Khoáng Thế Kim Sinh

Không biết Âu Dương Thần Tu nói gì với Âu Dương Sóc, nhưng mà Âu Dương Sóc rất nhanh từ trong phòng đi ra. Sau đó dẫn Âu Dương Ngoạt đến một gian phòng khác.

Gian phòng này có nội thất thiết kế giống như một đạo trường, bên trong có rất nhiều người mặc đạo phục màu trắng, thấy Âu Dương Sóc xuất hiện lập tức chỉnh tề ngồi xổm hai hàng đồng loạt kêu “Thiếu gia.”

“Được yêu cầu bảo vệ cháu là mười người bắt đầu từ bên trái về sau, cháu muốn từng người lên, hay là thế nào?” Âu Dương Sóc đứng bên cạnh Âu Dương Ngoạt xem kịch vui nói.

“Không tốt lắm, một đám rất phiền toái, tìm người lợi hại nhất trong đó đi, về phần ai lợi hại nhất tôi tin tưởng chú rất rõ ràng.” Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc nhìn mấy người kia nói.

“Ha hả, nếu nói lợi hại nhất chính là chú thì cháu sẽ làm như thế nào?”

Nghe được những lời này của Âu Dương Sóc, Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu, nhướng mày nhìn hắn, sau khi đánh giá một phen nói: “Chú xác định? Chú không giống vệ sĩ?”

“Vốn dĩ không phải, nhưng mà chú thay đổi chủ ý, đó cũng là anh họ, a, là lão ba cháu căn dặn.” để chú bảo vệ cháu.

“Phải không, vậy thì chú đi.” Hoàn toàn không để ý đến chuyện Âu Dương Sóc là em họ Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt đem ba lô để một bên, vừa lúc hôm nay cậu mặc quần áo nhẹ nhàng, không phải đồng phục học viên vướng víu, có thể dễ dàng vận động.

Lời hai người nói tất cả mọi người ở đây đều nghe được, thấy Âu Dương Ngoạt muốn khiêu chiến với Âu Dương Sóc tất cả đều rất kinh ngạc, sau đó trên mặt là biểu tình cậu nhất định sẽ thua.


“Cháu xác định?” Âu Dương Sóc kinh ngạc, Âu Dương Ngoạt quả thật gan dạ.

“Ừ.” Âu Dương Ngoạt nói xong liền một cước quét ngang.

Âu Dương Sóc không nghĩ tới Âu Dương Ngoạt sẽ lập tức công kích, hơn nữa một cước này của Âu Dương Ngoạt luận về sức bật cùng tốc độ làm Âu Dương Sóc tránh né có chút chật vật.

“Xú tiểu tử. Nói như thế nào chú cũng là chú của cháu đi, tại sao cháu một tiếng cũng không nói.” Âu Dương Sóc vừa đánh vừa hô.

“Quản chú là ai, tôi thích đánh bất ngờ.” Đây là thói quen làm sát thủ, chú có gặp qua sát thủ nào giết người mà báo trước không?

“Cháu!!” Vốn đang nghĩ là sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng mà bây giờ Âu Dương Sóc muốn thuần phục tiểu tử lãnh huyết, kiêu ngạo đến chú của mình cũng ra tay này.

Nếu Âu Dương Sóc biết Âu Dương Ngoạt ngay cả lão ba cậu ta là Âu Dương Thần Tu cũng dám ra tay thì sẽ không buồn bực đến mức như vậy.

Âu Dương Sóc xuất ra thực lực thật sự khiến Âu Dương Ngoạt cố hết sức đối phó. Bây giờ không còn sớm, cậu còn phải cấp bách đi xem nơi ở sau này, tung ra một đấm kéo ra khoảng cách cùng Âu Dương Sóc.

Lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Sóc, tuy rằng Âu Dương Ngoạt cực lực khống chế sát khí bùng nổ, nhưng mà không che giấu được hàn khí. Ánh mắt Âu Dương Ngoạt bây giờ như một cự mãng (rắn) đang nhìn một con ếch khiến Âu Dương Sóc cảm thấy rùng mình.

Khi Âu Dương Sóc toàn thân còn đang đề phòng chuẩn bị nghênh đón công kích Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Ngoạt lại dùng tốc độ mà mắt thường không theo kịp di chuyển ra sau lưng Âu Dương Sóc, năm ngón tay để ngay điểm trí mạng trên cột sống. “Chú, chú thua rồi.” Cố ý nhấn mạnh từ chú.

Toàn trường kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, bọn họ kinh ngạc không phải vì kết quả, mà là kinh ngạc vì tốc độ vừa rồi của cậu, trong nháy từ trước mặt di chuyển đến phía sau, cái loại tốc độ di chuyển này người bình thường không có khả năng làm được.

Mang ba lô trên lưng, ngồi ở cửa đạo tràng mang giày, lúc này Âu Dương Sóc đã từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại. “Cháu thật sự là con Âu Dương Thần Tu?” Nghe nói là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ.

“Chú nói thử xem?”

Nhìn gương mặt xinh đẹp Âu Dương Ngoạt, trái lại Âu Dương Sóc trong lòng cảm khái, Âu Dương Thần Tu a, rốt cuộc ngươi nuôi con thế nào a…


“Này, tiểu Ngoạt nhi, cháu đi đâu đó, chú đi cùng cháu.” Đối với thân thủ của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc rất bội phục, hắn liền chuyển biến thái độ ba trăm sáu mươi độ, lúc nãy cho rằng cậu kiêu ngạo, bây giờ mới biết cậu nói hoàn toàn là sự thật.

Ở đây cơ bản là không có ai đánh thắng gã, mà Âu Dương Ngoạt có thể dễ dàng đánh bại gã, nhưng người kia thì không cần phải nói.

Ra ngoài Âu Dương Sóc đảm nhiệm lái xe, chậm rãi chạy xung quanh khu Đông Kinh để Âu Dương Ngoạt đi xem mấy biệt thự mà Âu Dương Thần Tu chuẩn bị cho cậu.

Tuy rằng ở Đông Kinh có ba căn biệt thự, nhưng khoảng cách lại rất xa, đi lại mất rất nhiều thời gian, cuối cùng chọn căn tương đối gần học viện, xem đồng hồ thì gần bảy giờ tối.

Bởi vì mùa đông, nên trời tương đối nhanh tối, trên quốc lộ, đèn đường đã sáng lên.

Tuy rằng nói Âu Dương Sóc là em họ Âu Dương Thần Tu, chú Âu Dương Ngoạt, kỳ thật hắn chỉ mới 25 tuổi, cho nên làm việc gì cũng không ổn trọng, ví dụ như chiếc xe hiện tại hắn đang lái đi, chính là một chiêc xe thể thao mui trần màu đỏ, cảm giác như người trẻ tuổi thích hóng gió.

Tốc độ xe rất nhanh, làm cho đầu tóc của Âu Dương Ngoạt bị gió thổi trở nên lộn xộn, như Âu Dương Sóc kế bên, tóc so với cậu ngắn không nói, còn vuốt keo, mặc cho gió thổi thế nào cũng không loạn.

Từ lúc ngồi trên xe đến bây giờ, tay Âu Dương Ngoạt chưa bao giờ dừng lại, luôn luôn phải chỉnh lại đầu tóc bay lộn xộn, thỉnh thoảng nhìn về phía Âu Dương Sóc, trong lòng buồn bực không thôi, ngồi tiếp cũng không được mà xuống xe cũng không xong.

Cậu nhất định trả thù!! Đây là suy nghĩ trong lòng thật lâu của Âu Dương Ngoạt.

“Tiểu Ngoạt nhi thân mến, đã trễ thế này rồi cháu nhất định là đói bụng đi, chú biết chúa vẫn luôn nhìn trộm chú, ánh mắt kia giống như một chú chó con, a ~ ~ ~ đáng yêu cỡ nào a.” Âu Dương Sóc một bên lái xe, một bên dùng thanh âm biến thái nói


“…..!!” Nhẫn nại! Trong lòng thầm nói phải nhẫn nại.

“Ai nha, tiểu Ngoạt nhi thân mến ngại ngùng rồi, muốn ăn cái gì nào, chú đây quyết định đưa cháu đến nơi cao cấp ăn cơm cháu thấy như thế nào? Nhìn cháu ánh mắt điềm đạm đáng yêu, trong lòng chú đều mềm a.” Thấy Âu Dương Ngoạt không để ý tới mình, Âu Dương Sóc tiếp tục dùng lời nói ghê tởm kia để nói chuyện.

“Nhà hàng.” Thanh âm thật bình tĩnh hoàn toàn không nghe ra một cảm xúc, nhưng nhìn Âu Dương Ngoạt nắm chặt nắm tay thì biết chỉ cần Âu Dương Sóc lại tiếp tục nói thì cậu không thể nhịn được nữa.

“Đúng rồi, tiểu Ngoạt nhi, muốn ăn cái gì thì cứ nói không cần ngại ngùng, cháu nếu ngại ngùng không nói câu nào, người ta làm sao biết cháu đang nghĩ cái gì a.” Âu Dương Sóc vẫn còn đang lảm nhảm.

Đầu tiên nhẫn nại lại nhẫn nại, nhưng nếu không thể nhẫn được nữa thì không cần nhẫn nữa. Chỉ thấy Âu Dương Ngoạt thân hình chớt loé qua trước ngực Âu Dương Sóc, sau đó tay phải cầm điện thoại tâm can bảo bối của Âu Dương Sóc chuẩn bị ném xuống đường.

“A, đừng, đừng, đừng a, tiểu Ngoạt nhi, cái này, cái kia, nể tình chú là chú của cháu trả lại cho chú đi.” Nhìn thấy điện thoại của mình nháy mắt ở trên tay Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Sóc lập tức phanh xe lại, cũng không quản phía sau có xe hay không, cũng không lo có bị tông vào đuôi xe hay không.

“Không phải vừa rồi chú hưng trí lắm sao?” Âu Dương Ngoạt một bên nói một bên thưởng thức điện thoại trên tay.

Âu Dương Sóc nhìn chằm chằm ngón thon dài của tay Âu Dương Ngoạt, chỉ sợ cậu không cẩn thận dùng lức quá độ, cái kia đối với Âu Dương Ngoạt chỉ là đồ vật yếu ớt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui