Khoảng lặng của trái tim

CHAP 19 (part1)
Máu của ai????
Không phải của Tú,người cậu ấy chẳng có chỗ nào dập nát đến mức chảy máu cả!!!Nhưng khoan đã,Tú cầm dao.
A…
Tôi chợt thấy nhói đau.Ở chỗ cánh tay phải của tôi,một dòng máu đỏ tươi đang rỏ xuống.Từng giọt rơi xuống đất,rồi vỡ ra.Tôi cố nhắm mắt lại để không phải thấy nữa,nhưng Tú đang lăm lăm trên tay con dao găm bạc sắc,làm sao có thể nhắm mắt được chứ!Mà…sao tôi lại không tránh được nhỉ???Tôi thề là tôi chưa bao giờ để dính thương vào người,trừ khi tôi cố tình để vậy.
-Chơi bẩn!-Tôi nói khẽ,ánh mắt nhìn Tú căm hận,môi cắn chặt.Tôi hận Tú,tôi hận những thằng chơi bẩn.Vậy mà Tú vẫn đứng nhếch mép nhìn tôi,khinh khỉnh như thể tôi là một con c.h.ó.Sao cuộc đời tôi có lắm điều trớ trêu vậy!
-Không bẩn thì sao thắng được Zero.Mà Zero có muốn một nhát nữa không?Tôi đã hứa là phải cho đại ca nhìn thấy Zero dưới bộ dạng của một thằng tàn phế rồi.Nhưng tôi không có đủ dã man để làm điều đó.-Tú quay mặt đi,không nhìn thẳng vào tôi nữa.Tôi muốn giết……
Máu nóng dồn lên cơ thể tôi.Hai mang tai đỏ phừng phừng.Tôi đánh mắt ra chỗ Q và Wind.Họ xong rồi,nhưng không nhìn thấy tôi đang ở đây.Họ bỏ về sau khi cho Jt vài cước ngang bụng,phụt máu.Kể ra thì cũng có người dã man,hơn tôi,nhưng không bằng Tú.A,Tú,ta sẽ giết ngươi!
“Cốp”-Tôi tiến đến quyết định cuối cùng,đó là dùng cái côn sắt trong tay áo,nó chưa bao giờ được rút ra,vì chưa có ai khiến tôi phải rút,và tôi luôn dùng nó để đỡ những cú đạp,những tay phi dao,cầm gậy.Và,bạn biết đấy,trong ống tay có côn sắt thì sẽ đỡ đau hơn và khiến địch thủ phải sợ hãi(vì nghe tiếng “keng” mà).
Tôi vung mấy nhát côn xuống đất,cốt là để cho Tú nghe thấy.Cậu ấy cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi,một thoáng hãi hùng hiện lên trên đôi mắt,rồi lại là bộ mặt lạnh te.Tú nói mà giọng không chút cảm xúc :
-Cái đó ở đâu ra vậy? Tôi không ngờ là cậu sẽ hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy,hơi chơ một chút,nhưng lấy lại được ý chí ngay,và tôi lạnh lùng nói :
-Chơi vũ khí.Cậu chơi,tôi cũng phải chơi.Đừng nghĩ cho riêng mình như vậy chứ!
-Tôi chỉ hỏi vậy thôi.Nhưng cái côn sắt tí xíu vậy liệu có làm gì được con dao găm bằng bạc của tôi không?-Tú nhếch môi khinh bỉ,bộ dạng rất là phởn chí.
-Vậy để tôi thử xem nhé.-Tôi nắm chặt cái côn trong tay,nhẹ nhàng nhảy thoắt đến chỗ Tú,và vung côn.Nó đập mạnh vào bả vai của Tú.Vài giọt máu bắn ra.Tôi vội vàng rụt tay lại vì nhận ra mình hơi quá tay.Chả biết làm sao mà vết chém của tôi lại nhói lên.Tôi nhìn xuống cánh tay mình.
Một dòng máu đỏ tươi đang chảy,vết thương sâu hoắm.Đau không thể tả.Xót và rát,nhói lên từng cơn.Tay phải tôi không thể cử động nổi.Mà tay phải là cái tay chủ chốt,nên bây giờ tôi coi như bất lực.Nó lại còn mất máu và tôi đang thấy choáng váng đầu óc đây!!!
