Khoảnh Khắc Đẹp Nhất Khi Gặp Em

“Đinh linh linh ~”

“A lô, Jong In à, dạo này cháu có khỏe không? Cô vẫn khỏe cháu ạ, Yi Rim đang luyện đánh dương cầm ở trên lầu, để cô gọi nó xuống.”

“Yi Rim à, Jong In gọi tới này, mau xuống nghe điện thoại.”

“Con biết rồi, con xuống ngay đây!”

“Jong In à, con chờ một chút nhé, con bé lập tức sẽ xuống.”

……….

“Jong In hả? Đã lâu không gặp.”

“Yi Rim à, anh thành công rồi, sắp tới anh sẽ được vào công ty SM, vậy mỗi ngày anh có thể thấy được tiền bối Yun Ho rồi.”

“Yah, Kim Jong In! Có thật không? Anh thành công rồi sao? Thật giỏi quá! Anh nhất định sẽ được ra mắt!”

“Yi Rim, vậy còn em? Lúc nào em sẽ tới đây? Không phải là em đã được nhận danh thiếp của người săn ngôi sao rồi sao? Hơn nữa em cũng thích tiền bối Yun Ho…em cũng thích khiêu vũ nữa.”

“Em, em không biết nữa, để em suy nghĩ lại.”

“Được rồi!”

“Kim Jong Gấu, tối nay chúng ta đi ăn gà rán đi, để chúc mừng anh có bước đi đầu tiên thành công.”

“Được, được, ít ra em còn nhớ anh thích ăn gà rán nhất.”

Sau khi cúp điện thoại, Yoon Yi Rim lập tức gọi cho Kim Won Eun, hẹn cô tối nay ra ngoài ăn gà rán, thuận tiện giới thiệu cho cô làm quen với bạn mới của mình, Kim Jong In.

“A lô, Soo Jung hả, mau đoán xem em là ai nào?”

“A lô, Yi Rim à!!! Em không biết là giọng em rất đặc biệt sao!!! Tìm chị có chuyện gì vậy? Bổn tiểu thư nghe đây?”

“Soo Jung à, tối nay bọn em tính đi ăn gà rán, bạn thân của em sắp vào SM làm thực tập sinh, tối nay muốn chúc mừng cậu ấy.”

“Thật sao, tới công ty của bọn chị á? Yi Rim à, vậy còn em chừng nào mới tới? Bạn của em cũng là bạn của chị, tối nay chị sẽ đến.”


“Hì hì hì, quá tốt, nhớ mang thêm mấy người bạn nữa nhé, càng đông càng vui mà.”

“Ok, ok, bye bye!”

“Bye!”

Yoon Yi Rim ngồi ở trước bàn học, sau đó lấy tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo ra, liền rơi vào trầm tư.

Kim Jong In và Jung Soo Jung đều hỏi mình chừng nào thì tới SM, chẳng lẽ chính mình thật muốn trở thành ngôi sao sao?

--- ---

Bảy giờ tối, tại một tiệm gà rán gần khu phố Hong Dae.

Yoon Yi Rim và Kim Jong In, Kim Won Eun ngồi xuống một bàn ăn chờ Jung Soo Jung tới. Bởi vì Jung Soo Jung bận luyện tập nên phải chờ tan lớp mới có thể tới.

Người phục vụ ân cần mở cửa, Jung Soo Jung dẫn một nam sinh đáng yêu cùng tiến vào.

“Soo Jung à, giờ chị mới chịu tới, bọn em sắp chết đói rồi đây này.”

Kim Won Eun bĩu môi nói.

“Kim Won Eun, em biết là chị mới luyện tập xong mà, em xem, Yi Rim cũng không kêu ca gì.”

“Không sao cả, dù gì người cũng đến rồi. Giới thiệu một chút nhé, em tên là Yoon Yi Rim, sinh năm 96, đây là bạn tốt của em, Kim Won Eun, sinh năm 95. Còn đây là bạn tốt mà em quen biết ở lớp vũ đạo, Kim Jong In. Cậu ấy nhảy rất giỏi, sắp tới sẽ vào SM làm thực tập sinh.”

Yoon Yi Rim chẳng biết tại sao lại dùng giọng điệu tự hào ca ngợi bạn tốt Kim Jong In của mình.

“Xin chào tiền bối, tôi tên là Kim Jong In, sinh năm 94.”

Kim Jong In lập tức lễ phép nói.

A! Trước khi vào công ty lại gặp được tiền bối! Thật lo lắng.

“Đừng gọi tiền bối nữa, tớ và cậu đều bằng tuổi, tớ tên là Jung Soo Jung, cũng sinh năm 94, rất hân hạnh được làm quen với cậu, sau này ở công ty chúng ta hãy hòa thuận nhé, đây là Lee Tae Min, sinh năm 93, nói nhỏ cho cậu biết, anh ấy chính là ‘ông hoàng vũ đạo’ trong công ty của chúng ta đấy, sang năm nếu không có gì khác, anh ấy sẽ được ra mắt.”

“Thật sao, tiền bối Tae Min? Anh thật là giỏi!”


Kim Jong In nghe được Lee Tae Min sang năm sẽ ra mắt, hơn nữa nhảy cũng rất giỏi, liền kích động.

Thật là hâm mộ!

“Chẳng qua là gặp may thôi, cậu Jong In, đừng khách khí như thế, gọi anh là Tae Min được rồi.”

Lee Tae Min đỏ mặt xua tay dùng giọng nói non nớt trả lời.

Cũng chờ không quá lâu, dù sao vẫn còn là những đứa trẻ, hai chàng trai liền nhanh chóng khoác vai nhau trở thành bạn tốt.

Yoon Yi Rim nghe Jung Soo Jung kêu ca nói tập luyện rất khổ cực, nhưng biểu lộ rất hạnh phúc. Vũ đạo, ca hát, học tiếng Trung, tiếng Nhật, biểu diễn,…mặc dù khổ cực nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú. Có chị gái, có thầy cô giáo, có cả bạn tốt.

Mỗi người giường như đều có mục tiêu cho tương lai của riêng mình, Soo Jung, Tae Min, Jong In đều muốn trở thành ngôi sao, Won Eun thì không có hứng thú với vòng giải trí, sau này muốn làm giáo viên giống mẹ mình. Nhưng còn cô thì sao?

Yoon Yi Rim mỉm cười ngồi nhìn bốn bạn tốt bên cạnh mình, yên lặng nghe họ nói chuyện.

Có những người bạn này, thực sự rất hạnh phúc.

Cuối tuần, Yoon Yi Rim đi trên đường một mình, bởi vì gần đây cô đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên cảm thấy rất phiền não, muốn yên tĩnh một mình.

Vừa đi tới một công viên nhỏ, Yoon Yi Rim chợt thấy một bóng người quen thuộc. Cô lặng lẽ đi qua.

“Anh Chang Min.”

“Yah, Yoon Yi Rim, thì ra là em, làm anh sợ gần chết.”

Shim Chang Min mở hai mắt thật to, tay trái xoa ngực.

Yoon Yi Rim nhìn lên trên bàn, có đến bảy, tám vỏ lon bia, sau đó nhìn chằm chằm Shim Chang Min.

Shim Chang Min bỗng dưng thấy lạnh, nhìn cô bé lolita trước mặt, nhất thời không biết nên làm sao. Rõ ràng anh lớn hơn cô, sao lại thấy sợ con nhóc này chứ?

“Anh, anh ra ngoài một mình thế này, anh Yun Ho và các anh khác có biết không? Đã vậy còn uống nhiều bia như vậy. Anh là nhân vật công chúng, lỡ bị người khác thấy thì làm sao?”


“Cái đó…do hôm nay tâm tình anh không tốt. Em đừng nói cho anh Yun Ho.”

“Anh, anh có chuyện gì sao?”

Yoon Yi Rim nhăn mi hỏi.

“Yah! Con nhóc này, quản nhiều vậy làm gì?”

“Xem ra là anh thất tình nha. Aigoo!”

Bị nói trúng, mặt Shim Chang Min đỏ lên, anh yên lặng cúi đầu, dưới ánh trăng, tựa như có bọt nước chảy xuống từ trên mặt anh.

Mặc dù ra mắt đã bốn năm, nhưng anh cũng chỉ là một chàng trai bình thường vừa trưởng thành không bao lâu.

Tình yêu đầu luôn làm người ta khó quên.

“Anh biết lịch trình của mình trong ngày quá bận rộn, không thể ở bên cạnh cô ấy mỗi phút mỗi giây, cô ấy cũng chỉ là muốn có một người ở bên cạnh cô ấy mà thôi, chứ không phải là một ngôi sao đẹp trai cả ngày cũng không thể thấy mặt.”

Anh nhỏ giọng tâm sự, giống như quên mất cô nhóc bên cạnh này luôn xem thường mình, quên luôn việc cô chỉ mới là một học sinh tiểu học, hiện tại anh đột nhiên chỉ muốn tâm sự, nhưng lại ngượng ngùng kể cho các anh.

“Anh, làm người nổi tiếng có tốt không?”

Shim Chang Min đột nhiên ngẩng đầu nhìn phương xa, đôi mắt nai con lấp lánh đầy tinh thần, ánh mắt vốn ưu thương lập tức lộ ra ánh hào quang.

“Đương nhiên là tốt rồi, anh có thể hát cho các Cassiopeia của mình nghe, mỗi một động tác có thể đổi lấy sự vui vẻ của họ, hơn nữa còn có các anh ở bên cạnh, mặc dù cô ấy đi rồi, nhưng fan hâm mộ và các anh vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”

Yoon Yi Rim nhìn em út của DBSK luôn bắn ánh sáng ra bốn phía, lấp la lấp lánh như ánh sao trên sân khấu thì ra ở dưới sân khấu cũng chỉ là một con người bình thường tràn đầy ước mơ, tự tin đối với tương lai, tình cảm đối với các anh, cô rất hâm mộ.

Đột nhiên nghĩ đến Soo Jung, Jong In, Tae Min, kể cả tấm danh thiếp kia. Sau đó âm thầm đưa ra một quyết định.

“Đi thôi, anh Chang Min, nhà em cũng gần đây, anh tới rửa mặt chút đi. Bằng không cả người đầy mùi rượu thế này, anh Yun Ho và các anh khác nhất định sẽ phát hiện.”

“Được rồi!”

--- -----

“Anh, đây là canh giải rượu, uống xong rồi về nhà sớm đi, đừng đi dạo lung tung nữa, bằng không anh Yun Ho sẽ lo lắng.”

“A, biết, anh biết rồi!”

Không biết tại sao mình lại tin tưởng một cô nhóc còn cao không tới bộ ngực mình, cử chỉ của cô chẳng giống một cô bé 11 tuổi. Đối với bất kỳ chuyện gì cũng rất bình tĩnh, duy nhất chỉ có việc luôn trợn mắt nhìn mình, dĩ nhiên chỉ có khi thấy anh Yun Ho mới trở nên kích động.

Shim Chang Min sờ đầu mình một cái, uống một ngụm canh, canh này ngon thật, ngon hơn anh Jae Joong nấu.


Trải qua một trận đau lòng, anh vẫn còn là một Shim Chang Min tham ăn của DBSK.

“Yi Rim à, mẹ em nấu canh ngon thật, lần sau anh tới ăn cơm có được không?”

“Aigoo, anh muốn ăn canh của mẹ em nấu sao? Muốn cũng không có đâu, canh này là em nấu, nhà em không có ai, mẹ em đi du lịch với ba rồi.”

Sau đó Yoon Yi Rim lại liếc mắt về phía Shim Chang Min, tựa như anh đã nói chuyện gì rất khó làm.

“Cái gì, em nấu?”

Shim Chang Min bị dọa sợ đến mức phun một ngụm canh ra ngoài, mở to hai mắt hỏi.

“Đúng vậy, a, anh, anh bẩn quá nha!”

“Con nhóc này, em thật chỉ mới 11 tuổi sao?”

“Yah, anh phiền thật đấy!”

Shim Chang Min yên lặng không nói lời nào, tiếp tục uống canh. Trong lòng len lén đưa ra một quyết định.

--- -----

Một tuần sau, ba mẹ cô trở về, ngồi trong phòng khách, đưa cho Yoon Yi Rim quà.

Yoon Yi Rim vuốt quần ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.

“Mẹ, con muốn đến SM làm thực tập sinh.”

Cuối cùng vẫn phải nói ra…

Nhưng điều khiến Yoon Yi Rim kinh ngạc là ba mẹ mình cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, bộ dáng như đã sớm biết được.

“Mẹ đã sớm biết rồi, hôm nọ trước khi ba mẹ đi du lịch có mở ngăn kéo để bỏ tiền vào cho con, lúc đó cũng thấy được tờ danh thiếp đó. Ba mẹ đang suy nghĩ không biết lúc nào con sẽ nói cho ba mẹ biết. Cục cưng à, mẹ biết con đã suy nghĩ rất lâu, mẹ tin tưởng con có lý do của chính mình, cho nên ba mẹ ủng hộ con. Nhưng con nên biết rằng làm thực tập sinh rất mệt mỏi, còn chưa chắc chắn là sẽ được ra mắt.”

Yoon Yi Rim gật đầu một cái, từ hôm nay cô đang nghênh đón một bắt đầu mới.

Cô cũng không biết ba mẹ mình đã lén lút liên lạc với Lee Soo Man và ba của Kim Won Eun. Bởi vì địa vị của ông nội và ba của Kim Won Eun, hơn nữa ba cô lại vì cô mà trở thành cổ đông thứ ba của SM. Họ đang cố gắng tạo ra một hoàn cảnh tốt nhất cho Yoon Yi Rim.

Trải qua một loạt hiệp ước, chờ sang năm Yoon Yi Rim vào trung học năm nhất, sau đó sẽ dời vào ký túc xá của thực tập sinh và chính thức vào công ty.

Tác giả có lời muốn nói: Chờ Tae Hyung ra sân còn cần chút thời gian nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui