“Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh.” Đoàn trưởng đưa tay nghênh đón, những người đang ngồi cũng lật đật đứng dậy.
Sau khi Nhã Bửu nhìn thấy Bùi Giai, cả người cô bất động, mặt đỏ ửng, vạn phần hối hận vì sao không hỏi Mã Như Ngọc nhà đầu tư là ai.
Mã Như Ngọc nhìn thấy Bùi Giai thì ánh mắt sáng rực, người như vậy chỉ cần một cọng lông tơ của họ cũng đủ chi trả kinh phí cho đoàn múa rồi. Cô ta quyết đoán lướt qua người đoàn phó, nhiệt tình đi lên phía trước, vươn tay cười nói: “Bùi tiên sinh, thật vinh hạnh, tôi là Mã Như Ngọc, là chỉ đạo nghệ thuật của đoàn múa.”
Bùi Giai bắt tay Mã Như Ngọc.
Sau đó Mã Như Ngọc lại tiếp tục đối mặt với Diệp Thịnh, nhiệt tình cười nói: “Diệp tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Diệp Thịnh là phó tổng của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, anh ta thường hay xuất hiện ở trên tivi hoặc là tạp chí, Mã Như Ngọc may mắn đã gặp anh ta, hôm nay là lần đầu tiên nói chuyện.
Còn chưa kịp hàn huyên chợt cô nghe đoàn trưởng cao giọng: “Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh, tôi xin giới thiệu một chút, hai vị mỹ nữ này chính là người múa giỏi nhất ở trong đoàn chúng tôi, đây là Bạch Hồng.” Hướng Tinh Hà không đợi Mã Như Ngọc mở miệng, lại chỉ chỉ Nhã Bửu: “Đây là Alleria.”
Nếu như không phải là nhìn thấy Nhã Bửu ở đây, Diệp Thịnh khẳng định đã bắt đầu trêu chọc. Bùi Giai và Lugo ở một bên cũng im lặng.
Bầu không khí ngột ngạt, Hướng Tinh Hà ngẩn người quay đầu nhìn về phía Bạch Hồng ra hiệu. Không phải là anh ta muốn khoe khoang, nhất là Alleria, chỉ sợ trong thành phố này khó có người nào địch nổi nhan sắc của cô, nhưng chính thái độ xa cách không được đàn ông coi trọng.
Bạch Hồng tuân lệnh, cô ta nhanh chóng liếc nhìn ba người đàn ông, hướng về phía Bùi Giai cười quyến rũ: “Không nghĩ tới Bùi tiên sinh ở ngoài còn đẹp trai hơn trên tạp chí.” Âm thanh ngọt ngào khiến Nhã Bửu buồn nôn.
Thấy Diệp Thịnh và Lugo bị bỏ quên, Mã Như Ngọc nhanh chóng liếc về phía Nhã Bửu nháy mắt, kết quả Nhã Bửu giống như khúc gỗ, đứng ở một bên không nói không cười, hơn nữa còn muốn mượn cớ trốn đi.
Mã Như Ngọc nhanh chóng nói: “Alleria, giới thiệu với em, hai vị này chính là giám đốc điều hành của công ty giải trí Tinh Thái, Diệp tiên sinh cũng là phó tổng của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu.”
Nhã Bửu xấu hổ gật đầu, bình thường cô sẽ không như thế, tối nay lại khiến cô có chút xấu hổ.
Mã Như Ngọc quả nhiên thất vọng, cô hướng về phía Diệp Thịnh và Lugo giới thiệu: “Alleria là ngôi sao ba lê đầy triển vọng, từng nhiều lần đoạt giải ở trong đấu trường quốc tế, hơn nữa từng theo học thầy Semionova nổi tiếng ở Nga, là học trò tâm đắc.”
Vẫn như cũ tẻ ngắt.
Cũng may Hướng Tinh Hà đã bắt đầu mời mọi người nhập tọa, Mã Như Ngọc lanh lẹ nắm tay Nhã Bửu đến ngồi gần chỗ Bùi Giai, Bạch Hồng phẫn nộ đành phải ngồi cùng Diệp Thịnh và Lugo.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hướng Tinh Hà bắt đầu đến kính rượu, anh ta ra hiệu cho Bạch Hồng, Bạch Hồng cũng nhanh chóng bưng ly rượu lên, hướng bộ ngực đầy đặn đến gần cánh tay Lugo, thân trên giả vờ nghiêng ngả đụng phải Diệp Thịnh, Bạch Hồng quay đầu cười hối lỗi: “Sorry, Diệp tiên sinh.”
Đương nhiên Bạch Hồng cũng không quên giới thiệu về vở diễn mới là 《 Trường hận ca 》, cô ta nhìn về phía đoàn múa liên tục gật đầu, điều này cũng khiến Mã Như Ngọc âm thầm tán thưởng.
Mã Như Ngọc vẫn nhìn về phía Nhã Bửu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với Nhã Bửu: “Alleria, sao em không kính rượu với Bùi tiên sinh.” Cô ta trực tiếp nói thẳng khiến Nhã Bửu cũng không dám tỏ vẻ, cô nâng ly lên: “Bùi tiên sinh, kính anh.”
Bùi Giai cũng nâng ly.
Hai người đều tự nhấp ngụm rượu rồi để xuống.
“Alleria, em thế này không được, Bùi tiên sinh là khách quý của đoàn chúng ta, anh ấy có thể tùy tiện, em như vậy là không hiểu quy củ, ly đầu tiên nhất định phải uống cạn.” Hướng Tinh Hà có chút không vui nhìn Nhã Bửu, uống say mới có thể bàn chuyện tốt.
Trên mặt Nhã Bửu hiện rõ lúng túng, cô rất ghét Hướng Tinh Hà nhưng lại nể mặt anh ta là người luôn vì đoàn mà tìm kiếm lợi ích, đương nhiên không thể không kể đến công lao của anh ta.
Nhã Bửu cầm ly rượu đỏ uống cạn, có thế này biểu cảm trên gương mặt của Hướng Tinh Hà mới hài lòng, trên thực tế anh ta rất coi trọng về các phương diện điều kiện của Nhã Bửu, chỉ là cô sống quá khép kín, không thích hợp để ra ngoài xã giao.
Trong bữa tiệc, Nhã Bửu lấy cớ đi toilet, Mã Như Ngọc cũng đi theo.
“Alleria em sao thế, chị cố tình tạo cơ hội cho em, em còn không biết quý trọng. Người ngồi ở bên cạnh em chính là Bùi tiên sinh, là nam thần hàng đầu ở thành phố H, nếu chị là em, khẳng định chị sẽ theo đuổi anh ta, em còn độc thân lại không biết nắm bắt cơ hội, em đó, ngẫm kỹ lại đi.” Mã Như Ngọc tô son môi nói.
Nhã Bửu khó nói, chỉ có thể lấy cớ: “Anh ta xuất thân danh giá, chắc gì không có người môn đăng hộ đối.”
“Ồ, chẳng lẽ em không biết, đếm mười đầu ngón tay thì những người được gả vào gia đình danh giá đã có biết bao nhiêu mỹ nữ.” Mã Như Ngọc là tín đồ tin vào sự nỗ lực: “Điều kiện của em tuyệt đối không tệ.”
Nhã Bửu không ngờ Mã Như Ngọc lại xem trọng mình, chỉ có thể mỉm cười.
Trở lại phòng ăn, Bạch Hồng đã chiếm lấy vị trí của Nhã Bửu, cô ta đang rót rượu cho Bùi Giai.
Nhã Bửu thở dài một hơi ngồi xuống vị trí của Bạch Hồng, sau đó cô hướng về phía Diệp Thịnh cũng kính một ly.
“Em cứ tùy ý là được rồi.” Diệp Thịnh ngăn trở động tác cụng ly của Nhã Bửu.
Nhã Bửu dịu dàng nói lời “cám ơn”. Sau đó cô cau mày nhìn Lugo, Lugo nhanh chóng di chuyển ánh mắt từ trên đùi Nhã Bửu nhìn lên.
“Bình thường Alleria có sở thích gì?” Lugo nhìn Nhã Bửu nâng ly, khó có cơ hội thân cận nhị tiểu thư nhà họ Đường, Lugo phá lệ hỏi.
Mặc cho Hướng Tinh Hà có hoạt náo thế nào, ba vị khách kia vẫn ngồi im, chuyện này khiến cho bao nhiêu người nản lòng. Tinh Thái đã là nhà đầu tư thứ tư mà Hướng Tinh Hà tìm kiếm rồi.
Tiệc tối bắt đầu đã được một giờ, Bùi Giai nâng tay nhìn đồng hồ, Diệp Thịnh rất nhanh tìm ra lý do cáo từ, Hướng Tinh Hà muốn giữ bọn họ ở lại cũng không được.
Hướng Tinh Hà và Mã Như Ngọc cùng nhau đưa ba vị khách ra cửa. Nhã Bửu đứng ở phía sau bọn họ, nhẹ nhàng thở ra.
Tài xế của Bùi Giai rất nhanh đã lái xe tới.
“Hôm nay tôi không lái xe tới, ai có thể cho tôi quá giang không?” Bạch Hồng nhìn Bùi Giai nói, sợ Bùi Giai cự tuyệt nên cô ta cũng không chỉ tên điểm họ.
“Alleria cũng không lái xe.” Mã Như Ngọc nhẹ nhàng đẩy đẩy Nhã Bửu.
Nhã Bửu xấu hổ hận không thể đào hang mà trốn, Mã Như Ngọc tuy rằng có ý tốt nhưng thịnh tình này lại khiến cô khó xử, nếu cô trở mặt sẽ cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu: “Tôi đưa Alleria về.”
Nhã Bửu đành phải kiên trì cắn răng, đối mặt Bùi Giai nói: “Cám ơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...