-Zero.Haha,Zero à,đã ngu còn thích tỏ ra mình nguy hiểm!Haha.-Tú ôm bụng cười sằng sặc khi nhìn thấy tôi chao đao với vết thương trên tay.Ha,Tú cười cơ đấy!Bây giờ mới thấy một nụ cười thật sự từ Tú.Nhưng mà có cần châm biếm đến thế không?
-Cậu quên mất điều gì đó thì phải!Nhưng tôi sẽ không nhắc đâu,cậu phải tự nhớ ra.Và tôi có vài lời gợi ý đây!-Tôi cười mỉa mai.Nhìn Tú bằng ánh mắt sắc lạnh.Rồi xoay côn vài vòng và đập liên tiếp vào người Tú.Có người nói tôi dã man.Không hẳn là vậy đâu,chỉ tại khi đã đánh rồi thì tôi không thể dừng lại,kể cả đối với người quen,một khi đã động chạm vào lòng tự tôn của tôi,cũng sẽ bầm dập ra đi.Và hôm nay,nhân vật chính là Tú.
Sau những đòn côn tới tấp (tất nhiên là bằng tay trái),tôi khiến Tú nhăn nhó ê ẩm với những vết thương.Tú có đánh trả đấy,bằng dao hẳn hoi và đã chém được một nhát nữa vào mu bàn tay,lại là tay phải nữa.Nhưng Tú không nhanh bằng tôi,cho nên bây giờ đang ngồi bệt trên nền đất thở hổn hển,tất nhiên là vẫn có phòng thủ là con dao găm.Tôi cũng chẳng có ý định đánh tiếp nữa,vì nhát chém ở cánh tay phải khiến tôi mất quá nhiều máu,bây giờ tôi muốn đi băng bó.
-Hoàng Anh Tú,tôi gọi cậu là Tú Chém,Ok?Cậu chơi với dao mà,lại còn cho tôi hai nhát nữa.Tên đó là rất phù hợp đấy!-Tôi cúi xuống và mỉm cười nhìn Tú.Rồi xoay người dứt khoát,quay lưng bỏ đi,không nhìn lại lấy một lần. Tôi nhìn thấy bóng Q thấp thoáng bên ngoài,chắc đang tìm tôi,mà tôi cũng định ra đó rồi về cùng Q luôn.Nhưng…
Bỗng dưng có một bàn tay đeo găng đen xì thò ra trước mặt tôi,từ đằng sau,kèm theo đó là một cái khăn chụp vào mũi tôi.Tôi đã kịp định thần lại và cho tên đứng đằng sau một cú huých mạnh vào xương sườn,bằng khuỷu tay tôi,đau.Tay phải càng chảy nhiều máu hơn.Nó khiến tôi mất tập trung.Nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng hục hặc vì đau của hắn.Không thể nhìn được khuôn mặt hắn,vì ngay giây phút đó,tôi lảo đảo và gục xuống.Thế đấy,tôi đã có thể giết hắn,nếu không có nhát chém của Tú.Lại một thủ đoạn hèn hạ nữa.Hoàng Anh Tú sống với cuộc đời bằng bao nhiêu khuôn mặt vậy?
Tôi mơ hồ nhận ra không gian xung quanh mình.Không phải nơi tôi đã đánh nhau.Một nơi khác.Tôi cảm giác vậy.Vì bây giờ tôi vẫn không mở được mắt và hình như tay tôi bị trói,cả chân nữa.Mi mắt thì nặng trĩu.Cảm giác rát buốt ở cánh tay phải khiến tôi khó chịu không thể tả.Đầu tôi ong ong và thỉnh thoảng lại nhói lên một chập.
Tôi ti hí mắt khi nghe tiếng chân người bước lại gần,có cả tiếng ro ro của bánh xe nữa hay sao ý.Rồi một chiếc xe lăn xuất hiện,sau nó là Tú.Tôi vội nhắm tịt mắt lại.
-Anh!Đây là Zero.-Tú nói.Chắc là với người đang ngồi trên xe lăn.Vì tôi nhận thấy trong phòng này chẳng còn ai khác ngoài ba chúng tôi.
-Ừm…nhóc khá hơn anh rồi đấy!Con dao bạc đó được phết nhỉ!Mà nhóc đáng nhẽ phải khoét sâu hơn,vết xước trên mặt kia thấm vào đâu chứ!!!-Người ngồi trên xe lăn nói.Nghe chừng anh ta tầm 17,18 tuổi,hoặc hơn.Nhưng anh ta đang nói về vết xước nào nhỉ???Mặt á?Chẳng lẽ mặt mình dính đạn?
-Thằng nhóc loắt choắt vậy thôi mà mạnh lắm anh à.Nó đánh nhau với em,không chừa ra một phút nào cho em cả.Mà em cũng chơi không sạch.Nên mới vác được nó về đây.-Tú nói bằng giọng mệt mỏi chán chường.
-Vậy nhóc gọi nó dậy đi.Trông nó ngủ như thể hai tháng rồi chưa được ngủ vậy.-Lại là người ngồi xe lăn.Hắn nói đúng đấy.Lâu lắm rồi tôi không có được một giấc ngủ dài và sâu.Chẳng biết đã đến hai tháng chưa,nhưng chắc cũng xấp xỉ.Hehe.
-Anh chẳng nói thì em cũng làm.Em muốn hỏi tội nó lắm rồi!-Tú vứt ngay vẻ mặt chán chường sau khi nghe câu nói của “người ngồi trên xe lăn”,hào hứng và nôn nóng cực độ.Nhưng mà…tôi sắp bị xử.Hic. “Ràoo..”

Ôi không!!!
Tú….
Kẻ dã man nhất trần đời…
Vừa mới dội nguyên một xô nước đá vào tôi-đứa đang ngồi co quắp ở góc nhà vì cái lạnh giữa đêm khuya (25 độ C chứ ít gì)…cái áo pull cộc tay rộng thùng thình không đủ để giữ ấm cho tôi.Người tôi cứ run bần bật vì lạnh.
“Hắt xiiii….”-Tôi khục khặc hắt hơi,rồi mở mắt.Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi mắt của người đối diện,trân trối nhìn tôi.Nó ánh lên một mối thù vô cùng nghiệt ngã,anh ta căm hận tôi về chuyện gì?
-Zero tỉnh rồi…xin lỗi vì việc không hỏi ý kiến mà đã đưa Zero về đây.Nhưng tôi buộc lòng phải làm vậy thôi,ai bảo Zero cứng rắn quá làm gì.Cứng rắn ở đây là theo nghĩa đen đấy!-Tú cười mỉa mai.Tôi rất muốn xông đến đập cho Tú một phát.Nhưng không thể,tôi đang bị trói.Lạnh ghê quá!
Tên ngồi xe lăn (tạm thời cứ gọi thế đã,tôi chưa biết tên hắn.Hoặc đã từng biết,nhưng quên mất.hehe) có khuôn mặt rất thư sinh dịu dàng,thậm chí đẹp hơn cả con gái,nhưng đôi mắt thì lạnh lẽo vô cùng.Nó như xoáy sâu vào tâm can của tôi,moi móc mọi bí mật tôi đã cố che lấp,thật kì lạ.Người đó bị thương rất nặng,tôi nghĩ vậy.Vì cả chân,tay và thân thể đều băng bó kín mít.Bị tai nạn?Tôi không biết nữa,nhìn không giống tai nạn,vì những chỗ băng bó rất ít chứ không bột cả cục như gẫy chân tay,và nó vẫn còn vương hơi màu đỏ của máu,nên chắc là mới.
Người đó đột ngột lên tiếng :
-Zero,còn nhớ tôi không?
Tôi không hiểu hắn đang nói về cái gì!!!Nên cứ ngồi nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn.À,hắn còn có một cái khuyên bằng đá,màu xanh lam,bên tai trái,lấp lánh cực.
-Sao vậy?Không nhớ được à?-Thấy tôi im lặng hồi lâu,hắn lại lên tiếng lần nữa.Nhưng vẻ mặt hắn khó nhọc lắm,như thể vừa bị đâm dao vào bụng vậy.
Mà sao tôi không nhớ nhỉ?
Bình thường tôi nhớ rất kĩ mọi thứ,nhưng sao hôm nay không thể nhớ ra hắn là ai!!!Aaa,tôi làm sao thế này!
-Đình Vũ…V-Sign à?-Tôi buột miệng nói,như một bản năng,tôi không hiểu cái tên đó ở đâu ra!!!Nhưng nhìn vẻ mặt hắn thì có vẻ tôi đã đoán đúng. CHAP 19 (part2)
-Zero...nhớ rồi hả?Vậy có biết tại sao tôi thành ra thế này không?-Hắn hỏi tôi. Không hiểu.Để xem nào...những vết thương kia còn mới,chắc một tuần là cùng.Vậy một tuần qua tôi đã ở đâu?
