Khoáng Thế Kim Sinh

“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị tốt.” Thanh âm quản gia đánh gãy Âu Dương Thần Tu còn đang trầm tư, hắn gật đầu nhẹ nhàng ôm lấy Âu Dương Ngoạt đi nhanh xuống lầu.

Ra tới cổng biệt thự, thư ký cùng bảo vệ của Âu Dương Thần Tu đã sớm chờ ở đấy. Thấy Âu Dương Thần Tu đi ra, thư ký tao nhã mở cửa xe: “Chủ tịch, bên phía bệnh viện đã an bài thoả đáng.”

“Ân.”

Trong bóng đêm, đèn hai bên đường trở nên chói mắt, chiếu sáng quốc lộ rộng lớn, bởi vì nửa đêm nên rất ít xe cộ trên đường, trông thật vắng vẻ.

Nhưng vào lúc này, xa xa có mấy chiếc xe có rèm che chạy rất nhanh, đi thành một hàng thẳng tắp, trong đó chiếc Rolls-Royce màu đen luôn được mấy chiếc còn lại bảo vệ.

Lúc Âu Dương Thần Tu hết sức lo lắng cùng không kiên nhẫn, bọn họ rốt cục đến bệnh viện. Vài bác sĩ cùng y tá mặc áo trắng đứng chờ sẵn trước cửa bệnh viện.

Sau khi Âu Dương Thần Tu xuống xe, đem Âu Dương Ngoạt đặt lên giường đẩy trước mặt y tá, các y tá rất nhanh tiến lên phía trước đẩy Âu Dương Ngoạt vào phòng.


“Chủ tịch, bác sĩ Hoắc Đốn đã lên trực thăng chúng ta đưa tới.”

“Ân, bác sĩ Hoắc Đốn đến ta phỏng chừng đám ký giả cũng sẽ xuất hiện, Trạch, cậu biết phải làm thế nào!”

“Vâng, tôi sẽ đi phong toả tin tức toàn diện.”

“Ân, chuyện này cậu làm liền đi.”

*************

“….Còn bao lâu nữa bác sĩ mới tới ?” Âu Dương Thần Tu chờ đến mất kiên nhẫn, không tới mười lăm phút lại hỏi thư ký một lần.

“Một tiếng, còn một tiếng nữa bác sĩ Hoắc sẽ đến bệnh viện.”

Gật gật đầu, ngồi lại ghế dài trên hành lang, trong bệnh viện không khí đặc biệt mang theo mùi nước khử trùng, Âu Dương Thần Tu không tiếp tục nói chuyện…

Bác sĩ Hoắc đến khiến cho bệnh tình của Âu Dương Ngoạt được kiểm soát hiệu quả.

Sáng hôm nay, Âu Dương Ngoạt sốt cao cũng đã giảm, đương nhiên, tâm tư treo lơ lửng của Âu Dương Thần Tu ở bên cạnh chiếu cố cả đêm cuối cùng cũng thả xuống.

Về phía bệnh viện đối với thế lực của tập đoàn Âu Dương cũng rất rõ ràng cho nên bọn họ không dám chậm trễ. Ngoài thái độ cung kính, bác sĩ y tá được an bài cũng toàn là người đứng đầu, nguyên nhân có lẽ bởi vì giá trị con người cùng dung mạo bất phàm của hai cha con này đi. Nhóm y tá đối với cơ hội được phục vụ ở phòng này cạnh tranh rất kịch liệt.

Bất quá điều này cũng có thể hiểu được. Âu Dương Thần Tu chỉ riêng dung mạo anh tuấn cũng đủ để phụ nữ đối với hắn yêu thương nhung nhớ nói chi là vừa có tiền lại có quyền như vậy. Các cô đương nhiên mong nhờ mình có thể bay lên cành cây biến thành phương hoàng rồi. Cho dù Âu Dương Thần Tu có bị cướp đi nhưng vẫn còn con hắn nha, một lần hiện ra hai kim quy nói cho cùng thì loại cơ hội này cũng không nhiều lắm đâu.


Cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ Hoắc Đốn đi vào.

“Trở về nghỉ ngơi đi, cả một đêm rồi, nghe nói hôm nay ngài còn cuộc họp quan trọng mà?” Bác sĩ Hoắc nói.

Âu Dương Thần Tu xoa bóp trán, thoạt nhìn bề ngoài cỏ vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tốt.

” Không cần, tôi ngồi ở đây một lát rồi đến công ty luôn.”

“Công ty gần đây rất bận sao? Vành mắt tại sao lại đen như vậy, bộ dáng này rõ ràng suốt một đêm không được ngủ đi.” Hoắc Đốn nhìn Âu Dương Thần Tu lớn lên, cho nên đối với hắn quan tâm là chuyện đương nhiên, trên cơ bản mà nói, Hoắc Đốn xem Âu Dương Thần Tu như con trai mình.

“Ân, có chút, bất quá không nghiêm trọng như vậy.”

Bác sĩ Hoắc nhìn nhìn Âu Dương Thần Tu, tiếp tục công việc kiểm tra: “Tu a, tôi nhớ rõ trước kia ngài không thích đứa con trai này mà, tại sao đột nhiên lại quan tâm cậu ta như vậy? Đương nhiên ngài quan tâm con trai mình không có gì không tốt, nhưng thái độ của ngài quá đột ngột làm tôi khó tiếp nhận.”

“……….” Đối vấn đề này, bản thân hắn cũng không rõ ràng, càng không thể trả lời câu hỏi của bác sĩ Hoắc.


“Đúng rồi, tôi cũng mấy năm rồi không gặp cậu bé, lần này gặp liền thấy bộ dáng xinh đẹp ngày càng giống cô ta, ngài đừng nói……” Thấy thần sắc Âu Dương Thần Tu không tốt, Hoắc Đốn lập tức không tiếp tục đề tài này nữa, trầm mặc một lúc mới nói: ” Tu, không nên nhớ chuyện đã qua, tất cả không phải lỗi của cậu ấy, ân oán của kẻ trên không nên đổ xuống đầu kẻ dưới.”

“…….” Tôi biết, tôi cũng đã thử thay đổi từ từ, nhưng tôi phát hiện ta không làm được, vừa nhìn thấy cậu ta liền nhớ đến mẹ cậu ta.

“…..Ai, ngài như thế nào cố chấp như vậy? Kỳ thật mẹ cậu ta cũng không làm sai cái gì, tất cả đều vì bản thân mà thôi.”

“Bác sĩ, ông không nên nhúng tay vào, tôi biết nên làm thế nào, ông rõ ràng, tôi không phải Âu Dương Thần Tu trước kia khi ông lần đầu tới nhà Âu Dương nhìn thấy.”

“Ha hả, tôi biết. Bất quá, ngài phải hảo hảo suy nghĩ, tôi không muốn ngài hối hận. A, đúng rồi, ngài có rảnh mang cậu bé đi gặp cha ngài đi, ông ấy rất nhớ cháu nội.” Vấn đề vừa rồi quá mức nặng nề, Hoắc Đốn quyết định tốt nhất là không nên nhắc lại, cho nên liền chuyển đề tài.

“Ừ.” trả lời có lệ một tiếng, tầm mắt Âu Dương Thần Tu dừng ở người đang ngủ say trên giường kia…

Âu Dương Ngoạt, đây là ngươi thiếu ta, một ngày nào đó ta sẽ đòi lại gấp bội ở trên người của ngươi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui