“Chơi không nổi?”
Trong từ điển của Chử Dạng cô đây không có ba từ “chơi không nổi”. Tuy nhiên, hiện tại cô cũng không thể cùng Từ Nam Diệp cãi nhau ở chỗ này làm rõ xem cô có cái gì mà chơi không nổi.
“Trả thẻ phòng lại cho anh đây.” Chử Dạng ấp úng, “Buổi tối tôi tới tìm anh.”
Từ Nam Diệp không duỗi tay, giọng nói từ tốn điềm đạm “Em cầm đi, buổi chiều anh còn phải đi công tác, trễ chút mới trở về khách sạn được.”
Chử Dạng giương mắt, vẻ mặt phức tạp “Ý của anh là tôi tắm rửa sạch sẽ chờ anh trở về à?”
“Tuỳ em.” Từ Nam Diệp mỉm cười, đôi mắt di chuyển dọc cổ cô “Muốn chờ anh trở lại cùng tắm cũng được.”
Lão biến thái lại tới nữa rồi.
Chử Dạng cảm thấy hơi bối rối nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua “Tôi vừa rồi chỉ là muốn dạy cho đàn em kia một bài học, không thật sự muốn cùng anh làm cái gì” cô dừng lại một chút nói bổ sung “ Nếu anh có việc bận thì không sao đâu, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”
Người đàn ông bình tĩnh nói “Không chậm trễ.”
Chử Dạng đột nhiên cảm thấy loại cảm giác chính mình bị coi thường, tiếp tục thuyết phục anh ta “Ngày mai anh còn có công việc đúng không? Buổi tối quá mệt nhọc sẽ không tốt, hay là hôm nay quên chuyện này đi.”
“Dạng Dạng” Từ Nam Diệp kêu tên cô, chậm rì rì lên tiếng “Em quá xem thường anh rồi.”
“……”
Ngày thường anh ta nói chuyện tao nhã nên Chử Dạng thường sẽ vứt loại vấn đề có tính chất xôi thịt sang một bên. Hoặc anh ta sẽ cười cho qua chuyện, nếu không thì anh ta không nghe thấy. Hoặc nếu không thì trực tiếp tự thể nghiệm, cơ hồ sẽ không hùa theo cô khua môi múa mép kéo dài thời gian.
Từ Nam Diệp uống chút rượu, quần áo không chỉnh tề giống ngày thường, trên áo sơ mi trắng tinh có thể nhìn thấy mấy nếp nhăn nhỏ, cổ tay áo được xăn lên lộ ra khuỷu tay rắn chắc và khoẻ mạnh.
Chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của anh ta che khuất đi một phần xương trụ cánh tay rắn chắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gác lên cánh tay còn lại, đầu ngón tay trắng hồng, móng tay được cắt ngắn hoàn hảo, ngón tay trắng nõn mà lại mảnh khảnh.
Chử Dạng biết quá rõ tửu lượng của anh ta. Hiện tại, lão biến tuyệt đối vẫn rất tỉnh táo. Thậm chí, anh ta còn biết bản thân đang nói cái gì, chỉ là bất quá anh ta muốn chọc cô thôi.
Chử Dạng mím môi, có chút bực mình, cô nhìn chằm chằm tay anh ta đến phát ngốc.
Người đàn ông đẹp trai nhìn theo cái liếc mắt của cô với mình, khoé miệng bỗng dưng ngậm ý cười ngả ngớn, đôi mắt gian xảo rực rỡ lung linh, hài hước đều bị giấu sau đôi kính.
Từ Nam Diệp đi tới, tay cắm trong túi quần, cố ý đánh gãy tầm mắt của cô, cong người xuống, cúi đầu nhìn vào đôi mắt cô.
“Dạng Dạng” tiếng nói của anh như là rượu nguyên chất ủ lâu năm, chậm rì rì mê hoặc lên tiếng “Chỉ nhìn là đủ rồi sao?”
Chử Dạng hoàn hồn, hô hấp dồn dập: “Cái gì?”
Anh ta cười nhẹ, không bóc trần cô, lưng thẳng lên lập tức hướng WC.
Trên đường về phòng ăn, Chử Dạng vẫn luôn nắm thẻ phòng trong tay, đem bề mặt thẻ phòng vốn lạnh lẽo nắm đến nóng lên.
Do cô không chú ý nên thiếu chút nữa đã đụng phải người trước mặt.
Hướng Quyến nhéo bả vai cô, nhíu mày thấp giọng oán giận “Cô như thế nào đi đứng lại không chịu nhìn đường vậy?”
Chử Dạng hậu tri hậu giác* ngẩng đầu, đem thẻ phòng nhét vào túi váy, nói câu xin lỗi.
(hậu tri hậu giác = là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm, là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.)
Có lẽ cô còn đang suy nghĩ chuyện khác, đôi đồng tử to sáng và đen láy của cô hiếm khi có được sương mù, đôi môi hơi hé mở, nhìn không ra khôn khéo ngày thường, nhìn có chút ngây thơ.
Hướng Quyến tiếp xúc với cô không nhiều lắm. Khi gặp nhau ở cuộc họp hàng tuần, vị trí ngồi của cô cùng anh ta cách nhau rất xa nhưng vẫn có thể thông qua lỗ tai biết được nhất cử nhất động của cô.
Người ngồi bên cạnh anh ta luôn báo cáo với anh ta nhất cử nhất động của Chử Dạng.
Hôm nay, cô mặc một chiếc váy nhỏ màu đen làm tôn lên làn da rất trắng của cô. Lại hoặc là hôm nay cô mới vừa gội đầu, mái tóc dài đen bóng buông ướt khoác sau vai lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Kỳ thật người khác không thật sự tiếp xúc với Chử Dạng, hoặc là thấy cô thì khoa trương thét chói tai chỉ là bởi vì cô xinh đẹp. Cho nên khi cô đứng gần bên người, anh ta không nhịn được lặng lẽ đánh giá cô.
Không ai có thể từ chối những điều đẹp đẽ, ngay cả khi họ ghét chúng.
Có lẽ là không quen nhìn cô trang điểm và ăn mặc hở hang như vậy. Rõ ràng cô có điều kiện bề ngoài phi thường ưu tú nhưng có vẻ cô vẫn còn chưa hài lòng với điều đó mà ước gì mọi người chỉ chăm chú nhìn vào một mình cô, ước gì tất cả nam sinh đều thích cô.
Hướng Quyến cũng không muốn làm một người nông cạn như vậy.
Cô ấy xác thật vừa mới giúp mình nên Hướng Quyến công tư phân minh. Cho dù trong lòng anh ta khó xử thế nào cũng vẫn tranh thủ thời cơ nói tiếng cảm ơn với cô.
Dường như, Chử Dạng có chút kinh ngạc.
Thật ra, cô không phải vì giúp Hướng Quyến nên mới uống thay anh ta ly rượu nên cảm thấy lời cảm ơn này làm cô có chút hổ thẹn.
“…Không cần cảm ơn.”
“Cô uống nhiều như vậy,” Hướng Quyến biết cô đi WC lâu, đoán cô có thể là đi nôn rượu ra, “Dạ dày của cô không sao chứ?”
“A, không có việc gì, tôi thấy vẫn khỏe.” Chử Dạng nhếch miệng, trong lòng đối với việc Hướng Quyến bỗng nhiên thay đổi thái độ với cô cảm thấy có chút kì quái.
Ngày thường, thái độ của anh ta đối với cô so với Mạnh Nguyệt Minh cũng không khác nhau mấy. Cho là anh ta có lòng cảm kích cô giúp anh ta thì cũng không đến mức thay đổi nhanh như vậy.
Chử Dạng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang “Có phải cậu đã uống nhiều quá hay không?”
Chử Dạng cột tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng*, so với lúc bình thường như hai ngươi khác nhau.
(tác giả có chút nhầm lẫn màu váy của Chử Dạng, phía trên viết là váy đen, đoạn này thành váy trắng. MÌnh giữ nguyên không đổi.)
Hướng Quyến phát hiện bản thân căn bản không hiểu biết về cô.
Anh ta thậm chí không hiểu được tính cách của Chử Dạng, có đôi khi cô thật am hiểu lòng người, có đôi khi cô lại đầy gai góc.
Anh ta chán ghét một Chử Dạng với bộ dáng vênh váo tự đắc, bằng mặt không bằng lòng. Nhưng anh ta cũng cảm thấy tính cách cô khá tinh tế, cho dù là chơi xấu, cùng khó làm cho người ta chán ghét.
Thậm chí là còn làm bộ làm tịch, nhìn qua thật sự như là nhu nhược đáng thương.
Tâm trí của Hướng Quyến khẽ thay đổi, giọng điệu anh ta cứng đờ “Có thể là đã uống quá nhiều.”
Sau đó, anh ta dời tầm mắt qua một bên, để lại cho Chử Dạng một vành tai đỏ bừng.
Chử Dạng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Nguyên lai chỉ khi ở trước mặt lão biến thái, chính mình mới có bộ dạng lúng túng, thật quá thương tổn lòng tự trọng.
Cô thở dài, chỉ vào lỗ tai Hướng Quyến “Lỗ tai cậu đỏ là bởi vì tôi sao?”
Đột nhiên, Hướng Quyến che lại lỗ tai, theo bản năng phản bác “Không phải!”
“Vậy là tốt rồi,” Chử Dạng nhúng vai, đi lướt qua anh ta, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm “Thiếu chút nữa là sưng to lên luôn rồi.”
Hướng Quyến nghe được những lời này của cô, xoay người hướng bóng dáng của cô nhỏ giọng nói “Cô bớt tự sướng đi…”
*********************
Buổi chiều, Chử Dạng không có tiết học nên cô trở lại phòng ngủ ngồi nửa tiếng, Thư Mạt vẫn tiếp tục ngồi tán gẫu với bạn bè trên mạng. Thậm chí cơm trưa Chử Dạng mang về cô ta cũng chưa ăn được bao nhiêu.
Mặt khác, chiều nay không biết hai người bạn cùng phòng còn lại đã đi đâu.
Cô dứt khoát di chuyển ghế, ngồi xuống kế bên Thư Mạt xem cô ta chơi game.
Thư Mạt là người có kỹ thuật chơi khá tốt. Chử Dạng không xem cô ấy thao tác trên game, chỉ là nghe giọng cô ấy đang trao đổi với đồng đội còn cả mắng đều có thể nghe cả một buổi trưa.
Đang đánh được một nửa, Thư Mạc đang thao tác khí thế.
Thư Mạt theo thói quen đưa mắt nhìn router trong góc, khóe mắt lộ rõ sự tức giận “Mẹ nó! Lại rớt mạng. Tớ sẽ tàn sát cái trường này để ép họ nâng cấp đường truyền.”
Không được chơi game, lại tích cóp một bụng tức giận, Thư Mạt ném di động xuống và bò lên trên giường.
“Cậu không chơi à?”
“Tốc độ đường truyền internet như thế này là vì buổi trưa không có lớp học, lên mạng sẽ lại bị rớt mạng. Nếu rớt thêm vài lần nữa tớ sẽ bị cấm không cho tham gia đấu. Còn không bằng ngủ một giấc.”
Chử Dạng nhàm chán nằm ghé vào trên bàn, không có internet thì không thể chơi máy tính được.
Đôi mắt cô bỗng nhiên thoáng nhìn thấy thẻ phòng đang nằm cách cô mấy cm.
Chử Dạng đứng dậy, hướng Thư Mạt đang ngồi trên giường, lớn tiếng nói “Tớ có chút việc phải làm nên tớ đi ra ngoài đây.”. Giọng điệu Thư Mạt lười biếng “Ừ, buổi tối mang đồ ăn về cho tớ sớm một chút.”
“Nếu tớ không trở về, cậu tự đi mua cơm hộp ăn nha.” Chử Dạng nói xong đứng dậy chuẩn bị ra cửa.
Thư Mạt ló đầu ra hỏi cô “Cậu nói không trở lại là tối nay sẽ về trễ hay qua đêm ở bên ngoài hả?”
“Đều có khả năng.”
“Viện hoa* có khác, cuộc sống về đêm phong phú, đâu giống tớ, chỉ có thể ở phòng ngủ sống chết không ai hay.” Thư Mạt cảm thán, theo sau lẩm bẩm hỏi cô: “Có biết bao nhiêu người muốn hẹn hò với cậu. Hôm nay không biết anh chàng nào có thể dùng được lí do gì để lừa cậu ra ngoài vậy?”
(Viện hoa = là cá nhân của các khoa trong trường đại học được công nhận hoặc bầu chọn là nữ sinh viên sinh đẹp nhất, hoa khôi của khoa.”
Cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm Chử Dạng “Không đúng, ngày thường cậu ra ngoài đều sẽ nói với tớ là cậu hẹn với ai, hôm nay cậu lại không chủ động khai báo, nhất định là có vấn đề.”
Tim Chử Dạng khẽ nhảy, cô có chút khẩn trương.
Hôm nay sao Thư Mạt lại nhạy bén như vậy?
Thư Mạt vuốt cằm, biểu tình nghiêm túc “Cậu,…không phải là ra ngoài hẹn hò với đàn anh Từ đi?”
“……”
“Đàn anh Từ nông cạn vậy sao?”
Chử Dạng gõ gõ xuống ván giường của cô ta “Cậu có ý gì?”
Thư Mạt cười hắc hắc “Không có, chính là tớ cảm thấy cậu cùng đàn anh Từ mới gặp có mấy lần, không có khả năng hẹn hò với người ta được, tớ chỉ là đoán mò thôi.”
Chử Dạng mới vừa rồi còn cảm thấy Thư Mạt hôm nay khá nhạy bén, lúc này cũng thu lại suy nghĩ ấy.
Từ Nam Diệp có nhà trong thành phố. Chỉ là lần này Ban Quản Lý có rất nhiều người đều là tạm thời gác công việc qua một bên, từ các thành phố khác gấp rút trở về, nên trường học dứt khoát thống nhất sắp xếp phòng ở khách sạn cho mọi người.
Tay cầm thẻ phòng nên Chử Dạng nghiễm nhiên đi một đường mà không bị ngăn trở.
Căn hộ nằm trong một tòa nhà cao tầng có tầm nhìn hướng ra sông, ba phòng ngủ, hai phòng khách rộng 100 mét vuông. Đây rõ ràng là phòng khách sạn nhưng lại được thiết kế như một căn hộ sang trọng.
Không gian tầm nhìn phía trước trống trải do cửa sổ được thiết kế lớn kéo dài xuống đến sàn nhà. Chử Dạng nhìn vài phút liền không có hứng thú, thu hồi tầm mắt.
Trên chiếc giường rộng hai mét, quần áo Từ Nam Diệp được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Hẳn là thư ký Vương giúp anh ta chuẩn bị sẵn. Chờ khi Từ Nam Diệp trở về có thể lập tức thay đồ rồi nghỉ ngơi.
Chử Dạng đem quần áo mặc ở nhà treo lên giá áo ngay đầu giường. Đột nhiên có vật gì từ bên trong quần áo rơi ra kêu vài tiếng lạch cạch trên đất.
Cô nhặt nó lên. Hoá ra đó là thẻ mua sắm ẩn danh tính khách hàng của một trung tâm thương mại và bên cạnh là một thẻ VIP thuộc về khách sạn này.
Chỉ cần cô muốn, ở cái khách sạn 5-sao này, bắt đầu từ tầng hai với các chương trình giải trí, cô có thể tiêu xài và chơi suốt cả một ngày ở đây.
Không biết có phải Từ Nam Diệp giữ thẻ này cho mình sử dụng hay không, Chử Dạng bĩu môi, quyết định nhắn tin Wechat để xác nhận cùng anh ta.
【 Tôi có thể sử dụng mấy cái thẻ của anh không? 】
Anh ta hẳn là đang làm việc nên trả lời có chút chậm.
【 Là vì em mà chuẩn bị.】
Chử Dạng nhìn mấy cái thẻ, rốt cuộc lại một lần nữa có cảm giác được gả vào gia đình giàu có.
Ít nhất thì ông cha già nhà cô sẽ luyến tiếc không thể chịu được việc để cô tiêu nhiều tiền như vậy.
Trong lòng cô tính toán sẽ chơi cho đã từ chiều nay đến tối. Nhưng thực tế cái gì cũng không làm mà nằm ngâm mình trong bồn tắm mat-xa tự động suốt cả buổi rồi mới ghé vào nằm trên giường, kết nối với mạng khách sạn, bắt đầu chơi di động.
Thư Mạt cũng không biết tại sao bỗng nhiên online, kéo cô hình thành một tổ đội đi đánh.
Nhàn rỗi rồi lại nhàn rỗi, Chử Dạng liền đăng nhập trò chơi cùng cô ấy chơi hai ván. Cũng không biết là do lâu lắm cô mới chơi lại hay là do sau mùa giải nên mọi người không có ý chí chiến đấu, đội Chử Dạng liền thua vài ván. Thư Mạt giọng nói vẫn luôn vang lên mắng đồng đội kéo theo cô trong lòng cũng theo đó nóng lên.
Hoàn toàn không chú ý sắc trời đã tối, những ngọn đèn đường chiếu sáng những toà nhà hai bên bờ sông.
Lúc này đồng đội của cô quá cùi bắp, còn đặc biệt thích khai chiến mắng chửi người, nếu không thì sẽ lôi kéo đồng đội đi mắng chửi nhóm khác, túm lấy người qua đường mà khoe khoang anh ta là một bậc thầy chơi game.
Thư Mạt nói không lại khi anh ta trực tiếp mở microphone, khu chat chướng khí mù mịt, quả thực khiến mọi người nghĩ một giây sau có khả năng máy sẽ bị treo.
Cuối cùng anh ta còn nói “Bốn người mấy người trực tiếp kêu tôi một tiếng “Ba”, tôi sẽ mang các người đi đánh, nằm cũng có thể thắng”, tiếp theo anh ta lại bắt đầu mắng “Bốn tên ngốc này, mấy người có phải học sinh tiểu học hay không? Làm bài tập xong chưa? Mấy người không đi ngủ coi chừng anh trai của mấy người méc ba mẹ đánh mông mấy người đấy.”.
Chử Dạng không nhịn nổi nữa, bắt đầu mắng trả “Cậu không có khả năng sinh dục hay sao? Đi khắp nơi nhận con trai? Đưa miếng thịt ba chỉ lên so với cậu khả năng chịu đựng còn tốt hơn. Mới ra binh cái là sẽ bị giết chết. Cậu không lo đi mà diệt quân bên tuyến phòng thủ của đối thủ. Cậu không đi đánh địch chẳng lẽ định mở lễ duyệt binh à? Cậu chơi dở thì thành thật nằm đó. Tôi thấy mức sát thương của cậu còn không bằng siêu cấp binh.”
Không một từ thừa thải, hoàn toàn đánh vào đúng chỗ hiểm.
Đồng đội nổi giận “Cậu mẹ nó có gan cùng tôi đấu 1 chọi 1 ở ván sau không?”
Chử Dạng bình tĩnh đánh trả “Cậu có tin hay không ba ba có thể đem cậu ấn trên mặt đất, đánh cậu khóc lóc cầu xin tôi đây nương tay.”
Mấy đồng đội đang vây xem đánh một chuỗi “Hahhahahahahahhahaha”.
Đồng đội cũng không cam lòng chịu thua kém “Nha, cậu mẹ nó khẩu khí rất lớn nha, là nam hay nữ vậy? Nữ thì ngoan ngoãn kêu tôi một tiếng “anh trai”, anh trai đây có lễ còn có thể tha cho.”.
Chử Dạng cười lạnh, khí thế cực kỳ kiêu ngạo “Lão tử cao 1.85 nặng 250 cân, là một người đàn ông thép, “cái đó” so với cánh tay mấy người còn thô to hơn, mấy người kêu tôi một tiếng “anh trai” đi, tôi đảm bảo đêm nay sẽ nhẹ tay với mấy người.”
Thư Mạt khoái chí, phối hợp diễn xuất “Anh thật soái quá, đêm nay em là người của anh.”
Âm thanh phát ra từ trò chơi khá lớn, toàn bộ căn hộ đều không được yên.”
Chử Dạng hừ mũi, bình tĩnh vén tóc.
Nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ từ trên tầng cao, cô bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác cô đơn trống trải.
Cãi nhau quá hăng say cũng là một loại sai lầm.
Ngay tại thời điểm cô đang cùng đồng đội điên cuồng cãi nhau, đột nhiên phát hiện một bóng người phản chiếu trên cửa kính trong suốt.
“……”
Chử Dạng quay đầu lại, Từ Nam Diệp một tay cầm áo khoác tây trang, tay kia cởi ra cà vạt, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.
Anh ta hẳn là không nghe được.
Thật đáng tiếc, Từ Nam Diệp nhìn cô cười nhẹ nhàng “ Em nói cái gì của em so với cánh tay còn thô to hơn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...