Khoáng Thế Kim Sinh

“A…là chiếc nhẫn Sóc tặng cho tôi, vẫn chưa tìm được.” Trên mặt Hà Tề có chút ũ rũ và lo lắng.

Âu Dương Ngoạt không hỏi thêm gì nữa, tầm mắt của cậu quét một vòng trên sàn nhà sáng bóng. “Để tôi kêu An Húc Nhiên đến giúp anh tìm!”

Này…này không tốt lắm đâu…hơn nửa đêm gọi người ta dậy giúp mình tìm đồ. “Ngoạt thiếu gia, tôi có thể tự tìm, không cần phiền toái An quản gia đâu, thật đó!”

Bởi vì ở nhờ nên hoặc nhiều hoặc ít Hà Tề có phần câu nệ, nếu có thể tránh phiền toái được thì liền tránh. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, lúc Âu Dương Ngoạt lên tiếng đã kinh động An Húc Nhiên.

“Tiểu thiếu gia, đã trễ thế này người không ngủ mà còn ở đây làm gì?” An Húc Nhiên không ở gần cửa nên không thấy Hà Tề trong phòng.

“Ngươi đến rất đúng lúc, lại đây giúp hắn tìm đồ đi!” Âu Dương Ngoạt quay đầu, nhìn An Húc Nhiên phân phó.

Hắn? Ai? An Húc Nhiên không hiểu ra sao, khi đến bên cạnh Âu Dương Ngoạt mới thấy Hà Tề trong thư phòng. “Tề tiên sinh, đây là?”

“Thực xin lỗi, tôi làm rơi chiếc nhẫn trong thư phòng.” Nếu người đã đến đây hắn cũng chỉ có thể kiên trì nói.

“Ngươi ở đây giúp hắn tìm, nếu không được thì kêu thêm vài người đến giúp!” Không đợi An Húc Nhiên nói gì, Âu Dương Ngoạt phân phó xong liền đi ra phòng khách.

Âu Dương Ngoạt cả người giống như động vật không xương nằm trên sofa cầm điều khiển chuẩn bị mở tivi, An Húc Nhiên đi theo ra lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thiếu gia, người nên đi ngủ!”

“…Ngủ không được!” Vốn là ngủ không sâu, xuống đây liền biến thành không buồn ngủ.

An Húc Nhiên không nói gì, hắn đứng sau Âu Dương Ngoạt nghĩ nghĩ rồi rời đi, khi quay lại trên tay có thêm bưng một ly sữa nóng. “Tiểu thiếu gia, trong sữa có thuốc an thần, người uống đi rồi lên lầu ngủ.” Đối với sinh hoạt hằng ngày Âu Dương Ngoạt, An Húc Nhiên rất là tận tâm.

“…” Tiếp nhận ly sữa, Âu Dương Ngoạt không nói gì.


Bình thường nếu không đồng ý Âu Dương Ngoạt sẽ trực tiếp cự tuyệt, cho nên thấy cậu như vậy An Húc Nhiên biết cậu đồng ý. Không nói gì nữa, hắn xoay người đi kêu vài người đến giúp Hà Tề tìm nhẫn.

Âu Dương Ngoạt ngoan ngoãn uống xong ly sữa liền lên lầu, rốt cuộc có nhẫn hay không? Tìm được hay không tìm được cậu cũng không quan tâm, dù sao tất cả có An Húc Nhiên xử lý.

Ngày hôm sau Âu Dương Thần Tu vẫn chưa về, liên tiếp vài ngày sau nữa cũng không thấy bóng dáng. Bất quá Âu Dương Ngoạt biết lý do tại sao. Bởi vì công ty Bổn gia xảy ra một số vấn đề nghiêm trọng, cho nên tạm thời Âu Dương Thần Tu phải ở lại công ty bên đó.

xxxxxxxxxx

Sắp nhập học, hôm nay tất cả học viên đến học viện tham gia lễ khai giảng. Hết một buổi sáng, Âu Dương Ngoạt, Thuần Dã và mấy bạn học cùng lớp vừa trò chuyện vừa đi ra cổng.

