Khoảng Cách Trái Tim

tiếc gì mấy trăm mili lít máu. Vả lại, làm việc đó, mình cũng gián tiếp cứu được một vài
người. Nhưng hễ cứ nghĩ đến cây kim là tao thấy rợn cả người. Bởi thế, họ còn bảo đến
bệnh viện thử máu trước khi hiến nữa chứ.
− Vậy mày định không đi hiến à?
− Làm sao từ chối đưọc. Vả lại, gần như cơ quan bắt buộc. Nếu không cho thì áy náy quá.
Suy nghĩ một lát rồi Kỳ Anh reo lên:
− Phải rồi. hay là mày cùng đi với tao đi, có hai đứa dù sao cũng đỡ sợ hơn.
Quân ngơ ngác:
− Mày muốn tao đưa mày đi đến đó?
− Không. Tao muốn mày cũng đi hiến máu
Quân hốt hoảng:
− Trời ơi! Tao sẽ chết khiếp trước khi cây kim đâu vào “ben” của tao.
Kỳ Anh cười nắm tay trấn an bạn:
− Làm gì ghê thế, tao cũng sợ vậy, nhưng...
− Thôi, thôi. Chuyện này đừng lôi tao vào, tao không đi đâu.
− Quân! Mày không nhớ đã từng nói trong đời chưa từng làm điều gì tốt cho ai. Hay nhân
cơ hội này thì trổ tài đi. Mày làm được mà phải không? Mày cũng đang muốn làm một
người tốt mà.
Lời khuyến khích của Kỳ Anh, dường như đã có tác dụng. Thấy Quân còn đang lưỡng lự,
cô tiếp vào:
− Quân! Có rất nhiều người bệnh đang chờ những giọt máu của chúng ta đó, mày có hiểu
không?
Quân gật gù:
− Mày nói đúng. Thôi được, tao sẽ thử một lần làm người tốt xem sao?
− Kỳ Anh mừng rỡ hối thúc:
− Thế còn chờ đợi gì nữa không đi thay đồ, chúng ta cùng đến bệnh viện.
Được thôi. Chờ tao ba mươi giây
Quân chạy ra nhà sau rồi dột ngột quay trở lại, kề vào tai Kỳ Anh nói nhỏ:
− Ê! Xét nghiệm máu, nhỡ biết mình bị SiDA thì sao?
− Thì về nhà mà treo cổ tự sát đi cho rồi.

Quân tươi cười xỉ tay vào trán bạn đe dọa:
− Vậy mà chuẩn bị dây thừng đi là vừa, tao bảo đảm mày có kết quả dương tính.
Kỳ Anh làm bộ sợ sệt rụt cổ:
− Trời ơi, sợ qúa! Thế thì tao sẽ lấy máu của mình chích vào người mày, để hai đứa cùng
nhiễm HiV cùng treo cổ chết, và cùng thành ma luôn.
− Thế còn Hào của mày thì sao?
− Cho hắn chết chung luôn, để xuống dưới trở thành ba ông táo.
Xong, cô nhìn Quân và dọa:
− Nếu mày không chịu đi thay đồ thì tao sẽ cho mày thành ông Táo trước đấy.
Nghe dọa, Quân vội chạy đi và vài phút sau, cô đã gọn gàng trong bộ đồ đi phố.
Chiếc xe chở hai cô gái lướt nhẹ vào dòng người.
Chiều nay có thể nói là một ngày vô cùng trọng đại của Kỳ Anh. Cô có hẹn với Hào, anh
sẽ đưa cô về ra mắt mẹ anh, chính xác hơn là cô sẽ ra mắt mẹ chồng tương lai. Hồi hộp
xen lẫn lo âu khiến cô không htể làm gì được, đụng đến đây tay chân cũng lọng cọng đổ
tháo, đến nỗi cô phải phì cười và chế giễu mình rồi tự hỏi: “có phải người con gái nào
chuẩn bị ra mắt mẹ chồng tương lai đều như thế không?” Hít một hơi thở thật sâu để tự
trấn an mình. Không sao đâu, mọichuyện rồi sẽ ổn thôi mà.
Chợt nhớ chiều nay, cô cũng có hẹn với Quân đi lấy kết quả xét nghiệm máu. Nhím mày
đắn đo giây lát, cô bấm máy điện thao.i rồi mừng rỡ reo lên:
− Alộ May quá mày có nhà đấy, phải không Quân?
Đầu dây bên kia, giọng nói của Quân:
− Thì tao đang ở nhà để chờ mày đây. Có pah3i mày đi làm về ghé đi luôn không?
− Ừ... Quân này! Có lẽ tao sẽ không đi với mày được, thông cảm nhé.
− SAo thế? mày bận à?
− Hôm nay tao sẽ đến nhà của Hào
Bên kia giọng của Quân chùn xuống:
− Thế à?
− Quân à! Hay là mày đi một mình lấy giúp cho tao luôn nhé. Tối về, tao sẽ đi lấy một
mình, mày yên trí đi đi. À này, đã chuẩn bi tinh thần chưa đấy?
Như chờ đợi có thế, Kỳ Anh thổ lộ tâm trạng mình:

− Tao hồi hộp lắm, không biết khi gặp mẹ anh ấy sẽ như th ế nào nữa. Quân. Mày,
khuyên tao một câu gì đi.
Bên kia đầu dây, giọng Quân như rời rạc:
− Đừng lo, mày đẹp lại dễ thương, chắc chắn mẹ của Hào vừa thấy là ưng ý liền, không
chừng còn hối hai người làm đám cưới gấp nữa là.
− Nhưng tao lo quá.
− Mày thì lo, còn tao chỉ ao ước được có một chút cảm giác như vậy cũng không có.
Nghe giọng nói của Quân có vẻ lạ lùng, Kỳ Anh lo âu hỏi:
− Mày không sao chứ Quân?
− Ồ không! Thôi, đừng nói chuyện nhiều nữa. Cúp máy đi, chuẩn bị tinh thần. Chúc mày
may mắn.
Kỳ Anh chưa kịp nói thêm gì nữa thì Quân đã gác máy. Có cái gì đó vừa hụt hẫng vừa
mơ hồ đang đến với cộ Ngồi thẫn thờ nghĩ đến Quân, bỗng...
Reng... reng...
Tiếng chuông báo hết giờ làm việc đã làm cô giật mình. Nhớ tới cuộc hẹn chiều nay, cô
nhanh tay thu dọn đồ đạc đóng cửa rồi hòa vào đám bạn đồng nghiệp đang cườ nói líu lo
bước nhanh về bãi giữ xe.
Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu lá mạ cùng chiếc váy dài màu kem, gương mặt trang điểm
thật đơn sơ nhưng đầy sự linh động. Mái tóc đen tuyền được buông xõa dọc theo bờ vai
thon thả, trông cô thật duyên dáng quyến rũ và không kém phần mạnh mẽ. Hào chở cô
trên chiếc xe máy rồi dừng trước một căn nhà khjông lớn lắm, nhưng nhìn vào có vẻ rất
khang trang và sang trọng. Ở một góc sân được trồng rât nhiều loại hoa, vừa trông t hấy
là cô đã yêu thích ngaỵ Nhưng ngay lúc đó cảm giác lo sợ hồi hộp lại trở về, cô thấy tim
mình đập thình thịch tay chân cứ quắn quít.
Sau khi dắt xe vào sân, Hào đến bên cô, anh siết nhẹ tay cô rồi cất giọng trầm ấm.
− Vào nhà đi em. Bình tĩnh, hãy xem mẹ anh như là mẹ của em nhé.
Được sự trấn an củ ănh, cô thấy bình tĩnh hơn, và nhẹ bước theo anh. Đi qua một khu sân
nhỏ, dù chưa diện kiến được ai trong căn nhà này, nhưng cô có cảm giác không khí trong

căn nhà này có vẻ nhộn nhịp hơn từ ánh mắt đến nụ cười của Hào. Họ bước vào phòng
khách. Căn phòng được bày trí khá đơn sơ nhưng rất quyền quý. Trên chiếc bàn kiếng ở
ghế salon có đặt một bình hoa hồng đỏ thắm xen lẫn hoa thạch thảo trắng, sự khéo léo
của người cắm hoa làm cho cô vô cùng ngưỡng mộ. Hiểu được ý cô, Hào lên tiếng;
− Là do mẹ anh cắm đó.
Cô tươi cười:
− Mẹ anh thật là khéo tay
Từ phía nhà bếp, mùi thức ăn sực nức cả căn phòng, dù chưa thấy đói nhưng cả hai đều
cảm thấy cồn cào. Bỗng Hào gọi lớn:
− Mẹ Ơi! Lên xem con đã đưa ai về đây nè
Phía sau nhà vọng lên tiếng người đàn bà, nhẹ nhàng nhưng đầy sự phấn khởi:
− Ồ! Con đả về rồi đấy à?
Và bà cũng xuất hiện với nụ cười trên môi. Nhìn người phụ nữ gần lục tuần với nét
phúchậu, cởi mở, mọi lo âu hồi hộp trong lòng Kỳ Anh dường như đã tan biến. Cô bước
đến bên bà, thân thiện và lễ phép:
− Cháu chào bác, cháu mới đến
Bà vui vẻ nắm tay cô:
− Kỳ Anh đây phải không? Ôi! Con xinh đẹp dễ thương quá.
Lời khen tặng chân thành của bà làm cho Kỳ Anh cảm động. Cô cũng nói thật lòng
− Dù lần đầu gặp bác, nhưng cảm cảm thấy qúy bác vô cùng.
− Ôi! Con ngoan lắm.
Nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên môi Hào. Anh nói vào:
− Con biết chắc chắn hai người gặp nhau sẽ yêu quý nhau màm.
Quay sang con trai,b à Cát Bình mắng yêu:
− Thế mà mãi cho đến hôm nay con mới chịu đưa Kỳ Anh về, làm mẹ chờ đợi cái ngày
này muốn dài cả cổ ra vậy.
− Nhưng đâu phải tại...
Anh vội im bặt khi nhình ánh mắt van nài của Kỳ Anh. Nhưng dường như bà Bình không
để ý đến điều đó, bà ôm tay Kỳ Anh và nói:
− THôi, không nên đứng đây nói chuyện lâu, thức ăn bác cũng vừa làm xong, hay là
chúng ta vừa an vừa nói chuyện nhé.
− Da.
Thế là thức ăn được ba người nhanh chóng dọn lên bàn. Không biết do ngẫu nhiên hay do
Hào nói mà bà Bình nấu toàn những món mà cô thích. Nhìn sự bài trí khéo léo của món

ănh, cô chỉ muốn ăn ngay thôi. Khi cả ba yên vị trên bàn, bà nói với Kỳ Anh:
− Dùng đi con, xem bác nấu ăn thế nào?
Cô vui vẻ gắp thức ăn vào chén bà rồi lễ phép:
− Con mời bác dùng ạ.
− Ờ, được... được.
Mọi người cùng cầm đũa. Kỳ Anh không giấu được sự ngưỡng mộ nên kêu lên;
− Bác nấu ăn ngon quá.
Hào trêu vào:
− Là do mẹ bỏ cả tâm huyết vào để nấu cho con dâu tương lai ăn đấy. Có phải thế không
mẹ?
Câu nói làm Kỳ Anh ngượng ngùng đỏ đôi môi. Còn bà Bình cứ cười tít cả mắt. Hào có
cảm giác hôm nay là ngày mẹ anh vui nhất trong cuộc đời của bà.
Bà Bình nhìn Kỳ Anh với ánh mắt tràn trề thương yêu rồi ân cần hỏi:
− Kỳ Anh! Con có thể cho bác biết gia đình con thế nào không?
Cô nhẹ nhàng để chén đũa xuống rồi trả lời:
− Dạ, ba con mất đã lâu, nên nhà chỉ có con và mẹ con thôi.
− Thế à? Sao giống nhà bác thế? Ba của Hào cũng mất. Kỳ Anh này! HÔm nào sắp xếp
cho bác qua thăm mẹ con nhé.
− Dạ, con nghĩ khi gặp bác, mẹ con cũng quý mến bác lắm.
Bà Bình cười lớn:
− Thế thì hay lắm! Bác hy vọng bác và mẹ con hợp tính với nhau để dễ dàng mọi chuyện
hôn nhân của hai con.
− Mẹ! Mẹ nói thế làm Kỳ Anh mắc cỡ rồi kìa.
Nhìn con trai, bà cười tươi hơn rồi trêu:
− Còn con nữa, mẹ thấy con muốn cưới vợ đến ra mặt rồi kìa.
Không khí trên bàn ăn thật sôi động và cởi mở. Kỳ Anh thấy yêu thích vô cùng. Cô nghĩ
đây chính là một mái nhà hạnh phúc.
Bữa ăn kéo dài rồi cũng quạ Khi Kỳ Anh định đứng dậy dọn dẹp bát chén thì bà Bình vội
vã ngăn lại:
− Ấy! Đừng tranh việc của bác chứ, hãy để đấy cho bác
− Nhưng hãy để cháu dọn dẹp bác một tay ạ.
− Đã bảo là không cần mà – Quay sang nhìn con trai với nhiều hàm ý, bà nói – Hào! Sao
con không đưa Kỳ Anh dạo vườn hoa môt chút chứ?
Hiểu ý mẹ, anh xông xáo:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận