Đúng là bị thương ở đâu không bị lại bị thương ngay chân.
Lại vác theo cục bột to dưới chân đã khó vẫn động nay lại càng thêm khó.
Nguyên một ngày cô chỉ ở trên giường bệnh và không thể đi đâu được, cả người cũng bứt rứt vô cùng.
Chỉ có thể bấm chuông để gọi y tá giúp đỡ cho việc vệ sinh cá nhân hay ăn uống là y tá sẽ đem đến giúp cô.
Ngay lúc này cô đã hối hận vì không có chị Mục Giao bên cạnh rồi, nhớ chị quản lí chết đi được.
Từ ban ngày đến bây giờ trời đã tối rồi cô vẫn nằm một chỗ, buồn hơn là cả ngày chỉ biết ăn và ngủ.
Coi bộ coi đây là thời gian nghỉ dưỡng mà lại chán thế không biết nữa.
"Aaaaa...tại sao lại bị thương ngay chân cơ chứ? Tại mi mà ta không đi lại được đấy!"
Cô vừa gào thét vừa đánh vào cục bột ở chân mình, coi bộ không thể hít thở không khí ngoài kia trong lòng cô vô cùng khó chịu rồi đây.
"Mình muốn về nước dưỡng thương, chị Mục Giao em nhớ chị quá!"
Đi xa rồi mới biết đất nước thân thương nơi mình sống và chị quản lí tuy hơi càm ràm chút nhưng lại cảm thấy nhớ nhung vô cùng.
Mới thấy quan trọng đến cỡ nào.
Bỗng dưng cô lại nhớ đến tiếng càm ràm của Mục Giao vô cùng, điện thoại không có cũng không thể gọi điện để than vãn với chị ấy.
Thật tẻ nhạt.
"Chán quáaa~~~"
Trong khi cô vẫn còn đang than vãn, la hét cho căn phòng tĩnh lặng thêm phần náo nhiệt thì cô lại không nhận ra rằng có người bước vào phòng.
Ra là Dạ Tư Thành, tay anh cầm theo đồ ăn đang vô cùng vui vẻ bước vào.
Vừa mở cửa ra anh đã bị tiếng la hét của cô làm cho thức tỉnh.
"TÔI MUỐN RA NGOÀI."
"Hic, cái...cái gì vậy?"
"Hả?"
Nghe thấy giọng nói khác vang lên cô liền giật mình hướng mắt về phía cửa thì đã thấy anh đứng ngay đó, tay còn đang ngoáy ngoáy tai vì tiếng hét vừa rồi.
Vừa thấy anh cả tiếng la hét cũng đột nhiên giảm xuống, giọng nói có chút ú ớ.
"Tôi..muốn..."
"Ha..."
Anh khoanh tay dựa người vào tường mỉm cười tươi tắn với cô.
"Mới có một ngày mà xem ra em hồi phục sức khoẻ tốt quá nhỉ?"
Vẻ mặt cô vô cùng bất ngờ nhìn anh, nhưng cũng có phần xấu hổ về sự việc vừa rồi.
Cứ ngỡ rằng sẽ không có ai tới nên cô mới làm chuyện gì đó để khuấy động bầu không khí yên lặng chết tiệt này một chút thôi.
Nhưng ai mà ngờ lại bị anh bắt gặp được cảnh tượng hết sức ngại ngùng này.
"Vừa nãy không phải..."
"Rồi rồi, không phải em đúng không? Vừa rồi chắc là tiếng của hổ gầm nhỉ?"
"Hổ...hổ gầm?"
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang có chút xấu hổ đến mức đỏ cả tai thế kia anh lại bỗng dưng bật cười.
"Hahaha"
Tự nhiên anh lại cười lên như vậy làm cô có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Không lẽ hổ mà anh nói còn có nghĩa khác nên anh mới bật cười như vậy sao?
"Anh...anh cười gì?"
"Haha, không...không có gì.
Chỉ là có chút buồn cười thôi."
"Hừ..."
Cái người đàn ông đáng ghét này, sao mà cứ lấp lửng mãi vậy.
Nhìn bộ dạng anh cười đến muốn tắt cả hơi kia thật muốn đánh anh một cái quá mà.
"Tên chết tiệt nhà anh Dạ Tư Thành" cô lẩm bẩm.
Sau trận cười giòn tan đó thì cuối cùng anh cũng dừng lại.
Anh vui vẻ đi đến chỗ cô rồi giơ giơ một túi gì đó bí ẩn trên tay lên.
"Muốn ăn không?"
"Trong đó...có gì vậy?"
Cô tò mò hỏi anh.
"Là gà đó."
"Gà gà sao?"
Cô ngạc nhiên nhìn anh, tuy là vừa mới dùng bữa xong nhưng nghe có gà thì bụng cô lại đột nhiên trở nên cồn cào một cách lạ thường.
Thôi thì phá lệ ăn uống một cách khoa học vậy, đã là nghỉ dưỡng thì phải ăn uống thả ga chứ.
Trùng hợp thay món này cũng là món khoái khẩu của cô.
Anh đặt xuống bàn rồi chuẩn bị mở ra nhưng cô đã vội vàng ngăn lại.
"Khoan...khoan đã.."
"Sao vậy?"
Anh thắc mắc nhìn cô, gà thì phải ăn liền thì mới ngon chứ.
Không lẽ cô định không ăn à?
"Em...em muốn có một thỉnh cầu, anh giúp
em được chứ?"
Cô giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
"Thỉnh cầu?"
"Ừm ừm."
Cô gật đầu lia lịa, thấy vậy anh liền hỏi tiếp.
"Là gì vậy?"
"Hay là...mình lên sân thượng ăn nhé! Em muốn ra ngoài, cả ngày ở trong căn phòng này em ngột muốn chết rồi."
"À..."
Anh à một tiếng dường như đã hiểu ra ý cô nói, anh mỉm cười rồi đồng ý với lời thỉnh cầu của cô.
"Được, nếu em đã muốn thì anh sẽ chiều."
"Aa...có xe lăn chỗ kia kìa."
"À..."
Anh nhìn về hướng cô chỉ, dường như điều này cũng đã trong tính toán của cô.
Tiện thế không biết nữa, anh cũng đành bất lực mà thuận theo ý cô.
Liền đẩy xe đến và nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống một cách nhẹ nhàng.
Cô liền chộp thấy hộp gà để ngay ngắn trên đùi mình rồi vui vẻ ra hiệu cho anh.
"Được rồi, đi thôi tiến đến sân thượng nào."
Cô chỉ tay về phía trước vô cùng uy nghiêm, anh cũng chỉ biết mỉm cười bất lực rồi hùa theo cô.
"Vâng vâng, đi thôi."
Sau đó người thì đẩy, người thì ung dung rung đùi vô cùng vui vẻ đang trên đường tiến đến địa điểm đã định sẵn là sân thượng.
Cửa sân thượng vừa mở ra một làn gió mát liền vụt ngang qua hai người họ, không mạnh cũng không nhẹ đủ để người ta cảm thấy dễ chịu với làn gió mát mẻ này.
Trước mặt còn là cảnh thành phố đang rực rỡ ánh đèn, khung cảnh vô cùng là tuyệt đẹp.
Cô liền hít bầu không khí đất trời một cách tận thưởng nhất, tâm trạng vốn bứt bối của cô cũng đã trở nên dịu lại.
"Aaa, dễ chịu thật đó!"
"Xem ra ở một chỗ khiến em rất khó chịu quá nhỉ?"
"Đúng vậy, cũng may rằng có anh ở đây."
Cô ngước mặt lên mỉm cười nhìn anh, nụ cười vô cùng đơn thuần thế này khiến anh cũng bị ngơ ra vài giây.
Đã lâu lắm rồi anh mới có thể nhìn thấy nụ cười quá đỗi xao xuyến này của cô.
Tâm trạng cũng có chút tốt hơn, anh nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại lời cô.