“Này, dù sao bây giờ cũng còn sớm, không bằng chúng ta đi đâu chơi đi!” Một người đề nghị.

“Ừh! Như thế cũng hay! Lâu rồi chúng ta không gặp mặt, nhân cơ hội hôm nay ra ngoài chơi đi! Nhưng mà đi đâu chơi đây?” Thuần Dã đồng ý nói.

“Đi đâu a, để chúng ta ngẫm lại.”

“Tôi không đi, hôm nay tôi muốn về sớm.” Âu Dương Ngoạt nhìn Thuần Dã nói.

“Aiii! Ngoạt, nhà cậu có chuyện gì sao? Thật khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội gặp mặt, thật sự không thể đi chơi với chúng ta sao?” Thuần Dã hỏi. monganhlau.wordpress.com

Có chuyện gì sao? Xem là vậy đi! Chuyện công ty bên đó đã xử lý xong, hôm nay Âu Dương Thần Tu sẽ về. Hơn nữa Âu Dương Ngoạt cũng không muốn đi tới đâu cũng có mấy cái đuôi (vệ sĩ) sau lưng, vậy nên cậu quyết định về nhà.

“Ừ.” Âu Dương Ngoạt gật gật đầu.


“Nếu vậy thì cậu về sớm đi, nếu lát nữa có thể đi được thì gọi điện cho mình!” Thuần Dã vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thấy tiểu thiếu gia nhà mình đi về phía này, An Húc Nhiên xuống xe mở cửa cho cậu, cùng lúc đó một thanh âm nữ sinh đột nhiên vang lên. “Xin chờ một chút!”

Đang chuẩn bị lên xe, Âu Dương Ngoạt theo phản xạ quay đầu nhìn nơi phát ra thanh âm. Chỉ thấy một nữ sinh mặc áo bành tô màu vàng nhạt, gương mặt bị cái mũ che khuất. Không biết do mũ lớn hay do nữ sinh kia cúi đầu, Âu Dương Ngoạt và An Húc Nhiên nhìn không rõ dung mạo của cô. Thẳng đến khi nữ sinh kia ngẩng đầu Âu Dương Ngoạt mới biết được là ai.

Nữ sinh nhìn An Húc Nhiên rồi sau đó quay sang nói với Âu Dương Ngoạt: “Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một lát không?”

Âu Dương Ngoạt nhìn Du Tử vừa mới chuyển trường không lâu trước mặt. “Cô muốn đi đâu nói?”

“… Không biết, cậu thích chỗ nào thì đi chỗ đó, chỉ cần không phải ở đây là được!” Quan trọng là Du Tử không hy vọng bị người trong học viện thấy.

“…” Âu Dương Ngoạt cảm thấy Du Tử hôm nay rất kỳ quái, nói chuyện chẳng những không còn vênh váo như trước kia mà ngược lại còn mang theo ý tứ lấy lòng. Hơn nữa, khi nói chuyện cứ thấp thỏm không yên, hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như kẻ trộm vậy.

“Lên xe!” Không muốn dây dưa mất thời gian, đối với người xem tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình như Âu Dương Ngoạt, có thể đồng ý yêu cầu của cô đã xem như thiên đại ban ân. Chờ Du Tử lên xe, Âu Dương Ngoạt nói với An Húc Nhiên: “Tùy tiện tìm một quán cà phê cách xa học viện chút!”

Hai mươi phút sau, trong quán cà phê.

“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Thêm đường vào cà phê, Âu Dương Ngoạt không chút để ý hỏi.

“Tôi…tôi muốn xin lỗi chuyện lần trước đã làm với cậu…” Du Tử có phần bất an ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt.

