Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm

Chử Dạng không thể trả lời câu hỏi này.

Ánh mắt cô mơ hồ, chán nản liếc nhìn phòng ngủ ký túc xá. Gần tám giờ rồi mà trong phòng ngủ cũng chỉ có Thư Mạt.

Chử Dạng thắc mắc: “Hai người kia đâu?”

“Tống Lâm Ấu đi lên văn phòng rồi,” Thư Mạt nhìn về phía chiếc giường còn lại, vuốt cằm suy nghĩ “Còn Trần Tiểu thì tớ không biết, đêm qua cô nàng không có trở về phòng ngủ.”

“Cậu ta học ở thư viện suốt đêm à?”

“Không có khả năng nha. Mỗi tối, đến đúng giờ thư viện đều sẽ đuổi người. Trừ phi là cậu ta cố tình trốn tránh nhân viên bảo vệ,” Thư Mạt bĩu môi nhún nhún vai, “Trời hôm nay nóng lắm. Nếu không bật điều hoà thì thư viện chính là một cái lò hấp lớn, không ai có thể ở bên trong đó học suốt đêm đâu nha.”

Trần Tiểu vốn dĩ không mấy hoà đồng với tập thể. Người khác thì lúc nào cũng bốn người cùng ngủ cùng nắm tay nhau đi học và ăn cơm. Còn phòng ngủ của mấy cô thì Tống Lâm Ấu sẽ cùng cán bộ sinh hoạt họp câu lạc bộ, Trần Tiểu thì đi một mình, về cũng một mình, ngày thường thì thích đến thư viện, cũng chỉ có Chử Dạng và Thư Mạt là giống cặp song sinh dính liền, làm cái gì cũng dính với nhau.

Chử Dạng lấy ra di động: “Gửi tin nhắn cho cậu ta nha, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao?”

Cô nhắn @Trần Tiểu trong nhóm Wechat của 4 người bọn họ, không có ai trả lời.

Thư Mạt thúc giục cô: “Cậu mau đi xem giúp đỡ nhóm sinh viên mới đi. Tớ ở phòng ngủ chờ cậu ta. Nếu lát nữa cậu ta vẫn chưa trở về, tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu ta.”

Chử Dạng không mấy tin tưởng cô ấy. Nhìn thấy máy tính trên bàn vẫn còn đang mở trò chơi, liền biết cô nàng này một khi đánh game liền không còn khái niệm thời gian nữa.

Ngẩng đầu nhìn máy điều hòa đã hoạt động từ lúc sáng tin mơ, cô thở dài trong lòng nghĩ Thư Mạt quả nhiên là cá muối vô song, quá là biết cách hưởng thụ.

(Cá muối = 咸鱼= Cá muối là một thuật ngữ trên internet. Bắt nguồn từ một cái tên phổ biến trong tiếng Quảng Đông, nó là một phép ẩn dụ cho một xác chết, phép ẩn dụ cho những người thích ngồi một chỗ không muốn di chuyển)

“Cậu tiết kiệm tiền điện một chút đi. Học kỳ trước, hóa đơn tiền điện cả toà nhà được thanh toán riêng. Chúng ta dẫn đầu về khả năng ngủ đấy.”

Thư Mạt không đứng đắn:”Tớ sợ nóng, không sao đâu, chừng nào có hoá đơn tiền điện tháng này, tớ trả một nửa còn lại ba người các cậu chia nhau.”

Ngày thường Thư Mạt là người ở phòng ngủ ký túc xá nhiều nhất. Bản thân cô cũng biết điều đó nên mỗi lần thanh toán tiền điện, cô ấy luôn thanh toán nhiều hơn.

Thời gian Chử Dạng ở ký túc xá thường là chỉ với Thư Mạt. Nên có đôi khi khi tiền điện quá cao cô cùng Thư Mạt sẽ cùng nhau trả hơn phân nửa, Tống Lâm Âu sẽ bù đắp phần của mình sau. Do thời gian Trần Tiểu ở phòng ngủ ít nhất nên cô ấy đóng ít nhất.

Sống với nhau không có tranh chấp, cũng coi như là hòa bình.

Sau khi thay quần áo xong, Chử Dạng chuẩn bị ra ngoài.

Thu Mạt nhìn cô nhướng mày: “Ai da, bây giờ cậu cùng đàn anh Từ đã tiến triển đến mức độ nào rồi?”

“Cậu muốn biết cái này làm gì?”

“Ây da, không phải là cậu cùng Cố Thanh Thức nửa tháng này đều là sớm chiều bên nhau sao, cho nên tớ mới tò mò xem đàn anh Từ có ghen hay không nha.”

Chử Dạng đột nhiên im lặng.

Thư Mạt thấy có gì đó không đúng, hai mắt toả ánh sáng: “Thật sự là sẽ ghen? Mẹ nó, nhìn không ra đàn anh Từ lại lòng dạ hẹp hòi như vậy nha.”

Chử Dạng dừng một chút, nói: “Anh ta sẽ không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Chử Dạng, Thư Mạt chợt nghĩ đến bốn chữ “thế sự khó lường”.


(*thế sự khó lường = 世事难料 = có nghĩa là vạn vật trên đời khó lường, nội tâm phức tạp, khó lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra)

Năm ngoái, thời điểm khi cô cùng cô ấy đi giành một suất vào khoa Ngoại Ngữ có nhìn lén đàn anh Từ, cô còn cố ý hỏi Chử Dạng, đàn anh Từ thuộc loại cực phẩm là người cậu có thể theo đuổi được hay sao?

Ngay lúc đó Chữ Dạng bĩu môi, không chút để ý.

Sao có thể, ngay cả Cố Thanh Thức tớ còn không theo đuổi được kia kìa.

Thời điểm cô ấy nói những lời này không có tiếc hận hay mất mát, cũng không phải thật sự đang nghĩ về việc liệu cô ấy có thể theo đuổi được đàn anh Từ hay không.

Mà vẫn là phàn nàn về mối quan hệ bị đồn thổi giữa cô và Cố Thanh Thức.

Rõ ràng là trong cuộc nói chuyện lúc khuya trong phòng ngủ hồi năm nhất, Chử Dạng nói cô ấy là đàn em học cùng trường trung học với Cố Thanh Thức. Vẻ đắc ý nho nhỏ cùng niềm vui trong giọng nói của cô ấy không phải là giả vờ.

Cho dù có bao nhiều nam sinh đưa thư tình cho cô ấy, mua trà sữa, thậm chí còn nặc danh tỏ tình trên bức tường trong lễ hội đêm Thất Tịch, chưa bao giờ cô ấy có vẻ hứng thú đến như vậy.

Thư Mạt chắc chắn rằng Cố Thanh Thức là đặc biệt đối với Chử Dạng.

Vào năm thứ hai tại quán bar lần đó, cô cho rằng Chử Dạng cùng Cố Thanh Thức chắc chắn sẽ thành đôi.

Kết quả là Chử Dạng thay đổi hoàn toàn, Cố Thanh Thức rời xa thành phố đến thủ đô, hai người cứ như vậy cắt đứt liên hệ thẳng cho đến tháng này, khi Cố Thanh Thức trở về họ mới lại gặp nhau.

Cô chết sống cũng không đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đó cũng là chuyện riêng của Chử Dạng nên cô cũng không thể dò hỏi tới cùng.

“Vậy cậu thích đàn anh Từ sao?”

Trái tim Chử Dạng đột nhiên nhảy lên.

Không được, đàn anh Từ và thích là hai từ không thể nghe cùng một lúc được.

Thư Mạt đợi nửa ngày cũng không thấy cô trả lời nên cảm thấy kỳ quái: “Sao cậu không nói gì?”

“Không có gì là thích hay không thích,” giọng Chử Dạng rất nhỏ, “Có thể có liên quan cùng với anh ấy tớ đã cảm thấy hài lòng rồi.”

Thư Mạt mở to mắt, không thể tin được những lời này là từ miệng Chử Dạng nói ra.

Đây căn bản không phải là Chử Dạng đầy tự tin và tự do xem đàn ông như quần áo.

Không đợi cô lại mở miệng hỏi thăm, Chử dạng ôm notebook trốn ra khỏi phòng ngủ.

***

Trong cái nắng thiêu đốt, Chử Dạng ngồi ngay bồn hoa với chiếc dù che nắng để tận hưởng sự mát mẻ.

Bên cạnh, một đội hình được bố trí theo đội hình vuông vắn trên bãi đất trống là lớp sinh viên mới của cô đang đứng trong tư thế quân nhân dưới sự chỉ đạo của hướng dẫn viên.

Tuy nhiên sau một lúc, Cố Thanh Thức đã trở lại sau khi đi mua nước và ngồi xuống bên cạnh Chử Dạng. Những giọt mồ hôi lấm tấm theo đường nét khuôn mặt thanh tú rơi xuống làm ướt áo T-shirt màu trắng của anh ta.

Ánh nắng mặt trời nhuộm tóc anh ta thành màu nâu nhạt mềm mại.

Chử Dạng nghiêng đầu nhìn anh ta: “Học trưởng, anh có muốn mở dù không?”


“Không cần.”

Anh ta mở một chai nước khoáng có đá, ngửa đầu uống hai ngụm, hầu kết lên xuống, có vài giọt mồ hôi chạy dọc theo quai hàm rơi lên xương quai xanh.

Khi Chử Dạng nhìn anh ta lại đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng Từ Nam Diệp đổ mồ hôi.

Thời tiết vốn đã nóng lại càng nóng hơn. CHử Dạng vỗ vỗ mặt, cảm thấy miệng khô lưỡi khô nên cũng mở một bình nước.

Cố Thanh Thức đột nhiên hỏi cô: “Sao hôm qua không trả lời tin nhắn?”

“À,” Chử Dạng đảo tròng mắt, cắn miệng bình, giọng điệu mơ hồ không rõ ràng, “Quá muộn nên tôi đi ngủ.”

“Đàn anh Từ đưa em về nhà sao?”

Chử Dạng gật gật đầu.

Cố Thanh Thức bỗng nhiên cong môi: “Xem ra anh ta không quá giống với trong tưởng tượng của anh.”

Chử dạng nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”

“Không có gì,” Cố Thanh Thức ngước mắt, nhìn thẳng đội ngũ phía trước, giọng điều bình tĩnh, “Em và anh ta quen nhau khi nào vậy?”

Chử Dạng nghĩ nghĩ: “Năm ngoái, thời điểm khi anh ta quay lại trường phát biểu.”

Cố Thanh Thức nhíu mày: “Em chắc chắn không?”

“Chắc chắn,” Chử Dạng không hiểu vì sao anh ta nhìn có vẻ không mấy tin tưởng, “Chính là năm ngoái.”

“Quen sau khi quen anh?”

Câu hỏi không đầu không đuôi của Cố Thanh Thức khiến cô cũng có chút mông lung nhưng cô vẫn thành thật gật gật đầu.

Anh ta bỗng nhiên cười.

Nụ cười này không chỉ có Chử Dạng mà cả những sinh viên mới đang đứng tư thế quân nhân cũng thấy được.

Khóe miệng anh ta chỉ nhếch lên một độ cong rất nông, giống như núi tuyết tan chảy, khiến cho xung quanh trở nên mát mẻ hơn.

“Học trưởng cười. Ngày hôm qua ai nói với tôi anh ta sẽ không cười cười!”

“Ô ô ô ô tôi nhìn thấy học trưởng cười.”

“Tôi thật muốn biết anh ta nói chuyện gì với đàn chị nha.”

Huấn luyện viên nhìn chằm chằm vào các cô gái đang thì thầm với nhau: “Tôi có nói với các em phải nói gì trước khi muốn nói chuyện không?”

Mấy nữ sinh im miệng, trăm miệng một lời hô lên “Báo cáo”.

Huấn luyện viên với dáng người mạnh mẽ liếc mắt nhìn rồi quay đầu lại, giọng điệu có chút không hài lòng: “Còn không phải chỉ là cười thôi sao, có cái gì hiếm lạ, tôi cười còn đẹp hơn Trợ Ban của mấy em nhiều.”


Nói xong, anh ta liền nhếch miệng cười, hàm răng trắng trên làn da màu lúa mạch trông có vẻ đặc biệt sáng lấp lánh.

“Phốc ——”.

Mọi người cười ồ lên, theo sau là âm thanh “Báo cáo” vang lên liên tiếp hết đợt này đến đợt khác.

Chử Dạng không biết anh ta đang cười cái gì, tự ngẫm lại không cảm thấy lời nói nào của mình có điểm buồn cười. Ánh mắt của nhóm sinh viên mới bên kia như muốn đem cô nướng lên. Vì để bảo toàn tính mạng, Chử Dạng chỉ có thể đứng lên đổi sang vị trí khác.

Ai ngờ Cố Thanh Thức cũng đứng lên theo.

“Anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi qua đó xem bọn họ.”

“Anh đi chung với em.”

Chử Dạng không từ chối nhưng bả vai lại nóng lên một cách khó hiểu.

Cô quay đầu lại, là do Cố Thanh Thức đặt tay lên vai cô.

“Làm sao vậy?”

“Anh muốn bung dù.”

Chử Dạng cảm thấy khó hiểu: “Mới vừa rồi không phải anh nói là không cần sao?”

“Bây giờ suy nghĩ lại.” Anh ta nói xong liền cúi đầu, chui vào bên dưới cây dù của Chử Dạng không quan tâm vóc dáng quá cao của mình nên chỉ có thể miễn cưỡng cúi người.

Cây dù che nắng nhỏ không bao giờ thích hợp cho hai người cùng nhau sử dụng. Bên dưới dù hai người muốn che nắng cũng chỉ có thể ép vào.

Âm thanh “Oh yooooo” cùng “Báo cáo” của sinh viên năm nhất cùng với âm thanh “Mấy em là con ngỗng sao” của người hướng dẫn từ bên kia truyền tới.

Chử Dạng thật sự cảm thấy khó hiểu nhưng cô cũng đã sớm chuẩn bị.

Cô tháo cặp sách của mình xuống và làm như đang làm ảo thuật lôi ra một cây dù, nhìn Cố Thanh Thức nhướng mày tự hào:”Thấy tôi hóm hỉnh không?”

Cố Thanh Thức: “……”

Sau đó, các sinh viên mới liền nhìn thấy nam Trợ Ban và nữ Trợ Ban của bọn họ mỗi người cầm một cây dù được thêu một cách tinh xảo che nắng, đứng dưới ánh mặt trời theo dõi quá trình huấn luyện quân sự của bọn họ.

Hình ảnh thật đẹp. Điểm duy nhất không hài hoà chính là gương mặt của nam Trợ Ban có chút xấu.

Càng kỳ lạ hơn chính là buổi sáng nam Trợ Ban cầm theo dù, buổi chiều ánh nắng độc hơn thì như thế nào anh ta cũng không bung dù.

Chử Dạng có chút bất mãn: “Mệt tôi còn cố ý giúp anh đem dù lại đây.”

Cố Thanh Thức giật giật khóe miệng, không để ý đến cô.

Không có ai cùng mình nói chuyện phiếm, Chử Dạng lại rảnh rỗi, chống cằm ngáp một cái nhìn mặt trời sắp lặn.

Các Trợ Ban khác đều đang chơi điện thoại di động, cô cũng không tìm thấy ai để giết thời gian nên cũng chỉ có thể lấy điện thoại di động ra chơi.

Một số Trợ Ban đã chia sẻ biểu tượng cảm xúc của các sinh viên mới trong diễn đàn. Chử Dạng xem cho vui. Sau khi xem xong còn đợi các biểu tượng cảm xúc mới ra lò.

Cô thoát khỏi giao diện nhóm, phía dưới diễn đàn của Trợ Ban chính là hình ảnh của Từ Nam Diệp.

Đây là WeChat riêng của anh, hình ảnh đại diện đơn giản, đổi một cách gọi khác thì là không thú vị.

Nhưng ghi chú của Chử Dạng dành cho anh lại rất sinh động: Lão biến thái.

Cô giả vờ như không cẩn thận click mở lên chân dung của Từ Nam Diệp, lại làm bộ vô tình gửi cho anh ta một biểu tượng cảm xúc.


【*mèo lắc trứng*.jpg】

【? 】

Chử Dạng luống cuống tay chân, gõ loạn một câu: 【không có tiền ăn cơm.】

【muốn nhiều ít? 】

【tôi không cần tiền. 】

【mấy giờ tan học, anh đến đón em.】

Chử Dạng cắn môi, bỗng nhiên nhìn di động cười ngây ngô.

Trong lòng như có bong bóng Coca-Cola đang bùm bùm nổ tung.

Vẫn còn một khoảng thời gian trước buổi luyện tập buổi tối nên bọn họ có thể dùng bữa cùng nhau.

Chử Dạng đeo cặp lên lưng, chào Cố Thanh Thức, rồi vừa chạy chậm vừa nhảy nhót như học sinh nhà trẻ vừa được tan học đang chạy ra khỏi trường học.

Hoàng hôn nặng nề khiến cả con phố đều như được bao phủ lên một lớp sợi màu đỏ,

Tại trạm xe buýt, Chử Dạng ngồi trên ghế chờ người đi qua. Một vài học sinh không có lớp học buổi chiều cùng nhau tụ lại vừa đợi xe buýt vừa thảo luận xem nên đi đâu chơi.

Khoảng thời gian đại học nhàm chán nhưng thú vị tại nơi này dần dần tan biến trong tiếng cười này.

Sau khi đợi gần hai mươi mấy phút, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến.

Không phải xe buýt mà là xe tư nhân, nhưng cũng đủ nổi bật. Chử Dạng làm ra vẻ như đang dùng Didi*, cầm điện thoại di động để phía trước xe lặp lại việc xác nhận bảng số xe, cuối cùng mới lên xe.

(*Didi = Didi taxi)

Mấy học sinh đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.

Đây là vận khí thần tiên gì vậy? Sử dụng Didi cũng có thể kêu được chiếc Bentley.

Lái xe Bentley đều thiếu tiền nên muốn kiếm thêm thu nhập, xã hội này thật thần kỳ.

Vừa lên xe, giọng cười của Từ Nam Diệp truyền đến: “Em ở phía trước xe nhìn cái gì vậy?”

Chử Dạng nói dối không cần nháp: “A, tôi xem xe anh có bị bẩn không nha.”

“Lát nữa em còn phải quay về trường học sao?”

“Uh, buổi tối còn có buổi huấn luyện.”

“Vậy chúng ta chọn nơi gần đây để ăn.”

Đúng lúc Từ Nam Diệp chuẩn bị khởi động xe, cửa sổ xe bên phía anh bỗng nhiên bị gõ vang.

Từ Nam Diệp ấn cửa kính xe xuống, bên ngoài là một cậu nhóc to con cười ngượng ngùng.

“Sư phó*, nãy giờ tôi vẫn chưa bắt được xe taxi. Nếu tiện đường có thể cho tôi quá giang một đoạn được không? Tôi có thể cùng chị gái này chia tiền trả.”

(*Sư phó = 师傅 = là một thuật ngữ Trung Quốc rất phổ biến và lịch sự thường được sử dụng để gọi những người lao động thuộc tầng lớp lao động, chẳng hạn như tài xế taxi, công nhân xây dựng, thợ ống nước, người bảo trì, người quét rác, người giữ cửa, đầu bếp, thợ cắt tóc, người lao động cao tuổi, hoặc bất cứ ai (hầu hết là người lớn tuổi) trên đường phố, những người bạn muốn nhờ giúp đỡ nhưng không rõ tên của ai.)

Nói xong nam sinh chỉ chỉ Chử Dạng sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên ghế phụ.

Từ Nam Diệp: “?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận