Xe vừa chạy được một đạon ra khỏi cửa cảnh sát thì Bảo Phương đã ra lệnh: - Dừng xe.
Lăng Phong lập tức dừng xe lại. Bảo Phương liền mở cửa định bỏ ra ngoài thì Lăng Phong đã nhanh tay bấm nút khóa cửa. Bảo Phương không tài nào mở cửa xe được, cô tức tối quay đầu nhìn Lăng Phong nói:
- Mở cửa.
Lăng Phong làm như không thấy không nghe tiếng cô, hai tay thoải mái đặt lên trên đầu, mắt chăm chú nhìn phía trước. bảo Phương thấy vậy không thèm nói thêm nữa, cô nhào người qua bên cậu đưa tay muốn nhấn nút mở cửa thì bị Lăng Phong ôm lấy.
Quá bất ngờ vì cái ôm này, Bảo Phương khụy tay ngã luôn vào long của Lăng Phong, cậu nhìn cô đang trừng mắt tức giận, gương mặt có chút đỏ vì cảm giác tiếp xúc này thì cười khùng khục trêu:
- Anh cũng thích cảm giác thế này mãi, nhưng tiếc là đèn chuyển sang màu xanh rồi, nếu chúng ta không chạy, xe phía sau sẽ bóp còi inh ỏi đó.
Bảo Phương mới quay đầu nhìn lại, phát hiện họ đang dừng trước một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đèn cũng vừa chuyển sang xanh bắt đầu chạy (Truyen tinh từ: truyennganplus). Hóa ra Lăng Phong dừng xe lại là vì đèn xanh đèn đỏ. Cô hậm hực thoát khỏi người Lăng Phong, cậu cũng buông tay ra, cười giả vờ tiếc rẻ nói:
- Anh chẳng muốn buông tay chút nào, cảm giác ôm em trong long rất là thoải mái. Hay là cứ mặt kệ những người ở phía sau đi, chúng ta tiếp tục.
Bảo Phương biết là Lăng Phong cố tình trêu mình, cô trừng mắt nhìn cậu rồi ngoa ngoãn ngồi yên, không cố chấp xuống xe nữa. Bởi vì cô biết, nếu bây giờ mà lại nhào sang đó thì cũng chẳng được gì chỉ tổ thiệt thòi mà thôi.
Lăng Phong thấy cô ngồi im thì khẽ cười lái xe đi.
Cậu dừng xe trên một con đường vắng, cũng không mở cửa xe, chỉ đưa tay mở máy nghe nhạc, một giai điệu êm đềm vang lên. Bảo Phương từng nghe bài này rồi, nhưng cô lại chẳng nhớ nổi tên.
Bài hát vang lên một lúc, cả hai ngồi im lặng không ai lên tiếng một câu nào hết, Bảo Phương cũng thôi ý định xuống xe mãi cho đến khi bài hát gần kết thúc, Lăng Phong mới quay đầu hỏi:
- Vẫn còn giận sao.
Bảo Phương không trả lời, cô quay mặt ra phía cửa.
- Anh là lo lắng cho em.
- Ai mượn anh lo lắng – Cô gắt lên .
Lăng Phong nhoài người qua bên cô, đưa tay nắm nhẹ lấy cái cằm cô định xoay mặt cô lại, nhưng cô ngang bước xoay mặt thoát khỏi tay cậu. Lăng phong lại giữ cằm cô xoay lại lần nữa, lần này cậu giữ chặt, không cho cô thoát.
Bảo Phương miễn cưỡng phải đối diện với Lăng Phong.
- Em có biết không? Trên đời này sẽ không có ai yêu em được nhiều như anh đâu - Giọng nói của Lăng Phong nhẹ nhàng tới nỗi khiến tim Bảo Phương thổn thức.
Môi cậu chạm vào môi cô, cảm giác ấm mềm khiến Bảo Phương mạnh một hơi hít vào, tim đập không thôi.
- Anh đã từng nói, dù có trả giá thế nào cũng phải bảo vệ em. Lúc anh phát giác mình bị lừa, trong long anh như có lửa đốt hết tim gan, vì lo sợ. Anh lo sợ em sẽ có chuyện, chạy như điên ra ngoài phát hiện em và tên sát thủ đang cùng nhau ngồi trên xe, hắn uy hiếp em. Cả người anh run lên. Anh giương sung bắn hắn ta mà tay run cả lên. Em cũng biết, người cầm sung kỵ nhất là run tay, nhưng lúc đó long anh rất bấn loạn. Anh rất sợ với tốc độ đó, khoảng cách đó, mình sẽ bắn hụt. Nhưng anh buộc mình phải bắn chính xác, nếu không em sẽ bị hắn đưa đi mất. Hắn là một sát thủ tàn nhẫn, sẽ không để em sống sót trở về đâu. Và nếu em có chuyện gì xảy ra, anh sẽ hận bản thân mình đến chết vì không bảo vệ được em – Giọng cậu có chút run khi kể lại cái phút giây hoảng loạn đó.
Bảo Phương nhìn hai mắt của Lăng Phong, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không hề thấy đáy. Nỗi lòng của Lăng Phong đã kiềm nén và ẩn nhẫn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng nói ra.
- Anh biết em rất lo lắng cho Bảo Nam. Nhưng mà để em vào đó, trái bom phát nổ, cho nên anh chẳng thà để em giận anh còn hơn để em có chút thương tích nào.
Bảo Phương cụp mắt xuống, không phải là cô không hiểu, nhưng Bảo nam là anh trai của cô, dù có thế nào, cô cũng muốn được nhìn thấy anh mình, còn hơn phải đoán mò đoán non và phập phồng lo sợ. Lúc trái bom phát nổ cô kinh hãi đến nỗ rụn rời tay chân, cứ nghĩ Bảo Nam đã chết mà không ngừng khóc. Khi biết Bảm Nam còn sống, cô vui lắm, nhưng lại lo lắng, trái bom nổ ra, dù thoát chết, nhưng chắc chắn cũng sẽ bị thương. Mà anh thì không biết ở đâu mà đi tìm, cho nên mới xin ra giận dỗi như vậy.
- Còn giận không? – Lăng Phong nâng mặt cô lên hỏi khẽ.
Cô lắc đầu, mặt hơi hối lỗi vì đã trẻ con như thế. Lăng Phong khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô. Những cái hôn vụn vỡ điểm trên mặt Bảo Phương khiến cô run rẩy.
Dần dà, nụ hôn của lăng Phong từ mơn man liền trở nên nôn nóng, cắn khẽ lên môi của Bảo Phương rồi xâm chiếm vòng miệng của cô. Bảo Phương chỉ có thể dựa sát vào thành ghế để không đỗ người xuống. Dây dưa mãi, cậu mới luyến tiếc rời Bảo Phương ra trở về ghế lái của mình:
- Đi thôi, anh đưa em gặp Bảo Nam.
Bảo Phương theo Lăng Phong bước vào trong ngôi biệt thự màu xanh, bài cách rất đẹp, nhưng vẫn mang kiến trúc cổ kính. Bước chân hơi run, cảm giác vui mừng đến nỗi hiện cả trên nét mặt của mình. Sao cô lại quên mất chuyện này, Bảo nam vốn là vệ sĩ của Andy, dù có thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ quay lại bên cô ấy tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Cô lén lút nhìn Lăng Phong. Cậu dừng lại nhìn cô một cái rồi đưa tay vuốt chop mũi cô cười:
- Đáng lí dẫn em đi gặp Bảo Nam sớm hơn, nhưng vì có người nổi giận, không chịu gnhe điện thoại, anh bắt buộc phải đến sở cảnh sát chờ cả buổi. Có biết công ty anh còn biết bao nhiêu việc hay không, có biết anh đã bỏ dỡ biết bao nhiêu thời gian hay không. Tổn thất bao nhiêu hay không.
Bảo Phương gnhe xong thì xấu hổ cúi đầu hối lỗi.
- Bỏ đi, ai bảo người đó là em làm chi – Lăng Phong thở dài nói.
Bảo Phương nghe vậy thì cười, nhón chân hôn cậu một cái, nhưng bị cậu bắt giữ. Lăng Phong nheo mắt cười nhìn gương mặt đáng yêu của Bảo Phương hỏi:
- Có biết hậu quả hôn trộm là thế nào không?
Cô đỏ bừng mặt trừng mặt nhìn cậu nhưng Lăng Phong đã kéo cô lại, tiếp tục hôn cô một nụ hôn thật sâu đến mức cô đứng không vững. Phải dựa vào cậu mà đi vào bên trong.
Vào bên trong, Lăng Phong buông Bảo Phương ra, sữa lại áo quần chỉnh tề rồi bước nhanh vào phòng khách. Cửa vừa mở, Cả hai đã nhìn thấy Bảo Nam đứng trước mặt mình, Andy đang ngồi thưởng thức trà bên bàn, thấy Lăng Phong vào thì đứng bật dậy vui vẻ gọi:
- Mar….anh về rồi ….
Cô sà vào long Lăng Phong nũng nịu:
- Người ta nhớ anh quá đi hà. Mấy hôm nay anh bận lắm sao.
Bảo Phương ở phía sau, nhìn Lăng Phong và Andy có chút buồn. Dù Lăng Phong đã nói hãy tin tưởng cậu, nhưng cô vẫn không hiểu mối quan hệ giữa cậu và Andy là thế nào. Cô ta giống như tình nhân nhỏ bé cần được yêu thương che chở.
Andy thấy Bảo Phương nhìn mình thì cười chào hỏi:
- Sao cô lại ở đây.
- Vì sự việc lần trước, cô ấy đến đây tìm chúng ta để viết báo cáo. Anh thấy em hãy cho anh bạn vệ sĩ này thay em báo cáo tình hình lúc đó đi. Chúng ta lên nhà trên đi, cứ để họ ở dưới này làm việc – Lăng Phong lập tức đáp thay Bảo Phương.
Nói xong cậu kéo Andy đi lên trên. Chỉ còn lại Bảo Phương và Bảo nam ở dưới, chờ hai người đó khuất bong, Bảo Phương ngay lập tức chạy đến ôm chầm anh trai mình gọi khẽ:
- Anh…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...