“Hôm nay cô tìm tôi chỉ vì chuyện này?” Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với nữ sinh, nhưng Âu Dương Ngoạt biết người này tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện nhận lỗi. Có câu ‘lễ hạ vu nhân tất sở cầu’, Âu Dương Ngoạt cảm thấy cô hẳn có mục đích khác.


“…Đúng…A…Không đúng! Âu Dương đồng học, hôm nay ngoại trừ muốn xin lỗi chuyện trước kia tôi còn có một chuyện muốn nhờ. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tôi da mặt dày, nhưng tôi thật sự hy vọng cậu có thể thuyết phục cha cậu.”

Âu Dương Thần Tu? “Hắn làm gì?” Tay khuấy cà phê ngừng lại, Âu Dương Ngoạt nhìn cô hỏi.

Du Tử không trả lời mà tiếp tục nói: “Công ty của baba tôi gặp vấn đề, cần một khoản tiền lớn để quay vòng. Ba ngày trước baba của tôi đi vay ngân hàng nhưng họ lại từ chối, baba của tôi chạy hết mấy ngân hàng nhưng vẫn không có chỗ nào đồng ý cho vay. Cuối cùng từ một nhân viên cao cấp trong ngân hàng mới biết được là do Âu Dương gia phân phó…Âu Dương đồng học, những chuyện trước kia tôi làm với cậu, cậu muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng tôi không hy vọng liên lụy đến người nhà của tôi. Cho nên, cậu có thể nói với cha cậu giơ cao đánh khẽ được không? Nếu không vay được tiền nhà của tôi sẽ phá sản.” Nghĩ đến việc gia đình thật sự phá sản Du Tử liền không thể đối mặt.

Kỳ thật công ty nhà cô xuất hiện vấn đề cũng do Âu Dương Thần Tu động tay động chân, nguyên nhân rất đơn giản. Thứ nhất: có lợi, thứ hai: muốn nhà cô phá sản! Không hơn.

Không chút do dự, Âu Dương Ngoạt nói thẳng: “Tôi không nhúng tay vào chuyện của cha tôi.” Nói cách khác, cậu sẽ không nói bất cứ lời dư thừa nào với Âu Dương Thần Tu. mong

anhlau.wordpress.com

“Cậu—!” Một thiên kim đại tiểu thư như cô có bao giờ phải ăn nói khép nép với người khác? Vốn nghĩ chỉ cần cô đến xin lỗi mọi chuyện có thể thay đổi, vậy mà Âu Dương Ngoạt không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

“Âu Dương đồng học, những chuyện tôi làm với cậu bất quá chỉ là trò đùa của học sinh mà thôi, cậu có cần phải tuyệt tình thế không? Tôi cũng đã xin lỗi cậu rồi cậu còn muốn thế nào nữa? Lúc trước giội nước bẩn vào người cậu là tôi không đúng, nếu cậu muốn thì có thể giội lại.” Chỉ cần Âu Dương Ngoạt có thể thuyết phục Âu Dương Thần Tu, muốn cô trả giá thế nào cũng được.

Không trả lời cô, Âu Dương Ngoạt lấy tiền đặt lên bàn, cậu thấy không còn gì để nói với Du Tử.

Lúc thấy Âu Dương Ngoạt đứng dậy Du Tử ngây ngẩn cả người. Cô thật không ngờ Âu Dương Ngoạt lãnh huyết vô tình đến như vậy. Hy vọng trong lòng tiêu tan, gương mặt vốn đáng thương hề hề còn mang theo biểu tình khẩn cầu nháy mắt biến thành phẫn hận và dữ tợn. Ngôn ngữ ác độc từ trong miệng phát ra: “Âu Dương Ngoạt, ta nguyền rủa loại người máu lạnh như ngươi xuống địa ngục!”

Âu Dương Ngoạt dừng bước, quay đầu nhìn Du Tử cười lạnh: “Nguyền rủa? A! Đời trước hai tay tôi đã dính vô số máu tươi, cho nên không cần cô nguyền rủa linh hồn của tôi nhất định cũng sẽ xuống địa ngục!!” Quả thực là làm chuyện dư thừa!

Ngồi xe An Húc Nhiên từ quán cà phê về thẳng nhà, vừa bước vào đại sảnh liền nghe thấy âm thanh trêu chọc trăm măm vẫn như một của Âu Dương Sóc. “Nha! Tiểu Ngoạt nhi của chúng ta về rồi!”

Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương Sóc và Hà Tề sóng vai ngồi trên sofa. Âu Dương Sóc khoát tay lên vai Hà Tề, còn Hà Tề thì ôm thắt lưng hắn. Hai người thân mật làm cho không khí xung quanh dường như cũng trở nên ngọt ngào.

Âu Dương Ngoạt không có ý định đáp lời hắn, tầm mắt từ trên người bọn họ dời đi nhìn khắp đại sảnh.

“Tiểu Ngoạt nhi đang tìm gì vậy? Nếu tìm lão ca thì hắn không có ở đây!” Nhìn bộ dáng Âu Dương Ngoạt là biết đang tìm người, thế cho nên Âu Dương Sóc lên tiếng trước.


Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tuy rằng trong mắt Âu Dương Sóc hiện giờ Âu Dương Ngoạt vẫn rất hoàn mỹ, rất diễm lệ. Nhưng so với Hà Tề, Âu Dương Sóc thích loại xinh đẹp như Hà Tề hơn.

“Ở đâu?” Không có phập phồng, Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc hỏi.

“Nghỉ ngơi trên lầu.”

“Đã biết.” Nói xong Âu Dương Ngoạt đầu cũng không quay lại đi luôn lên lầu.

“Tình cảm của Ngoạt thiếu gia và tổng tài thật tốt!” Nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt lên lầu, Hà Tề tựa vào ngực Âu Dương Sóc cảm thán.

“Ha hả, tốt, rất tốt!” Biết rõ chân tướng, Âu Dương Sóc sờ sờ mũi cười gượng vài tiếng, ngữ khí có lệ phụ họa tình nhân trong lòng.

Trong phòng ngủ Âu Dương Thần Tu, bức màn màu cà phê xinh đẹp ngăn trở ánh nắng ngoài cửa sổ, ánh sáng ảm đạm từ đèn bàn trên đầu giường khiến căn phòng vô cùng u ám. Âu Dương Ngoạt nhẹ nhàng đến gần người đàn ông đang ngủ trên giường.

Âu Dương Thần Tu khi ngủ không giống khi tỉnh, gương mặt anh tuấn tuyệt luân, đôi mắt sắc bén nhắm lại, hô hấp vững vàng, ***g ngực cũng theo đó mà phập phồng lên xuống. monga

nhlau.wordpress.com

Âu Dương Ngoạt cứ đứng như nhìn vậy một lúc lâu mới cởi đồng phục chui vào chăn. Âu Dương Thần Tu lập tức kéo cậu vào lòng, động tác vô cùng thuần thục, nếu không phải hô hấp hắn vẫn vững vàng Âu Dương Ngoạt cho rằng hắn đã tỉnh.

Không thể không nói, buổi tối thiếu Âu Dương Thần Tu Âu Dương Ngoạt không tài nào ngủ được, cho dù có ngủ cũng ngủ không sâu, chỉ cần có chút tiếng động cậu cũng sẽ tỉnh lại. Chuyện này làm cậu nhớ tới trước kia, tịch mịch, cô đơn, bàng hoàng..v..v.. Đủ loại cảm xúc trong lòng cậu quay cuồng.

Bây giờ được nằm trong ***g ngực quen thuộc, cậu không cách nào hình dung cảm giác trong lòng, thân thể cũng dần dần trở nên mỏi mệt, đầu cũng mê man muốn ngủ.

Và sự thật cậu đã ngủ, đây rõ ràng là ý trời…

Hai cha con cứ như vậy ôm nhau ngủ thẳng đến khi màn đêm buông xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui