buổi tối, khiến cho nàng ban ngày ngủ gà ngủ gật, thường ngủ thằng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường. Vì phối hợp thời gian với Chung Dịch Luân, nàng định phải tìm một công việc làm vào ban đêm. Công việc không có liên quan đến máu, dù sao nàng cũng không tự chủ tốt như bọn họ, thấy hình ảnh huyết nhục đầm đìa mặt cũng không biến sắc, quả nhiên là đạo hạnh ngoài ba trăm năm, về phần nàng, liền miễn đi, vẫn là nên tìm công việc phù hợp với nàng.
Đến quán rượu là việc là lựa chọn không sai, rất nhanh, nàng tìm đã tìm được không việc phù hợp, quán rượu nổi tiếng ở khu đông Đài Bắc, đang thiếu một nữ phục vụ sinh, thời gian làm việc từ hai giờ đến mười giờ, phù hợp với thời gian nàng yêu cầu.
Bởi vì quán rượu nổi tiếng, thiết kế mới, bên trong đều là nam rượu sư, mỗi người một tính cách, bởi vậy hấp dẫn rất nhiều nữ nhân đến đây, trong khoảng thời gian ngắn, phảng phất như là tuyển mỹ nữ, làm cho người ta không rãnh cấp.
Giang Mật Nhã cho rằng không cần thiết, nàng đến đây không phải vì soái ca, mỗi ngày nàng đều nhìn thấy bạn trai cao ngạo đến không biết trời cao đất rộng, hơn nữa hắn luôn cho rằng đồng bọn Jayson mới là đừng đầu, cho nên những rượu sư ở đây trong mắt nàng, thật sự không tính cái gì. Nàng muốn làm một rượu sư. Từ khi phát hiện khứu giác chính mình trở nên đặc biệt hơn trước, cũng gây cho nàng không ít chuyện, vì vậy lựa chọn làm một rượu sư là không sai. Bất quá đối với nhiều mỹ nữ cạnh tranh như vậy, nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, hơn nữa hôm nay nàng cũng rất bình thường, chình là mặc trang phục màu đen vừa người cùng quần bò mà thôi.
Không thể tin được, nàng nhận được điện thoại báo trúng tuyển.
Nàng phát hiện vận khí chính mình ngày càng tốt, không may mắn đã qua đi, hiện tại phảng phất còn có vận may, mặc kệ là như thế nào, làm chuyện gì, đều có vận may phát sinh, liền ngay cả mua cái kem, nhân viên bán hàng cũng cấp cho nàng nhiều hơn, hoặc là đi trên đường, đều có nam nhân đến gần nàng.
Không cần biết dù thế nào, đột nhiên trong lúc đó, nàng rất được người khác phái hoan nghênh.
Ngày đầu tiên đến quán rượu làm việc, mỗi vị soái ca rượu sư trong quán rượu đều đối với nàng ân cần, ngay cả khách nhìn thấy nàng, cũng bởi vì nàng mà nguyện ý mở thêm mấy bình rượu.
Không đến ba ngày, lão bản hỏi nàng có nguyện ý học là rượu sư hay không, cổ vũ nàng nàng làm rượu sư.
Hảo vận liên tiếp, làm cho nàng cảm thấy không thể tin được. Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ sau khi trở thành ma cà rồng, vận khí của nàng liền trở nên tốt hơn, mặc kệ là làm chuyện gì đều thuận lợi, vận may tới cửa, nàng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng duy nhất làm cho nàng buồn rầu, chính là duyên khác phái thật tốt.
“Thực xin lỗi, ta đã có bạn trai.”
Không đến một tuần, điều rượu sư A Khải, được khách nữ hoan nghênh nhất, liền ân cần lớn mật theo đuổi nàng.
“Không sao, chỉ cần chưa kết hôn, ta liền có cơ hội.”
Nhưng ta lại không muốn cho ngươi cơ hội nha.
Giang Mật Nhã không hy vọng cùng đồng sự nảy sinh tình cảm, huống chi nàng là hết hy vọng ở người khác, có Chung Dịch Luân, nàng liền sẽ không cần chờ.
“Đây không phải là vấn đề kết hôn hay không, mà là ta thực yêu bạn trai ta, trừ bỏ hắn, ta đối với những người khác không có hứng thú.” Nàng rất muốn uyển chuyển cự tuyệt, nhưng A Khải lại trực tiếp thông báo như thế, làm nàng không thể nói không hiểu được.
Cự tuyệt của nàng, không làm cho A Khải rút lui có rật tự, ngược lại hắn càng thêm quyết tâm, đối với nàng càng thêm nhiệt liệt theo đuổi! Hắn tác phong cao ngạo, lập tức khiến cho mọi người trong quán rượu, thậm chí đến khách quen, tất cả đều biết hắn theo đuổi nàng. Có người còn đánh đố, đố A Khải có thành công hay không. Cũng có người lấy làm kỳ, hướng người tới xưng xô cô em của sát thủ A Khải, rõ ràng cũng không dễ dàng đối với nữ nhân ưng thuận lời hứa lãng tử, cư nhiên mở miệng nói muốn cưới nàng.
