Khoảng Cách Trái Tim

− Tao... tao...
Nhưng ngay lúc đó, Gia Hào đã vội lên tiếng:
− Ồ, không! Tôi chỉ thấy thú vị khi bạn của Mỹ Quân xinh đẹp quá.
Vừa nói, anh liếc nhanh Kỳ Anh với ánh mắt mỉa mai làm cho nàng nóng bừng má.
Nhưng Mỹ Quân vẫn vô tư:
− Thế thì tôi giới thiệu nhé, đây là Kỳ Anh, còn đây là Gia Hào.
Vừa nói, nàng vừa nháy mắt với Kỳ Anh đầy hàm ý. Nhưng Kỳ Anh cúi gằm mặt. Gia
Hào tỏ ra tự nhiên:
− Kỳ Anh! Hân hạnh được biết cô.
Nàng ngượng ngùng:
− Tôi cũng thế.
Mỹ Quân sốt sắng:
− Hai người đã biết nhau rồi nhé. Gia Hào à! Anh ngồi chơi nói chuyện nhé, em đi tìm
một ít thức uống.
Nhưng Gia Hào đã vội từ chối:
− À! Không cần bày vẽ đâu Quân ạ. Thành thật xin lỗi Quân, vì đến trễ buổi sinh nhật.
Bây giờ đã quá tối rồi, xin hẹn lại khi khác vậy, tôi xin phép nhé.
− Ơ, nhưng mà anh và Kỳ Anh chưa nói gì với nhau mà.
Gia Hào tỏ ra ngạc nhiên về câu hỏi của Mỹ Quân. Nhưng rồi anh lại mỉm cười nói:
− À! Có lẽ khi khác chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Biết mình đã hố lời, nên Mỹ Quân vội đáp:
− À! Nếu thế thì tôi sẽ tiễn anh nhé.
Gia Hào đã đi lâu rồi, nhưng Kỳ Anh vẫn chưa thoát khỏi cảm giác xấu hổ, trơ trẽn, cho
đến khi bị Mỹ Quân vỗ mạnh vào vai và hỏi:
− Ê, con quỷ! Hôm nay mày bị sao vậy? Ạ.. tao hiểu rồi. Có phải đã gặp tiếng sét ái tình
rồi không?
− Tiếng sét kinh hoàng thì có. Mày có biết lúc nãy tao chỉ mong sao mình có phép tàng
hình hay độn thổ để biến đi cho rồi.
Mỹ Quân trợn mắt ngạc nhiên:
− Mày nói sao? Gia Hào kinh khủng đến thế sao? Mày có biết anh ấy đã được tao tuyển
trong mấy chục người đeo đuổi tao, để giới thiệu cho mày đấy. Thế mà...

− Không phải, đừng hiểu lầm. Ý tao nói là oan gia gặp nhau.
− Cái gì? Gia Hào là oan gia à?
Kỳ Anh, sớ rớ hai tay rồi cuối cùng lên tiếng:
− Thôi được rồi, để tao nói cho mày hiểu. Lúc chiều, người mà tao úp nguyên cái bánh
kem vào mặt chính là Gia Hào ấy. Chẳng những không xin lỗi người ta, mà tao còn tỏ ra
cười thích thú một cách vô duyên, tàn bạo.
Mỹ Quân chăm chú nghe từng lời kể của bạn rồi lắc đầu lia lịa. Cuối cùng, nàng phá lên
cười giòn giã, làm cho Kỳ Anh thất vọng:
− Tao cứ ngỡ tao là đứa con gái vô duyên nhất thế gian rồi. Không ngờ mày...
Mỹ Quân vội nín cười tỏ ra nghiêm nghị:
− Không phải tao vô duyên đâu, mà tao đang vui đấy. Đúng là ý định của tao sắp thành
công rồi, Ngưu Lang - Chức Nữ đã gặp nhau rồi.
− Mày có điên không? Đang lảm nhảm gì vậy?
− Ê! Mày nghĩ xem, cả thành phố này có biết bao con trai sao mày không đụng đi, lại
nhằm phải Gia Hào chứ. Đó là duyên trời định đấy, cứ mạnh dạn tiến tới đi nhé.
Kỳ Anh phát mạnh vào vai bạn:
− Thôi, cho tao xin đi. Hy vọng đừng bao giờ tao gặp lại anh ta nữa.
Nói xong, nàng lại nghĩ: Phải công nhận gương mặt của Gia Hào thật đẹp trai, gương mặt
như có một sức hút lạ kỳ. Nhưng hình như anh ta có vẻ rất giận nàng.
Quay sang bạn, nàng hỏi:
− À phải, Mỹ Quân này! Rõ ràng tao thấy Gia Hào đang đeo đuổi mày, thế tại sao mày lại
đem giới thiệu cho tao vậy?
Mỹ Quân cười buồn:
− Mày biết đấy, tình yêu đối với tao không xuất phát từ trái tim, mà vì tiền.
− Thế nhà Gia Hào nghèo lắm à?
− Giàu nữa là đàng khác. Tao đã điều tra kỹ rồi. Anh ta là một kỹ sư làm ở một viện khoa
học, đang sống với mẹ, nhà thuộc loại khá giả.
− Thế mày còn chê gì nữa?
− Không phải tao chê đâu. Chỉ có mày mới thích hợp với anh ấy. Anh ấy là một người có
học thức, nghiêm chỉnh, tao không muốn làm hư anh ấy. Thế cho nên tao rất hy vọng

