Vở kịch hôm nay diễn ra thành công hơn cả mong đợi, nhóm Hứa Kiều giành được vị trí thứ nhất với số phiếu bình chọn cao nhất.
Tuy biết rõ kết quả lần này chủ yếu là do sự nổi tiếng của Trần Khoáng, nhưng mọi người vẫn bàn bạc cuối tuần này cùng đi ăn mừng thắng lợi sẵn tự thưởng cho bản thân.
Lữ Triết và Ngô Phán Phán đã dành riêng hẳn một tiết học để lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Ở Thành Đông mới mở một trò chơi tên là "Trốn thoát khỏi căn phòng", Ngô Phán Phán đã tính hết chiều nay sẽ làm những gì.
Buổi sáng mọi người cùng chuẩn bị cho vở kịch, sau đó buổi trưa thì ăn cơm cùng nhau, ăn xong sẽ đi thẳng đến đó luôn.
Vì lát nữa sẽ chơi trò chơi ấy, để phù hợp với không khí, Lữ Triết đã đặc biệt chọn một bộ phim kinh dị.
Khi bọn họ đến rạp chiếu phim, Ngô Phán Phán cùng Lữ Triết đi mua vé, còn Hứa Kiều và Trần Khoáng thì đi mua nước uống và đồ ăn vặt.
Cuối cùng, một người tay ôm một phần bỏng ngô lớn, người kia thì cầm hai ly Coca lớn đi theo sau hai người phía trước.
Phim này có khá ít người coi, mọi người cũng không ngồi ở số ghế được in trên vé mà chọn ngồi vào hàng giữa.
Hứa Kiều ngồi ngoài cùng phía bên trái, bên cạnh là Ngô Phán Phán, còn bên phải là Trần Khoáng và Lữ Triết.
Trước khi phim chiếu, Ngô Phán Phán chủ động cầm giúp Hứa Kiều phần bỏng ngô, Lữ Triết nhìn hai cô gái nói: "Nghe nói phim này khá đáng sợ đấy, nếu lát nữa bị dọa sợ, nhớ nhắm chặt mắt lại nhé."
Ngô Phán Phán "Hứ" một tiếng: " Cậu xem thường ai vậy, ai là người bị dọa sợ còn chưa biết đâu."
Hai người không tranh cãi với nhau nữa, vì phim đã bắt đầu chiếu rồi.
Không khác lắm với những bộ phim kinh dị trước đây, nội dung trước mắt nhạt nhẽo vô cùng, ngoại trừ thi thoảng lại xuất hiện một gương mặt quỷ để kích thích thị giác, còn lại thì rất nhàm chán, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn ngủ.
Hứa Kiều không thích ăn bỏng ngô lắm, nên rất hiếm khi cô vươn tay về bên phải để lấy bỏng ngô.
Đang định vươn tay lấy bỏng, bỗng nhiên tay cô chạm vào tay của ai đó.
Trực giác mách bảo cô đây không phải là tay của Ngô Phán Phán.
Hứa Kiều lặng lẽ nhìn sang bên kia, phát hiện ra không biết từ lúc nào Trần Khoáng đã ngồi cạnh cô.
Người kia nhận thấy được sự hoang mang của cô, nghiêng đầu sang phải giải thích.
Hóa ra là Ngô Phán Phán tìm Lữ Triết chơi game, để thuận tiện nên cô ấy đổi chỗ với Trần Khoáng.
Hứa Kiều mím môi, gật đầu tỏ ý mình đã biết.
Có lẽ do quá căng thẳng, nên khi nhìn lên, đột nhiên cô cảm thấy bộ phim này có chút đáng sợ.
Bên tai truyền đến một âm thanh rất khẽ, Hứa Kiều rũ mắt nhìn xuống theo phản xạ, thấy Trần Khoáng đưa bỏng ngô qua.
Cô vươn tay lấy loạn xạ, sự chú ý từ trên màn hình rời đi.
Ngồi phía trước là một cặp tình nhân, mỗi khi quỷ xuất hiện, hai người lại dính sát vào nhau.
Mọi chuyện vốn rất bình thường, nhưng ngại người ngồi cạnh mình là Trần Khoáng nên Hứa Kiều cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Bộ phim kết thúc, cái kết đúng như dự đoán.
Ngô Phán Phán và Lữ Triết đã chơi xong, lúc ăn cơm mới sực nhớ ra hỏi hai người họ bộ phim như thế nào.
"Cũng được."
"Hơi chán."
"..."
Có hai người hướng ngoại làm sôi động bầu không khí, bữa ăn này cũng coi như khá thú vị.
Lữ Triết rất hay hoài niệm lại những kỉ niệm lúc nhỏ của cậu ta với Trần Khoáng.
Chẳng hạn như, hồi đó lúc hai người thường học bù ở nhà anh hàng xóm gần nhà, anh trai kia thích dạy Tiếng Anh cho bọn họ nhất, vì Lữ Triết luôn đọc không được từ "Banana", anh hàng xóm vẫn kiên nhẫn dạy cậu ta đọc, cuối cùng thì chính anh trai kia cũng đọc không được.
Sau đó hai người các cậu quyết định đặt cho anh trai ấy một biệt danh, "Banana".
Lữ Triết nói lúc nhỏ Trần Khoáng rất nghịch ngợm, nếu so với cậu ta thì chỉ có hơn chứ không kém.
Vào thời điểm đó, mấy đứa con nít ít nhiều gì cũng cảm thấy sợ thầy cô giáo,của mình những việc như trốn học rất ít học sinh nào dám làm, nhưng Trần Khoáng là ngoại lệ, đợi lúc Banana ngủ trưa, ngênh ngang bước ra cửa.
Hứa Kiều yên lặng lắng nghe, sự hiểu biết của cô về Trần Khoáng vô tình lại tăng thêm một bậc.
Đến khu trò chơi, thấy thời gian vẫn còn sớm, mọi người ngồi trong khu vực chờ, không có chuyện gì làm, quyết định cùng nhau chơi game.
Hứa Kiều cũng tham gia sau lời mời mọc của Ngô Phán Phán, phải mất một thời gian để tải game, Lữ Triết nhân khoảng thời gian này nói cho cô biết sơ về nội dung và vài thao tác cơ bản khi chơi game.
Vì chưa từng chơi game này, nên Hứa Kiều có chút lúng túng.
Tải game xong, Lữ Triết mời một người khác vào trận.
" Kiều Kiều, đây là lần đầu cậu chơi, nên cậu chọn SP (support) đi." Vừa nói, Ngô Phán Phán nghiêng người giúp cô chọn tướng.
Hứa Kiều không có năng khiếu trong phương diện này, cũng may bên cạnh toàn bạn học nên dù cô có lỡ chơi quá tệ cũng không lo lắng về việc mình có bị mắng hay không.
"Kiều Kiều, cậu đi theo Trần Khoáng." Ngô Phán Phán hét lên: "Nếu cậu ấy không có máu, hãy thêm máu cho cậu ấy."
Sau khi tìm được nick game của Trần Khoáng, Hứa Kiều liền di chuyển về hướng đó.
Vì mới bắt đầu chơi nên phản xạ của cô không nhanh lắm, đối diện với kẻ địch đang vây quanh lại, cô sửng sốt một lúc mới quay người bỏ chạy.
Trần Khoáng nhanh chóng chạy lại, nhàn nhạt nói: " Đi theo tôi."
Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ lúc nãy trong nháy mắt tan thành mây khói.
Mặc dù trận này có một tân binh như cô, nhưng cuối cùng vẫn dành chiến thắng.
Trò chơi kết thúc, cũng vừa lúc đến lượt bọn họ vào chơi.
Chủ đề của lần này là khám phá lăng mộ, sau khi nghe nhân viên giới thiệu cốt truyện, mọi người lần lượt bước lên bóc thăm để quyết định nhiệm vụ của mình.
Khoảnh khắc vừa bước vào cửa, tầm mắt liền tối sầm lại, chỉ có thể dựa vào đèn pin trong tay Lữ Triết để nhìn đường.
Xung quanh đều là vách tường bằng đá, trên tường còn treo nhiều đồ trang trí để tạo ra bầu không khí đáng sợ và bí ẩn.
Hai chàng trai đi trước dẫn đường, Hứa Kiều và Ngô Phán Phán bám sát theo sau.
Lúc này, bộ đàm thông báo nhiệm vụ đầu tiên, là đi tìm manh mối của người đến thám hiểm cuối cùng để lại.
Mọi người đi đến một cái hành lang, hai bên có mấy cánh cửa.
Không biết gì xảy ra tiếp theo chính là điều đáng sợ nhất, sau mỗi cánh cửa không ai biết sẽ có gì.
Cảm thấy một lúc nào đó bên trong hộp mù đột nhiên bật ra một con NPC (*), Ngô Phán Phán bước về phía bộ đàm năn nỉ than vãn một lúc đầu dây bên kia mới chịu tiết lộ một chút manh mối.
*NPC là từ viết tắt của cụm từ Non-player character, là một nhân vật phụ trong các game sẽ do máy tính điều khiển, người chơi sẽ không thể nào điều khiển được các NPC này.
NPC sẽ có những tương tác với người chơi thật ở một mức độ nào đó do nhà sản xuất quyết định.
Sau khi mở đúng cánh cửa, không có gì đáng sợ như trong tưởng tượng, chỉ là một căn phòng rất bình thường.
Tìm cả nửa ngày vẫn không kiếm được gì, mọi người đành phải đặt hết hy vọng vào Trần Khoáng.
Trần Khoáng đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, sau đó lấy một trong những cuốn tài liệu có sẵn trong phòng lật một lượt từ đầu đến cuối, cúi người gõ vài lần trên bàn phím.
Trên màn hình xuất hiện một đoạn văn bản.
Đọc xong đoạn văn bản đó, nhiệm vụ của người thứ hai cũng bắt đầu.
Đây là một nhiệm vụ cá nhân, do Hứa Kiều bốc được.
Tuy rằng cô cũng không thuộc loại người quá nhát gan, nhưng trong bầu không khí u ám thế này, yêu cầu cô ra ngoài một mình, dù sao vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Trần Khoáng, nếu không cậu đi chung với Kiều Kiều đi." Ngô Phán Phán nói.
Trần Khoáng nhàn nhạt " Ừ " một tiếng, nhận lấy đèn pin từ tay Lữ Triết, uể oải bước ra cửa, ánh mắt ra hiệu Hứa Kiều bước lại đây.
Như trong trò chơi, Hứa Kiều đi theo cách cậu không đến nửa bước.
Ra khỏi cửa không lâu liền gặp phải tình huống bất chợt, NPC thủ vai cương thi nhảy lên từ phía sau hai người họ.
Thực ra cũng không đáng sợ đến vậy, nhưng hiệu ứng âm thanh lại khiến người ta cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Trong giây lát đầu óc Hứa Kiều trở nên trống rỗng, tay vô thức nắm chặt lấy tay áo Trần Khoáng.
Hai đầu hành lang đều có đầy cương thi, bất luận thế nào cũng không thoát được.
Hứa Kiều vô thức nhắm chặt hai mắt lại, nhưng hình ảnh như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, mà thay vào đó là một mùi hương gỗ nhàn nhạt.
Cô tính thử mở ra trước một mắt, phát hiện ra Trần Khoáng đang đứng trước mặt cô.
Cậu thong thả đứng, hai cương thi trước mặt đang ra sức hú hét, nhưng cậu vẫn trông rất bình tĩnh, dường như không sợ hãi chút nào.
Chưa đầy hai phút, NPC đã rời đi.
Hứa Kiều hoàn thành nhiệm vụ theo hướng dẫn của bộ đàm, sau đó cùng Trần Khoáng trở về căn phòng trước đó.
Lúc sau tất cả mọi thứ đều diễn ra hết sức thuận lợi, cho đến khi thông báo có nhiệm vụ mới, bộ đàm truyền đến thông báo " Một lượng lớn cương thi đang đi về hướng này, hãy rời khỏi lăng mộ ngay lập tức".
Mọi người chạy đến lối ra, khi sắp nhìn thấy được ánh sáng, Hứa Kiều bỗng nhiên bị vấp bởi một vật gì đó chắn ngang qua đường đi.
Ngô Phán Phán và Lữ Triết đã chạy ra ngoài, Trần Khoáng cũng đã đặt tay lên rèm cửa.
Phía sau ngày càng nhiều tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng la hét.
Hứa Kiều giãy giụa vài lần, đang định đứng dậy, từ lúc nào trước mặt đã xuất hiện một bàn tay.
Trần Khoáng quỳ một chân xuống đất, nhìn cô nói: " Đang suy nghĩ gì vậy, mau đứng lên nào."
Tim Hứa Kiều đập loạn xạ, vội vàng đặt tay lên.
Trần Khoáng thuận thế kéo cô đứng dậy, sau đó đi vòng ra sau cô, chặn hết mọi nỗi sợ đang ùa đến.
Trường THPT số 1 vào tối chủ nhật cũng có một tiết tự học, Hứa Kiều và mọi người sau khi ra khỏi căn phòng ấy liền đi thẳng đến trường.
Vài ngày nữa sẽ tiến hành thi giữa kỳ, khác với kỳ thi tháng trước, lần này đề thi là đề chung của toàn thành phố Sở An, sẽ xếp hạng vị trí dựa trên điểm thi.
Đây cũng là lần đầu tiên học sinh lớp 11 có bài kiểm tra sau khi chọn tổ hợp môn.
Kết quả của kỳ thi lần này, phần nào cũng có thể nói lên năng lực của mỗi học sinh.
Mọi người đều đang chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ, Lữ Triết cũng bận tối mày tối mặt.
Sau khi thi giữa kỳ, toàn trường sẽ tổ chức đại hội thể thao, Nghiêm Kha khuyến khích mọi người tích cực tham gia, nhưng số người đăng kí thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lớp 11-7 phần lớn học sinh theo ban xã hội, tỷ lệ nam nữ 1:2.
Lữ Triết nói hết nước hết cái mới khuyên được các nữ sinh đăng kí tham gia hạng mục của nữ, nhưng bên hạng mục nam vẫn chưa đâu vào đâu.
Rơi vào đường cùng, Lữ Triết đành phải tìm đến người quen.
"A Khoáng, nể tình vì tình anh em của chúng ta đã gắn bó keo sơn nhiều năm như vậy, cậu xem thử giúp tôi một lần đi."
Hứa Kiều đang hỏi Trần Khoáng một đề toán, cậu xoay bút, sau đó hỏi: "Còn hạng mục nào? "
Hai mắt Lữ Triết sáng lên: " Chạy 1500m với nhảy cao."
Trần Khoáng cầm bút viết cách giải vào tờ giấy nháp, dường như không quan tâm lắm trả lời " Ừ ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...