Vì thế, Giang Mật Nhã phức tạp không thôi, nàng thực sự không rõ, chính mình cũng không phải tuyệt sắc mỹ nữ, vì sao đột nhiên lại đào hoa hơn trước? Thực tà môn.
Khi gần đến 9 giờ rưỡi, đã đến giờ tan ca, nàng vội vàng thu thập chén trên bàn khách, sinh ý rất tốt, động tác của nàng nhanh hơn mới được.
Bỗng dưng, nàng cảm thấy một cổ tầm mắt, tầm mắt hắn như là muốn xuyên thấu thân thể của nàng, làm nàng không khỏi ninh mày.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, nhìn đến chổ tầm mắt, cũng không có ý chống lại tầm mắt của nam tử kia.
Đó là một nam nhân ngoại quốc, có một đôi mắt lục sắc, bình thường lóe lên quang mang lục bảo, hắn lẳng lặng ngồi ở một góc, trong tay nắm chén rượu, một đôi mắt nhìn như không nhìn nhìn thẳng vào nàng.
Giang Mật Nhã nhìn hắn vài giây, liền tiếp tục àm công việc của chính mình. Một nữ hầu khác tên Tiểu Ngọc, cũng là cô nàng cùng nàng trúng tuyển vào đây, có tướng mạo xinh đẹp, dựa vào người nàng bên tai thấp giọng hưng phấn nói nhỏ. “Mật Nhã, ngươi xem, có một soái ca ngoại quốc ngồi ở góc bàn nha.”
“Ta biết.”
“Bộ dạng hắn rất tốt a.” Tiểu Ngọc cũng là loại mỹ nữ phần đông theo đuổi nam nhân, nhìn thấy nam tử ngoại quốc kia, cũng không khỏi thất thần.
Giang Mật Nhã nhìn thoáng qua Tiểu Ngọc, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
“Đừng đi trêu chọc người kia a.”
“Ai nha, ngươi có bạn trai mới có thể nói như vậy, ta còn chưa có bạn trai, nếu có cơ hội, kết giao cùng bạn trai ngoại quốc cũng không sai nha.”
“Không phải, Tiểu Ngọc, ta cảm thấy nam nhân ngoại quốc kia rất nguy hiểm.” Không biết vì sao, nàng chính là có loại cảm giác này, trực giác của nàng nói cho nàng biết không thể đi trêu chọc nam nhân kia.
Tiểu Ngọc khẽ cười nói: “Đương nhiên nguy hiểm, quả thực là hấp dẫn trí mạng a, cho dù chỉ cùng hắn kết giao một tháng, ta cũng nguyện ý.” Tiểu Ngọc mới hai mươi mốt tuổi, liền cùng những cô em đương thời giống nhau, theo đuổi một tình yêu Fastfood, không cần biết đến thiên trường địa cửu, chỉ cần oanh oanh liệt liệt, đến quán rượu công tác, chính là hy vọng có thể kết giao cùng một vị soái ca, nếu có tiền thì càng tốt.
“Ta đi tìm hắn, giúp ta che dấu một chút, đừng làm cho lão bản nhìn đến.” Mặc kệ lời cảnh cáo của Giang Mật Nhã, nàng hướng nam nhân ngoại quốc kia đi đến, ngồi xuống cùng bắt chuyện cùng hắn, Giang Mật Nhã đành thở dài, cười khổ lắc đầu, tiếp tụ thu chén của nàng.
Rốt cục, chỉ còn năm phút đồng hồ trước khi tan tầm, vì tránh né A Khải, nàng quyết định ly khai trước năm phút đồng hồ, cố y đi cửa sau của quán rượu, bởi vì nàng thật sự chịu không nỏi gần đây A Khải cứ lấy việc công làm việc tư theo đuổi nàng. Từ cửa sau đi ra, nàng trong lòng thầm nghĩ phải đi thật nhanh, nhưng từ trong không khí bay tới hương vị, làm cho nàng giật mình.
Nàng ngửi thấy được hương vị huyết, b hình, nữ tính trẻ tuổi, trung huyết vị còn có mùi rượu cố tai, độ cồn không cao, nguyên bản nàng muốn rời khỏi, nhịn không được mà đi tìm huyết vị.
Bên cạnh cửa sau của quán rượu, là một khi rượu, tuy là dùng công cộng, nhưng bởi vì gần đấy không có hộ gia đình, cho nên cơ hồ trở thành của quán rượu, bình thường dùng để chừa bình rượu cùng tạp chất, liền ngay cả nhân viên của quán rượu cũng rất ít đi đến nơi này. Huyết vị, là từ nơi đó đến,
Nàng chậm rãi đi đến chổ rẽ, rốt cục nàng đã hiểu được vì sao chính mình khi nhìn thấy hắn, lại có cảm giác nguy hiểm, cảnh tượng trước mắt làm nàng gây cả người –
Nguyên lai là có chuyện như vậy a!
“Buông nàng ra!” Nàng chống tay trên thắt lưng, thở phì phì cảnh cáo đối phương. “N ếu ngươi dám hấp huyết nàng, ta sẽ không tha cho ngươi!” Đầy răng nanh, mắt biến hồng, nam nhân ngoại quốc này nguyên lai là một ma cà rồng! Lại là một đồng loại, đồng dạng hé ra tướng mạo mị chúng, cư nhiên chạy đến chổ nàng tìm đồ ăn?!
Nếu là trước đây, nàng nhật định sẽ sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, hai nhân nhũn ra, nhưng là hiện tại, nàng chỉ cảm thấy tức giận.
Đối phương bị thái độ không chút sợ hãi của nàng là cho sửng sốt, không thê tin được nhìn nàng, cao thấp chậm rãi đánh giá.
Thấy đối phương chính là kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, không có động tác gì, nàng không kiên nhẫn nói: “Ngươi nghe không hiểu tiếng Trung a?” Nếu hắn nghe không hiểu, thì thật phiền toái, nàng nghĩ ma cà rồng đều giống bạn trai nàng, tinh thông ngôn ngữ của các quốc gia, nàng đành phải tận lực dùng tiếng Anh đơn giản của nàng cùng hắn nói chuyện.
“You!” Nàng chỉ vào hắn. “don’t hurt my friend!” Đây đã là tiếng Anh đơn giản nhất nàng có thể nói, xem ra nàng phải tìm thời gian tăng cường tiếng Anh mới được, tựa hồ đại bộ phận ma cà rồng đều là người ngoại quốc, Dịch Luân của nàng cũng là con lai tây.
Nam tử kinh ngạc nói: “Ngươi không sợ ta?”
“Di? Nguyên lai ngươi biết nói tiếng Trung, sớm nói thật không tốt sao?” Nàng đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, một phen đoạt lấy Tiểu Ngọc. “Không cho phéo xuống tay với bằng hữu ta! Trừng cái gì mà trừng, đem răng nanh khó coi kia thu lại đi.”
Đôi phương càng thêm chấn kinh: “Ngươi không bị ta thôi miên?” Hắn không nghĩ tới, thế nhưng không thôi miên được nàng.
“Ta không phải là chưa thấy qua ma cà rồng, ngươi dọa không được ta, may mắn là bị ta nhìn thấy, nếu như để người khác phất hiện, tiết lộ bí mật của tộc hút máu, xẩn thận những người khác sẽ tìm ngươi tính sổ a.”
Người ngoại quốc bừng tỉnh đại ngộ. “Ngươi là đồng tộc?”
Giang Mật Nhã chính là trừng mắt nhìn hắn một cái, lười biếng nói chuyện với hắn, đem Tiểu Ngọc vào trong quán rượu, vừa vào cửa, lại gặp gỡ A Khải, nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của hắn, Giang Mật Nhã không nói hai lời, đem Tiểu Ngọc đưa cho hắn.
“Tiểu Ngọc uống rượu, phiền toái ngươi chiếu cố nàng, ta còn có việc cần đi trước.” Nói xong liền rất nhanh rời khỏi, tuyệt không để cho A Khải có cơ hội cuốn lấy nàng. Chuồn ra cửa sau của quán rượu, nàng trực tiếp ngồi xe trở về nhà, sau khi vào cửa, buông túi sách, nàng bình thường theo thói quen tiến vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Sau khi tẩy sạch từ đầu đến chân, nàng dùng khăn bao lấy thân mình, đang lúc nàng đi ra từ phòng tắm, từ ban công tiến vào một trận cuồng phong, thổi rối loạn rèm cửa trong phòng, nàng bước lên vía trước đem cửa sổ đóng lại, cảm thấy tah6t5 kỳ quái, nàng nhớ rõ nàng không có mở cửa sổ nha …… Bổng dưng trong lòng vừa động, cánh môi không được mỉm cười, khẳng định là Dịch Luân vào.
Mới nghĩ như vậy, nàng vừa quay đầu lại, không khỏi rút khẩu khí! Bởi vì xác thực có người tiến vào, nhưng không phải là Chung Dịch Luân, mà là nam tử ngoại quốc mắt xanh kia.
Giờ phút này, hắn đang đứng trước mặt nàng, tròng mắt phỉ thúy thẳng tắp xem mắt của nàng, lộ ra tươi cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...