"Ừa."
Cả hai chọn một chỗ ngồi gần đó rồi ngồi xuống cạnh nhau.
Ở giữa còn để hộp gà vẫn còn nóng trên ghế.
"Vậy giờ anh mở ra được rồi chứ?"
"Ừm ừm."
Anh liền nhanh tay mở hộp gà ra, nắp vừa được mở thì ngay sau đó mùi hương của hộp gà liền toả ra.
Cô mong đợi nhìn vào hộp gà thơm phức trước mặt mình, nào là gà rán, gà sốt cay, gà lắc phô mai và các loại khác vô cùng thơm và ngon lành.
"Không biết em thích loại nào nên anh đã mua tất cả cho em."
Thật ra đối với cô loại gà nào cô cũng có thể cân được tất cả vì loại nào cũng có cáingon riêng của nó và khiến cô không thể nào cưỡng lại với chúng cả.
"Không sao, anh đã có lòng tốt mua cho em thì em không thể phụ phòng tốt của anh được."
"Vậy sao? Vậy em mau ăn đi."
"Ấy, không được.
Anh là người mua nên...anh ăn trước đi."
Cô xua xua tay mời anh ăn trước.
"Không lẽ anh không thể nhường cho người bị thương sao?"
"Không sao, anh ăn trước đi."
"Anh mua là mua cho em, em cứ ăn đi."
"Không được, anh mau ăn..."
Thấy cô cứ mãi nói như vậy anh liền gắp một miếng gà sốt đút vào miệng cô.
Hương thơm của gà liền bay lên khích thích xúc giác, còn mùi vị ngọt mặn vừa phải xen lẫn cay nhẹ của gà liền lắp đầy khoang miệng của cô.
"Úi..."
Cô che miệng rồi nhai miếng gà một cách thích thú, cả gương mặt cũng nở hoa luôn rồi.
Miệng cũng không ngừng cảm thán.
"Gà này...ngon quá!"
"Thật sao? anh biết rằng em sẽ thích mà."
"Ừm ừm, ngon thật đó."
"Ngon thì ăn nhiều vô..."
Đang trớn nhai ngon lành cô lại dường như nhớ ra điều gì đó.
Chẳng phải miếng đầu tiên nên là của anh mới đúng chứ.
"Anh...sao anh không ăn?"
"Được rồi, nhìn em ăn là anh yên tâm rồi."
Thấy gương mặt cứ hễ chút là lo cho cô hệch như khi đó lại khiến cô khó chịu.
Cô liền gắp một miếng gà đưa lên trước mặt anh.
"Ăn - mau - lên."
Thấy ánh mắt kiên quyết của cô lại khiến anh cảm thấy có chút buồn cười nhưng vẫn không dám thể hiện ra mặt.
Nhìn miếng gà trước mặt mình đã hấp dẫn rồi mà người đang gắp nó như vậy lại khiến cho miếng gà ngon hơn gấp trăm lần.
Không biết trong mắt anh miếng gà ngon hay cái gì ngon đây nữa.
Anh liền há miệng rồi ăn miếng gà một cách trọn vẹn, nhìn cách anh thưởng thức miếng gà này có phải có chút khác thường không nhỉ? Cô nhìn anh ăn nhưng nhìn thấy cái cách anh liếm miếng sốt còn đang dính lại trên môi mình lại cảm thấy kì lạ vô cùng.
Cô ngại ngùng quay sang chỗ khác không dám nhìn anh ăn nữa, thấy vậy anh khẽ nhếch môi rồi nói.
"Sao vậy? em không ăn nữa à?"
"Có...có chứ."
Nói xong cô liền đưa miếng gà vào miệng mình rồi bối rối ăn.
Thật ra cái vụ vừa rồi là do người ta có ý đồ cả đấy, chỉ có cô là nghĩ nó chỉ là tình cờ mà thôi.
Cả hai vừa ăn gà vừa ngước nhìn bầu trời đầy sao như thế này cũng có chút lãng mạn đó chứ nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...