mày với anh ấy đến với nhau.
− Thôi, thôi. Cho tao xin đi. Đừng kéo tao vào cuộc nhé.
Mỹ Quân nhìn thẳng bạn và nói:
− Đó là những lời thành thật của tao. Tao đã từng trải cho nên trực giác cho tao biết Gia
Hào là người tốt. Bởi thế, tao nghĩ đây là một việc làm tốt mà tao phải giúp đứa bạn tốt
như mày.
− Thôi, thôi. Đừng nói chuyện này nữa đi. Hãy nói về chuyện mày đi, tình yêu của mày
đến đâu rồi.
− Thì cũng đều đều, kẻ này đi thì kẻ khác đến, ai cũng muốn mang thật nhiều tiện đến
cho tao. Và tao thật tự hào điều đó.
Kỳ Anh nằm xuống bên cạnh rồi cười nói:
− Ê! Đi đêm có ngày gặp ma, cẩn thận nhé ranh con.
Mỹ Quân cười chua chát:
− Lúc tao rời quê lên đây. Mục đích của tao là phải làm thật nhiều tiện để sống như bà
hoàng mà. Lúc đó, tao sẽ...
Mỹ Quân vội im bặt làm Kỳ Anh thắc mắc:
− Mày sẽ làm gì sao không nói tiếp?
− Mà thôi. Sau này có dịp, mày sẽ hiểu.
Bỗng nàng sờ bụng rồi tiếp:
− Lúc chiều ăn toàn bánh kem, bây giờ đói bụng quá. Đi ăn với tao nhé.
− Ôi! Ý kiến thật tuyệt vời.
− Nhưng hôm nay mày trả tiền nhé.
− OK. Xem như tao bù lỗ cho mày phần bánh kem lúc chiều.
− Không. Là công làm mai chứ.
Nói xong, Kỳ Anh vỗ mạnh vào vai bạn rồi cả hai cùng cười.
Chẳng mấy chốc, họ đã cùng nhau hoà vào dòng người tấp nập trên đường.
Đã thức giấc từ lâu, nhưng Kỳ Anh vẫn chưa muốn rời khỏi giường. Dù đã hai mươi sáu
rồi, nhưng nàng vẫn còn thói quen thích nằm lại trên giường, sau khi thức giấc vào những

ngày nghỉ để suy nghĩ những chuyện đã quạ Không hiểu sao, sáng nay nàng lại nghĩ đến
Gia Hào và Mỹ Quân. Nhớ đến gương mặt thật tội nghiệp của Gia Hào khi bị nàng cho
"ăn" bánh kem, và ánh mắt khinh rẻ, căm ghét của anh và những lời nói của cô bạn thân
Mỹ Quân. Nàng cùng tuổi với Mỹ Quân, cả hai đều xinh đẹp như nhau, nhưng Mỹ Quân
đã có hàng tá cuộc tình. Còn nàng... đã không ít người đeo đuổi nàng, nhưng dường như
nàng không hề quan tâm đến. Tuổi xuân của nàng trôi qua êm ấm trong vòng tay mẹ, vui
vẻ bên Mỹ Quân và hài lòng với công việc hiện tại. Bao lâu nay, nàng cứ nghĩ như thế đã
quá đủ với nàng rồi. Nhưng giờ nhớ đến lời Mỹ Quân nàng thấy có gì đó thiếu thốn và tự
hỏi: Yêu là thế nào nhỉ? Bỗng nàng thấy má mình nóng ran, khi nghĩ đến một ngày nào
đó nàng cũng... yêu.
Tung chăn gối dậy, không bao lâu sau thì nàng đã ngồi bên bàn dùng điểm tâm cùng với
mẹ. Bà Lâm Kỳ Xuân tươi cười nhìn con gái:
− Hôm nay là ngày nghỉ, con và Mỹ Quân có tiết mục gì không, mà trông rảnh rỗi thế.
− Không mẹ ạ. Hôm nay Mỹ Quân bận rồi. Thế thì con dành trọn một ngày nay cho mẹ
vậy.
Bà Kỳ Xuân cười trêu:
− Thế à? Mẹ thật là có phước. Thôi ăn đi con, kẻo nguội mất ngon.
Kỳ Anh ngồi ăn nhưng đầu óc vẫn nghĩ về những lời nói của Mỹ Quân. Vừa ăn nhưng
nàng cứ len lén nhìn mẹ, như muốn hỏi một điều gì đó nhưng tỏ ra ái ngại. Điều đó
không lọt qua được đôi mắt thông minh của bà Kỳ Xuân. Định hỏi con gái nhưng bà lại
nghĩ: Ít có điều gì Kỳ Anh giấu bà, nhất định nó sẽ hỏi khi cần thiết. Và không để bà chờ
lâu nàng đã rụt rè lên tiếng:
− Mẹ Ơi!
− Có chuyện gì thế?
− Me.... con... Thôi, không có gì.
Bà Kỳ Xuân phải cố nén tiếng cười trước thái độ của con gái. Nhưng cũng vẫn ngầm
quan sát thái độ của con.
Một lát sau, Kỳ Anh lại lên tiếng:
− Mẹ Ơi! Con hỏi mẹ cái này nhé.
− Thì mẹ vẫn đang chờ câu hỏi của con đây.
− Ợ.. mẹ thấy con có chồng được chưa?
Câu hỏi làm cho bà Kỳ Xuân vô cùng thú vị. Vậy mà bấy lâu nay bà cứ nghĩ rằng, Kỳ
Anh còn nhỏ nên chưa bao giờ bà nghĩ đến. Không trả lời con gái, mà bà chồm về phía
con, mỉm cười rồi thì thầm:
− Có phải là con đã có người yêu rồi không?

Câu hỏi của mẹ là Kỳ Anh ngượng đỏ mặt, nàng chối lia lịa:
− Không có, không có.
− Thế tại sao con lại hỏi mẹ như thế?
Câu hỏi làm nàng thấy lúng túng:
− Dạ, tại vì... bởi... vui miệng con hỏi chơi như vậy thôi mà, chứ có ma nào thương con.
Vả lại, con cũng chẳng thèm.
Nhìn ngắm con gái khá lâu, vẻ hài lòng, bà Kỳ Xuân gật gù:
− Mẹ quên mất, con đã 26 tuổi rồi, con đẹp lắm, thế mà mẹ cứ ngỡ con chỉ mới trăng
tròn. Kỳ Anh! Nếu có người yêu hãy nói cho mẹ biết đi.
− Con đã bảo là không có mà, mẹ kỳ quá hà.
− Thôi được, mẹ tin con. Nhưng mẹ nghĩ có khối đứa con trai đang ngất ngây vì con gái
mẹ, phải không? Hãy cứ mạnh dạn lên, yêu bằng cả trái tim của mình, mẹ hy vọng hạnh
phúc sẽ đến với con thật trọn vẹn.
− Mẹ!
− Còn một điều này nữa. Đứa nào lấy con nó sẽ thật có phước.
Mẹ nàng là thế đấy, rất tin tưởng ở con gái. Những việc gì nàng làm luôn được bà ở phía
sau ủng hộ.
Nhìn mẹ, nàng cười rồi hỏi:
− Mẹ Ơi! Ngày xưa mẹ yêu và lấy ba con như thế nào hở mẹ?
Gương mặt bà đang vui thoáng tối sầm, rồi nhanh chóng cười nói:
− Thì cũng như các con vậy, quen nhau rồi yêu nhau, đến nỗi không cần luyến tiếc điều
gì. Nhưng có điều, ngày xưa mẹ yêu khá sớm, nên mới hai mươi tuổi, mẹ đã làm một bà
mẹ trẻ của con. Đôi lúc nghĩ lại, mẹ thấy...
− Thấy thế nào hở mẹ?
Bà Kỳ Xuân như bị cắt đứt khỏi dòng suy tư nào đó, bà bối rối nói:
− À! Thấy cũng vui vui, và thật hạnh phúc khi có đứa con gái xinh đẹp và ngoan hiền
như con.
− Chỉ tội ba con mất quá sớm, để lại mẹ có một mình.
Bà Kỳ Xuân nén tiếng thở dài:
− Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại con ạ. Ba con ra đi, để lại cho mẹ một tài sản vô
giá là con, làm mẹ thấy đủ rồi. Mẹ vui lắm. Giờ mẹ chỉ mong sao sớm thấy con tìm được
tấm chồng đàng hoàng là mẹ mãn nguyện rồi.
− Thôi mà mẹ, mè đừng nhắc đến chuyện ấy nữa mà, con ngượng lắm.
Lời nói của con gái làm bà phì cười, rồi trở nên trầm tự Dường như trí não bà đang đi trở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận