Khoảng Trống (The Casual Vacancy)
Trong căn nhà trắng nhỏ bé nhìn xuống thị trấn, Simon Price đang ủ ê cáu kỉnh. Chuyện đã qua được nhiều ngày. Đoạn thông tin cáo buộc gã cũng đã bị gỡ khỏi website nhưng Simon vẫn chưa bình thường lại được. Giờ mà rút lại việc ứng cử thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Cuối cùng chẳng có mống cảnh sát nào đến nhà vì vụ cái máy tính nên giờ Simon đâm ra hơi tiếc đã vứt nó xuống sông. Lại nữa, không biết gã có nhìn nhầm không, nhưng hình như tay thu ngân tiệm sửa xe dưới chân đồi cười nhăn nhở đầy hàm ý khi gã đưa thẻ tín dụng cho hắn. Trong chỗ làm bây giờ đầy tin đồn cắt giảm nhân sự, Simon cứ nơm nớp lo mẩu tin tố cáo kia đến tai các sếp, rồi thể nào gã với Jim và Tommy cũng sẽ bị sa thải.
Andrew quan sát và chờ đợi, cứ mỗi ngày qua hy vọng lại tắt dần. Nó đã cố cho người đời thấy cha mình là kẻ thế nào, thế mà hình như họ chỉ đơn giản nhún vai. Andrew cứ nghĩ ai đó ở xưởng in hay trong hội đồng sẽ đứng ra nói dứt khoát vào mặt Simon rằng: “Không”; gã không đủ tư cách tham gia vào cuộc cạnh tranh với những người khác, không phù hợp, không đủ tiêu chuẩn, đừng có làm chính mình và cả gia đình bẽ mặt nữa. Nhưng không gì xảy ra ngoài chuyện Simon thôi không bàn chuyện hội đồng hay gọi điện thoại thuyết phục người này người khác bỏ phiếu cho gã nữa, đống tờ rơi gã tranh thủ in ngoài giờ làm việc vẫn nằm nguyên trong thùng đặt ngoài hiên.
-... rút lui không ứng cử nữa - gã đang nói - Ờ, thì hoàn cảnh của tôi bây giờ khác rồi. Phải, phải, được. O.K. Cảm ơn.
Andrew nghe tiếng Simon gác máy.
- Thế đấy - Bố nó đang nói với mẹ - Giờ thì tôi rút hẳn rồi, nếu đó là thứ cứt đái bọn chúng nó quăng ra.
Cậu nghe tiếng bà mẹ lúng búng gì đó đáp lại, rồi trước khi Andrew kịp rời đi, Simon đã ló ra hành lang bên dưới, hít hơi và phun ra chữ đầu tên Andrew trước khi thấy thằng con trai đã ngay trước mặt.
- Mày làm cái trò gì thế?
Nửa gương mặt của Simon chìm trong bóng tối vì chỉ có mỗi ánh đèn hắt ra từ phòng khách.
- Con xuống uống nước - Andrew nói dối, cha nó không thích mấy đứa con tự tiện lấy đồ ăn.
- Cuối tuần này là mày bắt đầu làm việc ở nhà Mollison, phải không?
-Vâng.
- Ờ, nghe cho thủng đây. Tao muốn mày báo lại mọi thứ nghe được từ lão khốn đó, nghe chưa? Chuyện ngồi lê đôi mách gì cũng phải nhớ. Cả chuyện về thằng con lão nữa, nếu mày nghe được gì.
- Con nhớ rồi - Andrew đáp.
- Rồi tao sẽ đăng lên cái website chết toi đó cho chúng nó biết mặt - Simon quay trở lại phòng khách - từ “Hồn ma khốn kiếp của Barry Fairbrother”.
Vừa nhặt ít thức ăn ở những chỗ quen thuộc khỏi cần ánh đèn cũng biết, vài lát chỗ này, vài nhúm chỗ khác, tâm trí Andrew vừa rung lên hân hoan: Tôi sẽ chặn đứng ông, đồ khốn, tôi sẽ chặn ông lại.
Nó đã đạt được đúng điều dự định: Simon không hề biết ai đã biến tham vọng của gã thành mây khói. Gã ngốc đó còn yêu cầu Andrew giúp gã báo thù chứ, đúng là quay ngoắt thái độ, vì lúc mới nghe Andrew báo tin sắp làm thêm ở hiệu thực phẩm gã đã cực kỳ giận dữ.
- Này thằng đần kia, thế còn cái chứng dị ứng chết tiệt của mày thì sao?
- Con sẽ cố không ăn phải thứ gì có lạc - Andrew đáp.
- Đừng có ra vẻ thông thái với tao, Mặt Pizza. Nếu mày lỡ ăn trúng như hồi ở trường Thánh Thomas thì sao hả? Mày nghĩ tao phải dây vào cái vụ như cứt đó nữa hả?
Ruth kịp đỡ lời con trai, bảo Andrew giờ lớn rồi, biết tự để ý hơn trước nhiều. Khi Simon bỏ ra khỏi phòng, bà mẹ cố xoa dịu Andrew rằng ông bố chỉ vì lo cho cậu mà thôi.
- Thứ duy nhất ông ấy lo là phải bỏ dở tiết mục Trận đấu trong ngày để đưa con đi bệnh viện thì có.
Andew quay lên phòng, một tay xúc thức ăn nhồi vào miệng một tay nhắn tin cho Fats.
Nó cứ tưởng việc thế là hết, xong đứt, chấm dứt. Andrew chẳng có lý do gì mà để ý cái bong bóng nhỏ tí đầu tiên nổi lên trên chậu men đang ủ, chứa đựng trong nó sự chuyển hóa không thể nào tránh khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...