A,thứ 6 tuần trước tôi có đi đánh nhau với bọn đàn em.Sau đó vào Bar,tôi đã uống say mèm.Hic.Và phải ở lại đó.May là ở đó có phòng nghỉ cho khách.
Ya,tuần qua tôi chỉ có mỗi ngày hôm đó đi đánh nhau thôi.Còn lại thì ở nhà với Trang,đi mua đồng phục và mấy thứ lặt vặt cho năm học mới (chợt nhận ra tôi vào lớp 10 mới được gần 1 tuần,hic).
Không lẽ trong lúc uống say tôi đã đánh...hắn.Giời ạ!Sao tôi không nhớ chứ!!!
Làm thế nào đây!!!
-Zero không nhớ thì để tôi nói luôn nhé...Zero đã đánh tôi!-Hắn nói nhỏ,giọng lạnh và nhìn thẳng vào mắt tôi.Eo,đôi mắt ấy ghê quá!
-Thứ năm tuần trước,ở King...tôi không kiểm soát được bản thân.-Tôi lờ mờ nhớ lại buổi đêm hôm đó,khi hắn khiêu khích tôi và tôi đã ức lên dội thẳng ly Tequila đang uống dở vào mặt hắn,và phang cả chai rượu gần 1 lít vào người hắn.Các mảnh thuỷ tinh bắn tung toé,còn hắn thì máu me be bét.Aaa,nhiều lúc tôi cũng không hiểu tại sao tôi có thể dã man đến vậy,cứ như là một con người khác vậy!
-Không kiểm soát?Lạ nhỉ...Zero bình thường…đạo đức lắm cơ mà!-Hắn mỉa mai.Nở mụ cười thư sinh đẹp lạ.Nhưng hắc ám.
-V-Sign…haha…tên hay nhở?Thế bây giờ muốn làm gì tôi?-Tôi cười như trêu ngươi hắn.Chợt Tú nói to :
-Đương nhiên là trả thù cho vụ lần trước rồi.Thằng nhóc làm anh tao gần chết,bây giờ mày cũng sẽ phải chịu những điều đó,mày cũng sẽ gần chết.- Ẹc,diễn đạt lủng củng quá.Chắc đang run.Tôi không có ý định tâng bốc bản thân nhưng hiếm có ai thách đấu với Zero mà không có chút sợ hãi hay bất an.Tôi mới biết có 2 người như vậy : C.k và Wind. -Nhóc?Tôi bằng tuổi Tú đấy! Điều đó mà Tú cũng không biết à?-Tôi khiêu khích.Haizzzzzz,quanh đi quẩn lại mấy cuộc nói chuyện (mà trong đó có tôi) đều đầy ứ những câu nói mỉa mai,khiêu khích và khinh bỉ. . .Chán mình.
-Tôi biết chứ,chỉ là không muốn nói thôi.Zero đừng có khinh người như vậy.À,tôi còn biết cả tên thật của Zero đấy!Có cần tôi nói ra không?-Tú nhẹ nhàng tiến đến gần tôi và….đấm…ôi bố mẹ ơi,con muốn giết…..
-Đồ tiểu nhân,nói ra xem nào…tôi chưa chắc là đã đúng đâu.-Tôi mỉm cười nhìn thẳng vào khuôn mặt Tú đang cách tôi chưa đến 20 cm kia.Tên thật à?Còn lâu mới biết được.Giới giang hồ chỉ có Ck biết tôi là ai thôi (thực ra bậy giờ có cả Q),làm sao mà Tú biết được!...

Bỗng dưng tôi nhớ ra cách cởi trói,một mẹo nhỏ mà thầy từng dạy tôi hồi lâu lắm rồi.Tôi loay hoay cái dây thừng.Vì tay tôi bị trói ngoặt ra sau nên hơi khó làm,nhưng may mắn là Tú không nhìn được.^^
-Zero…tên thật là Tiểu Thiên…phải không?
Mọi giác quan của tôi đóng băng…
Không…
Không phải….
Ông ơi…..hic….
Tôi không hiểu….
Tú…rốt cục…là ai????
Tôi có phải tôi không????
Tại sao?
Ngốc nghếch quá!
-Cậu không phải là một đứa tầm thường đâu! Đúng!Tôi tên Tiểu Thiên…nhưng đừng bao giờ gọi tôi như vậy….-Sau hai giây ngỡ ngàng,tôi vội vã lấy lại tinh thần và đối đáp khá trơn tru.Nhưng…sao cậu ta biết được.Cái tên này chỉ có một người gọi tôi như vậy,và người đó không còn tồn tại nữa…
………….
………….
……………
Khoan đã nào… Hôm đó tôi uống say…vì sao?
…..
….nhớ rồi
….ngày ông mất…
Hôm đó là ngày giỗ ông…và tôi đã khóc…
Vì tôi vô tình nhìn thấy trên con đường rộng đầy cây xanh và nắng….
Một người ông và một cô bé nhỏ xinh cười hạnh phúc…
Tôi ngày xưa cũng thế….hạnh phúc lắm…
Nhưng bây giờ chỉ còn lại niềm đau đựng trong đôi mắt…
Mắt tôi một thuở từng long lanh lắm,rạng rỡ lắm…

Nhưng bây giờ nó như đang tự kỷ…lạnh và xa…không cảm xúc…
Tôi một thuở từng hồn nhiên tinh nghịch lắm….
Giờ những giây phút đó thật hiếm hoi…hay cứ nói thẳng là không có…
Ông nội,bạn thân,bố mẹ đều đi…..ha…….tôi vẫn cười…vì có một cô gái nhỏ đã bước vào đời tôi…
Trang xinh xắn của tôi…
(sao mình lan man thế nhở)
Mà…chắc hôm đó tôi nhắc gì đến cái tên của tôi rồi.Ai biết được,tôi say mà,khi say tôi sẽ nói lè nhè toàn chuyện đâu đâu.Tôi buồn cười lắm.
-Zero…tại sao?Tại sao không gọi là Tiểu Thiên được?
Hơ…giời ạ,mải nghĩ linh tinh mà tôi quên mất mình đang ở đâu.Tú đang gọi.
-Vì….-Tôi ấp úng.Không thể nói lí do chính đáng,nhưng tôi lại chẳng nghĩ ra cái gì hay hơn.Hic.-….chúng ta là dân giang hồ mà…Tú…-Haizzz,cuối cùng cũng nghĩ được. -Không thuyết phục chút nào!-Tú nhăn mặt.-Nhưng thôi được rồi,tạm thời như vậy đã.Bây giờ đến lượt tôi.Thanh toán nhanh gọn nhé.Zero Tiểu Thiên.-Tú mỉm cười di ngón tay lên trên con dao bạc sắc buốt. Đôi mắt hằn lên tia đỏ độc ác.Tôi nghe cảm giác lạnh lẽo mỏng manh trên cơ thể,với nhiệt độ 25oC cộng thêm dư âm của chậu nước đá và cả lít máu bị mất vì vết chém trên cánh tay (thực ra không đến cả lít đâu).Tôi run lên bần bật.Mắt lờ đờ,môi xám ngoét,mặt trắng bệch.
-Khoan đã nhóc,thằng đó nhìn như sắp chết vậy!Xem chừng yếu ớt quá.-Tên Đình Vũ nói khẽ.Hắn nhìn tôi tỏ vẻ thương hại.Haizzz,các người thật là khùng!
-Sắp chết thì em cho chết.Nó chết cũng chẳng có ai quan tâm đâu.
Không có ai?
Phải rồi,một đứa như tôi thì có ai thừa hơi đâu mà phải quan tâm…
Không ai quan tâm…
Wind…phải rồi…Wind quan tâm đến tôi.Nhiều lắm.
Ơ…nhưng Wind còn chẳng biết tôi là ai,mất trí rồi còn đâu!!!
Vậy thì không còn ai…
Mình thật đáng thương…
-Tôi là người độc lập…đừng nói tôi không có ai quan tâm!-Tôi thều thào mệt mỏi nhưng vẫn cố nói cứng rắn và mở to mắt nhìn Tú.Sắp được rồi…
Sắp cởi được trói tay rồi!
Dù nó khiến tay tôi đã rát lại càng rát hơn nhưng cũng khá hữu dụng.Tôi đang nói đến miếng sắt mà tôi vừa tìm được,trên sàn,tất nhiên là Tú không nhìn thấy. CHAP 19 (part3)
Ôi không!
Tú…..
Đã phát hiện ra……..
-Zero à….nhục nhã quá!-Cậu ta cười khẩy nhặt miếng sắt lên.-….nhưng chẳng để làm gì đâu….khi mà tôi sắp phải xa Zero.Haha…
-Đốt đi nhóc,rồi ta dời khỏi đây.Nhanh lên…-V-Sign nói. “Đốt”?Không lẽ hắn đang nói đến…
“Phạch…”
Tú đang cầm trên tay một cái bật lửa.Rồi cậu ấy đổ xăng ra khắp nền nhà.Và châm lửa…và cháy…
Ánh lửa đỏ….như màu đôi mắt ấy…

Tôi sẽ không bao giờ đặt niềm tin của mình vào ai nữa……..Hoàng Anh Tú….
-Vĩnh biệt…………Zero!-Tú ngoái lại nhìn tôi lần cuối rồi cùng với V-Sign đi mất hút.Vài giây sau tôi nghe thấy tiếng động cơ xe hơi,xa dần…
Ngọn lửa đỏ đã lan khắp phòng.Một phòng rộng lớn trên tầng 2 của một toà nhà bỏ hoang,tôi đoán vậy.
Vĩnh biệt……..tất cả các bạn……Wind….người yêu dấu………
Cuộc đời tôi mãi chỉ quanh quẩn trong vòng xoáy của sự bất hạnh tột cùng
.Không có ai ở bên tôi,kể cả khi tôi đau đớn nhất…và cần được tình thương nhất.Thậm chí lòng thương hại cũng không có…chỉ là những ánh nhìn khinh ghét…đố kị.Từ lâu lắm rồi,trong mắt mọi người,tôi là một con bé kiêu ngạo,lạnh lùng và chảnh choẹ…..cậy nhà giàu,cậy thông minh xinh xắn hơn người,tôi đâu có!!!Chỉ là tôi không thể bước chân ra thế giới,không thể hoà nhập với xã hội,vì ai cũng chối bỏ tôi.Cả Wind…cũng quên tôi.
Khó thở quá….người tôi chỗ nóng chỗ lạnh,trán nóng rẫy, đầu ong ong,hai vai run lập cập,những vết thương trên người được thể bỏng rát,tôi chết mất!!!!!Lửa đã lan dần đến chỗ tôi rồi….và không có ai…tôi sẽ chết một cái chết nhục nhã…dưới cái tên Zero và bị thui cháy trong một cái nhà hoang…hic…buồn ghê gớm! -ZERO!
Ai?
-ZERO!!!!!
Ai đang gọi?Tôi không nghe lầm?
-Zero Vũ Hoàng Linh!!!
Không thể nào! Đây không phải là……..
Vương Hồng Quân!
-Hoàng Linh...
“Q…”
Tôi rất muốn lên tiếng nhưng không thể…sự mệt mỏi, đau đớn cùng với những giọt nước mắt mặn chát chảy ra từ khoé mắt chặn đứng họng tôi.Nhưng tôi nghe một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim,vì ít ra còn có một người quan tâm đến tôi.
-Ở đâu?.......Vũ Hoàng Linh….em ở đâu?Chết tiệt!
Tôi ngoằn hai tay bị bị trói sau lưng,qua chân.Và bây giờ nó đang ở đằng trước.
Tôi dùng hết sức lực vừa bò vừa lết về nơi thấp thoáng bóng anh.Tôi không nhìn rõ vì lửa bập bùng che mất tầm nhìn của tôi…Asshii….nóng!
“Crrộpp..”
A, đau quá!Cái gì vậy?
Một khúc gỗ to mục nát đè lên chân tôi,không thể nhấc ra được rồi.Mẹ ơi!!!!!!Cố lên.Mình là Zero mà,có cái gì mà mình không làm được cơ chứ!!! Ơ,mà mẩu sắt này ở đâu ra đấy nhở?
Tôi đang nói đến mẩu sắt lúc nãy,Tú vứt lại.Ok,hai sợi dây thừng này sẽ không thành vấn đề.
Ye, được rồi…~~!^^ Ta tự do…chưa đầy 10 giây.
Tôi ngước lên nhìn anh.Sao anh không thấy tôi nhỉ?? À,chắc tại lửa.Mà nói đến lửa,toà nhà này sắp thành tro rồi còn gì.Phải mau ra khỏi đây.
Cái gì kia….. Tôi không nhìn lầm…cái cột nhà bằng gỗ to tướng nứt khỏi trần nhà và…
-Hoàng Linh…!Lên tiếng đi……em….
Tôi phóng như bay đến chỗ anh, đẩy anh ra…(khi mà anh chưa kịp nói hết câu, . )……..”RẦM!”
…..Tôi ngỡ mình đã chết….
Cái vật to xù xì đầy lửa đó khiến tôi đau vô cùng…và ngất đi.Tôi không còn biết gì nữa!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận